Không đợi anh suy đoán hoàn tất, cửa xe liền bị người từ bên ngoài giật lại, gã đàn ông không phân trần kéo anh ra khỏi xe, áp lên phía trước xe Mercedes Benz.
Tài xế thay đổi đầu xe, xe chạy với tốc độ như bay trên đường nhựa.
Tạ Vân Triết hổn hển quát: "Các anh làm cái gì vậy? Muốn mang tôi đi đâu?"
"Xấu hổ quá, oan ức cho anh" Mặt A Nghị không chút thay đổi nói ra, ngay cả nhìn cũng không có liếc anh một cái. Anh phải ngăn lại anh ấy đi gặp Lâm Tử Hàn, để bảo hộ Lãnh Phong, anh không thể không làm như vậy.
"Các anh bắt người, cũng phải có một lý do chứ?" Tạ Vân Triết cũng không phải người sợ chết, cho nên cũng không bị khí thế của bọn họ hù dọa.
"Không có lý do gì!" Giọng nói lạnh lùng, không phải không có lý do gì, mà là lý do này không phải anh ấy có thể biết được. Trước khi Lâm Tử Hàn không tự mình thẳng thắn nói với Lãnh Phong, anh sẽ không để cho hai người bọn họ gặp mặt.
Bảo hộ Lãnh Phong, là trách nhiệm duy nhất đời này của anh, từ bảy năm trước Lãnh Phong cứu anh từ trong tay tử thần, anh cũng đã giao tính mạng của mình cho Lãnh Phong.
Sau khi hỏi ba câu không đáp, Tạ Vân Triết cũng không muốn hỏi lại, dù sao người đã ở trong tay bọn họ, phản kháng cũng không có ích gì. Hơn nữa nhìn thủ pháp của bọn họ không giống như là tội phạm bắt cóc, đùa đến bọn họ đối với mình chưa chắc là chuyện tốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Xe chạy hơn nửa giờ, cuối cùng dừng lại trước cửa sau khách sạn năm sao của tập đoàn Vương thị, gã đàn ông mặc đồ đen áp giải Tạ Vân Triết vào thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá, trực tiếp lên tới tầng hai mốt. Đưa anh vào một gian phòng tổng thống, không chút khách khí tịch thu điện thoại của anh.
Tạ Vân Triết quan sát căn phòng xa hoa này, trong lòng nhiều ít còn có chút sợ hãi, gã đàn ông bắt anh quá gọn gàng chỉnh tề, nhìn làm cho lòng người ta phát hoảng.
"Anh có thể ngủ, xem TV, hoặc là làm chuyện khác" A Nghị nói xong, không để cho Tạ Vân Triết cơ hội đặt câu hỏi, xoay người đi ra ngoài. Mặt khác vài gã đàn ông đi theo phía sau anh cùng nhau rời đi.
***********
Đợi hơn một giờ, Tạ Vân Triết được xưng năm phút đồng hồ sau sẽ tới ngay cả bóng người cũng không thấy. Lâm Tử Hàn vẫn đang ở trạng thái khẩn trương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thực sự là trời cũng giúp cô, Tạ Vân Triết tự mình thất hẹn.
"Ký Phàm, bạn của anh có thể tạm thời có việc, hay là lần sau chúng ta gặp lại nhé" Lâm Tử Hàn dè dặt nói kiến nghị.
"Ba ba Tiêu, người ta không muốn ngồi ở chỗ này đâu" Tiểu Thư Tuyết rất hợp thời ở một bên làm nũng, Lâm Tử Hàn sờ sờ tóc con bé, tiểu tử này cuối cùng cũng làm người tốt.
Tiêu Ký Phàm lấy điện thoại cầm tay ra chuẩn bị bấm điện thoại, Lâm Tử Hàn chặn tới, giả vờ bất mãn nói: "Ký Phàm, Tạ Vân Triết không tuân thủ như vậy, anh để ý đến anh ta làm gì? Không để ý tới anh ta! Chúng ta không bao giờ đợi nữa! Có đúng hay không, Thư Tuyết?"
"Đúng" Tiểu Thư Tuyết gật đầu.
"Được rồi" Tiêu Ký Phàm đứng dậy, cùng Lâm Tử Hàn dắt Tiểu Thư Tuyết ra khỏi phòng.
———^.^——–
Sau khi một nhà ba người ở bên ngoài chơi một ngày, ăn xong cơm tối ở nhà hàng chuẩn bị trở về nhà. Lâm Tử Hàn đứng ở cửa nhà hàng đợi Tiêu Ký Phàm đi xuống tầng một lấy xe trước.
Sắc trời đã tối, chính là thời gian ăn cơm, người ra vào nhà hàng cũng nhiều hơn. Ánh mắt Lâm Tử Hàn bất tri bất giác bị một vị phu nhân trang phục quý phái hấp dẫn, vị phu nhân đuổi phía sau người đàn ông, dùng giọng điệu cầu xin nói: "Van xin con, không nên bỏ lại mẹ mặc kệ nha, theo mẹ về nhà có được không?"
Người đàn ông lạnh lùng gạt tay bà ta đang bám lên tay mình, ra lệnh cho người đàn ông phía sau: "Tiểu Mạnh, đưa phu nhân trở về!"
Vị phu nhân được một người đàn ông khác mang đi, Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm người đàn ông lạnh lùng, kinh ngạc mà gọi: "A Nghị!" Là anh ta? Quả nhiên là anh ta!
A Nghị cũng đồng thời trông thấy Lâm Tử Hàn, khẽ sửng sốt một chút, cúi đầu lướt qua cô đi vào nhà hàng.
"Đứng lại!" Lâm Tử Hàn khẽ quát một tiếng, A Nghị quả nhiên đứng lại. Lâm Tử Hàn thanh thanh cổ họng, đi đến trước mặt đánh giá anh ta, dùng giọng điệu răn dạy nói: "Trách không được anh không thích Tử Y, thì ra là thích kiểu này, nghĩ không ra anh còn có một mặt tuyệt tình như vậy, tôi ghét nhất chính là loại đàn ông có mới nới cũ như anh!"
"…"
"Im lặng? Im lặng chính là chấp nhận…"
"Bà ấy là mẹ tôi!" A Nghị lạnh lùng mà cắt ngang cô.
Gì? Bà ấy… là mẹ anh ta? Lâm Tử Hàn quẫn bách, để không để cho mình quá xấu hổ, cố ý nâng cao âm lượng nói: "Coi như là mẹ anh, cũng không thể đối xử với bà ấy như thế…"
"Lâm tiểu thư, nếu như cô có thời gian, thì nên quản chuyện của mình đi" A Nghị không hề phiền hà trừng mắt với cô, cô quản nhiều quá!
"Tôi làm sao vậy?"
"Ngày hôm nay tôi có thể giúp cô, ngày mai thì sao? Ai tới giúp?" A Nghị cau mày, anh không có khả năng mỗi ngày đều bắt cóc Tạ Vân Triết, không phải sao?
"Anh có ý gì?" Lâm Tử Hàn nghi hoặc mà hỏi thăm.
"Tạ Vân Triết" A Nghị hảo tâm nhắc nhở. Lâm Tử Hàn kinh hãi, trừng hai mắt lớn đến muốn rơi ra, vô ý thức hỏi thăm: "Ngày hôm nay Tạ Vân Triết chưa tới, là anh ở sau lưng động tay động chân? Anh…"
"Nếu không cô cho là gì?"
/284
|