"Các người không thể yên bình sao?" Lâm Tử Hàn chịu hết nổi kêu lên: "Vì sao nhất định phải đưa đối phương vào chỗ chết! Một viên kim cương mà cướp tới cướp lui, ông cũng không ngại mệt sao? Ông có tiền như thế, muốn mua bao nhiêu mà chả được!"
Lâm Trúc than nhẹ một tiếng, nhìn cô bất đắc dĩ mở miệng: "Tử Hàn, việc này con không hiểu, không biết"
"Không phải là Ngôi sao thiên thần sao? Tôi đương nhiên hiểu rõ!" Lâm Tử Hàn đi về phía trước một bước quan sát ông, thật thà nói: "Ngôi sao thiên thần là ông nội Lãnh Phong để lại cho anh ấy, thứ đó có ý nghĩa lớn với anh ấy, ông vì sao nhất định phải tranh đoạt với anh ấy?"
Tuy rằng cô hận ông từ nhỏ thì bỏ lại mình mặc kệ, nhưng dù sao cũng là ba ruột của cô. Một người là ba ruột máu mủ tình thâm, một người là người đàn ông cô yêu, mặc kệ là bên nào bị thương tổn, cũng không phải điều cô muốn nhìn đến!
Nhìn thấy sự lo lắng trên mặt cô, Lâm Trúc cười châm chọc một tiếng: "Còn nói không thích hắn, không thích hắn sẽ không lo lắng thành như vậy"
"Tôi…!" Lâm Tử Hàn nghẹn lời, oán hận nghiêng mặt qua một bên, không hề để ý tới ông.
Lâm Trúc hít vào một hơi lần thứ hai, ưu nhã ngồi xuống ghế sofa, giữa con ngươi đen tản ra thù hận nhàn nhạt, nhìn chăm chú vào Lâm Tử Hàn: "Tử Hàn, nhìn con trở lại Tạ gia, ta vui mừng thay con, Tạ Vân Triết nhất định sẽ làm con hạnh phúc, như vậy ta cũng an tâm. Mà Lãnh Phong cũng không phải một người đáng giá giao phó cả đời, hơn nữa lại là kẻ thù hai mươi năm qua của Lâm gia chúng ta"
Ông dừng một chút, phát hiện Lâm Tử Hàn đang ngưng thần lắng nghe, mới tiếp tục nói: "Không phải ta muốn cướp đi kim cương của người khác, Ngôi sao thiên thần lúc đầu thuộc về Lâm gia chúng ta"
"Tôi không tin!" Lâm Tử Hàn cắt lời ông, nói: "Lãnh Phong nói với tôi Ngôi sao thiên thần là ông nội anh ấy mang về từ Châu Phi, tự tay giao vào tay anh ấy, Lãnh Phong anh ấy sẽ không lừa gạt tôi!"
Lãnh Phong từ trước đến nay không thích nói dối, cô quá hiểu rõ, hơn nữa chuyện này anh cũng không cần phải lừa gạt cô!
"Không sai, kim cương là ông nội của hắn mang về từ Châu Phi, nhưng hai mươi năm trước đi trước Châu Phi có hai người, còn có một người là ông nội con, là cha ta, bọn họ có được Ngôi sao thiên thần từ trong tay một tù trưởng trong thôn nhỏ của người dân bản xứ. Ông nội Lãnh Phong…"
Lâm Trúc suy nghĩ một chút, cười tươi: "Thật ra cùng đi với ông nội hắn rốt cuộc là ai ta cũng không rõ ràng lắm, nếu Lãnh Phong nói ông nội hắn… Ta đây coi như là ông ta là được. Ông nội Lãnh Phong bởi vì lòng tham, muốn độc chiếm Ngôi sao thiên thần, trước một ngày về nước đẩy ông nội con xuống vách núi. Hai ngày sau, ông nội con mới được đoàn người đi du lịch phát hiện đưa vào bệnh viện cứu chữa, khi ta đuổi tới, ông ấy đã chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, chỉ kịp nói với ta câu nói sau cùng, đó chính là: Nhất định phải tìm Ngôi sao thiên thần về"
Lâm Tử Hàn kinh ngạc quan sát ông, nói lắp: "Ông nói là sự thật?" Tiêu lão thái gia làm sao có thể là người như thế? Sao lại là hung thủ mưu sát ông nội cô? Trời ạ!
