Duẫn Ngọc Hân hưng phấn chuyển hướng Tiêu Ký Phàm, hiếu kỳ hỏi thăm: "Ký Phàm, anh muốn đưa em đi đâu?" Tiêu Ký Phàm đã có nửa năm không đưa cô ta đi ra ngoài, mặc dù đưa cô ta đi tìm chết, cô ta có thể cũng sẽ không chút do dự đuổi theo!
Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với anh, mặc kệ là ở đâu cô ta đều bằng lòng! Cô ta bị ngu muội giữa ái tình, căn bản không có suy nghĩ sâu đậm thêm cái gì.
Mặc dù sắc mặt Tiêu Ký Phàm rất nghiêm túc, một chút cũng không giống như là muốn dẫn cô ta đi ra ngoài chơi.
Tiêu Ký Phàm hòa hoãn một chút biểu tình trên mặt, đau lòng liếc mắt nhìn cô ta, trầm tĩnh mở lời: "Đưa em đi một nơi mọi người không có lục đục với nhau, không có thống khổ"
"Đó là nơi nào?"
"…"
"Ký Phàm, anh làm sao vậy?" Duẫn Ngọc Hân cười nhìn anh, anh sao lại đột nhiên nói ra lời nói nhu tình như vậy? Điểm này cũng không giống lời anh sẽ nói nha. Lẽ nào Lâm Tử Hàn vừa thuyết phục anh tiếp nhận mình? Giúp mình nói những lời hữu ích gì?
Một nụ cười kiều diễm nở rộ khắp mặt cô ta, cô ta thư thái cười tươi.
Tiêu Ký Phàm lắc đầu, không mở miệng nói tiếp, tràn đầy đáy lòng, tất cả đều là sự không đành lòng. Tuy rằng không có chân chính có yêu cô ta, nhưng dù sao cũng là từ nhỏ đã biết, nửa năm trước, cũng còn coi cô ta trở thành người phụ nữ để kết hôn. Hôm nay sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn như thế với cô ta, trong lòng của anh vẫn còn rất khó chịu!
Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác cô ta lại biết chuyện không nên biết đến, anh phải làm cho cô ta quên tất cả những chuyện này.
Ngoại trừ như vậy, căn bản anh nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn!
… … …
Trên đường trở về, Tiêu Ký Phàm lấy ra máy thông tin liên lạc với A Nghị ở Anh, sau khi kết nối được cuộc gọi thì nghiêm túc nói: "Tôi muốn cậu lập tức về nước, đồng thời cần phải mời Morgan tiên sinh tới"
"Owen Morgan?" A Nghị nghi hoặc nói xác nhận. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
"Đúng vậy, trước khi mời phải điều tra rõ lai lịch của ông ta"
"Đã hiểu, tôi lập tức đi làm" A Nghị nói xong, Tiêu Ký Phàm liền ngắt điện thoại. Ngón tay buồn bực mà gõ tay lái, anh cũng không biết người là Owen Morgan này, chỉ là nghe thoáng qua, lần này mời ông ta tới cũng là chuyện bất đắc dĩ.
~~~~~~~~~~~
Khi xe vào Tiêu Gia, Lâm Tử Hàn liền chạy ra sau, sốt ruột chui vào bên trong xe nhìn xung quanh, trong xe ngoại trừ Tiêu Ký Phàm không có thân ảnh người thứ hai nữa.
"Ký Phàm…" Cô run giọng gọi một câu, kinh sợ trừng mắt với người đàn ông lạnh lùng đến cực điểm trước mắt này, anh sẽ không…?
"Cô ấy vẫn tốt, em không cần lo lắng" Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn cô nói, cất bước đi đến phương hướng nhà chính.
Lâm Tử Hàn đuổi theo sau anh, chịu hết nổi kêu lên: "Anh rốt cuộc đưa cô ta đi đâu, có đúng…"
Tiêu Ký Phàm quay lại, làm một cái ra dấu im lặng với cô, không hài lòng nói: "Em cứ coi như cô ấy ra ngoài du lịch là được rồi"
Lâm Tử Hàn kinh hãi, vọt tới trước mặt Tiêu Ký Phàm, cầm lấy áo anh thất thanh nức nở: "Ký Phàm, anh… Cô ta đã chết rồi sao? Ký Phàm… Anh rất tàn nhẫn… Rất ác độc!"