Lâm Trúc châm một tẩu thuốc, trầm tĩnh phà khói, nhớ lại chuyện cũ này, trong lòng vẫn đang hận đến đau nhói. Ông ta nâng mắt nhìn Lâm Tử Hàn, nhẹ giọng nói: "Những điều này là do chuyên gia cùng thôn dân địa phương suy đoán ra, bởi vì ông nội con giữ lại một hơi thở cuối cùng chính là vì nói cho ta biết nhất định phải tìm được Ngôi sao thiên thần, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ông ấy đã không có khí lực nói cho chúng ta biết"
"Chỉ là suy đoán sao?" Lâm Tử Hàn sững sờ mở miệng, nghe được chỉ là suy đoán, trong lòng cô đột nhiên thư giãn một chút ít. Cô hy vọng suy đoán này là sai lầm, Lâm gia cùng Tiêu gia không có thù hận sâu như vậy, cho tới bây giờ cũng không có!
Nhưng mà, cô nhớ tới Tiêu Ký Phàm nói qua với cô, Tiêu lão thái gia sau khi từ Châu Phi về thì hậm hực, từ đó trở đi không ra khỏi nhà. Nếu như không phải chột dạ, ông ấy vì sao lại không ra khỏi nhà chứ? Nếu như không phải trong lòng có thẹn, ông ấy sao lại không nói một câu, hậm hực mà chết!
"Ngôi sao thiên thần có ý nghĩa quan trọng cùng bí mật gì chúng ta cũng không biết, có lẽ chỉ đơn thuần là một viên kim cương hình quả lê"
Lâm Tử Hàn chỉ nhìn ông, cả kinh có chút nói không ra lời. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Lâm Trúc đứng dậy, vỗ vỗ vai cô ôn nhu nói: "Ta cũng không phải người đáng chết như con suy nghĩ, ân oán lớn tốt nhất không nên để các con gánh chịu, cho nên khi phát hiện con là thực sự yêu Lãnh Phong, ta tìm mọi thủ đoạn cường ngạnh đi bức bách con rời xa hắn. Thế nhưng, nếu như hắn dám phụ con, nợ mới nợ cũ ta nhất định sẽ đòi lại hắn đầy đủ!"
"Không!" Lâm Tử Hàn cuống quít lắc đầu: "Anh ấy không phụ tôi, thật không có!"
Lâm Trúc chỉ cười khổ một tiếng, cũng không tin lời của cô, nói: "Con chính là quá thiện lương, cho nên mới chịu nhiều đau khổ như vậy"
"Tôi không khổ, thực sự, một chút cũng không khổ!" Lâm Tử Hàn lắc đầu xua tay, trời biết cô bây giờ sống có bao nhiêu khổ. Nhưng mà, những điều này là do chính cô lấy được, không gì đến Lãnh Phong, cũng không liên quan gì đến Tạ Vân Triết!
"Hai mươi năm trước bởi vì Ngôi sao thiên thần, phải đưa con cho người đàn bà kia chiếu cố, không nghĩ tới sẽ làm con chịu nhiều tủi hổ như vậy, là ba có lỗi với con" Lâm Trúc hổ thẹn vỗ về sợi tóc cô, một thiên kim tiểu thư bị chà đạp thành như vậy, ông ta thật là có lỗi! Cũng khó trách cô vẫn không chịu nhận người cha này!
"Ông không phải ba tôi!" Lâm Tử Hàn kéo tay ông từ trên người mình xuống, hầm hầm nói: "Đừng tưởng rằng nhận thức sai lầm có thể làm cha, trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy!"
"Vậy con muốn thế nào? Con nói đi, ta đều làm theo con" Lâm Trúc bất đắc dĩ nhìn cô, là ông có lỗi với cô trước, muốn nhận được sự tha thứ của cô chỉ có thể ăn nói khép nép như thế.
"Tôi muốn ông lập tức đưa tôi quay về khu vực thành thị, còn có, sau này không cho phép nhúng tay vào cuộc sống của tôi"
"Được, được…" Lâm Trúc vội gật đầu lia lịa, chuyện đơn giản như vậy đồng ý với cô cũng không sao, về phần có nên nghe theo hay không lại là một chuyện khác.
/284
|