Tiêu Ký Phàm ôm ngang người cô, túm cô vào thư phòng sau đó quay người đóng cửa phòng lại, nhìn chằm chằm cô cực lực đè thấp giọng nói: "Nương tay với người khác, là tàn nhẫn với mình, cho nên, anh không thể mặc kệ cô ấy sống trên thế giới này như thế nữa"
Làm sát thủ, tối kỵ nhất chính là nhân từ nương tay, đó là thể hiện rất không hợp cách. Nếu đổi lại là người khác, anh sớm thì không lưu tình chút nào để đối phương vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, cũng bởi vì cô ta là Duẫn Ngọc Hân, anh mới nhân từ nương tay một lần, đó đã là cực hạn!
Cô vẫn cho rằng Đỗ Vân Phi đang nói láo hù dọa mình, ngày hôm nay mới biết được. Người đàn ông trước mắt này không đơn giản là biểu hiện ra lạnh lùng như vậy, lạnh lùng, còn có nội tâm của anh
Anh quả nhiên như sát thủ trong truyền thuyết đều lãnh khốc vô tình, khát máu tàn nhẫn!
"Có thể có một ngày, anh cũng xử lý em hay không?" Lâm Tử Hàn chớp đi những giọt nước mắt trên mi, sững sờ mà quan sát anh.
"Sẽ không" Tiêu Ký Phàm lắc đầu, chăm chú nhìn cô. Anh cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới sẽ làm cái gì với cô, mặc dù trước đây cô "Phản bội" mình, chuyển sang vòng tay ôm ấp của Đỗ Vân Phi.
"Duẫn Ngọc Hân vẫn đều tin tưởng anh sẽ không làm ra chuyện gì thương tổn cô ta, anh còn lưu lại vài phần tình ý với cô ta, cho nên cô ta mới dám kiêu ngạo mà uy hiếp em như thế, cô ta tin tưởng anh như vậy…"
"Tử Hàn…" Tiêu Ký Phàm gắt gao kéo cô vào trong lòng, thống khổ khẽ thì thào bên tai cô: "Vậy em nói cho anh biết, anh có thể làm như thế nào? Em nói cho anh biết…"
Anh cũng không muốn mà, Duẫn Ngọc Hân tuy rằng điêu ngoa tùy hứng, lại cũng không có đến nông nỗi phải nhận loại trừng phạt vô tình này.
"Em không biết" Cô chỉ biết là làm như vậy quá tàn nhẫn, là kết quả cô vẫn đều sợ hãi xuất hiện. Cô đồng tình với Duẫn Ngọc Hân, càng thêm quan tâm hơn chính là người đàn ông trước mắt này!
Cuộc đời của anh, vì sao nhất định phải đầy máu tanh như thế?
Anh ôm cô, hôn lên sợi tóc cô an ủi: "Tử Hàn, anh sẽ không giết cô ta, anh chỉ là muốn làm cho cô ta quên quá khứ, quên ký ức mà cô ấy không nên có này" Thuận tiện quên luôn anh!
Lâm Tử Hàn kinh ngạc ngẩng mặt đầy nước mắt lên, hai tròng mắt trợn tròn tràn ngập tất cả đều là nghi hoặc, quên quá khứ? Ký ức một người, có thể bị người khác điều khiển sao? Trong thiên hạ, có chuyện thần kỳ như thế sao?
"Em yên tâm đi, Ngọc Hân cô ấy sẽ sống vui vẻ hơn so với trước đây" Tiêu Ký Phàm cười khổ nói, đúng vậy. Anh hẳn là nên nghĩ đến. Khi trong đầu Duẫn Ngọc Hân có hồi ức nhiều không thoải mái, bao gồm —— Tiêu Ký Phàm!
Một người đàn ông cô ta yêu, rồi lại vĩnh viễn đều không có khả năng có được!
/284
|