Làm sao có thể? Hai giới hắc bạch tìm Ngôi sao thiên thần đến nghiêng trời lệch đất, làm sao có thể ở trong bình cá của Tiểu Thư Tuyết chứ? Lâm Tử Hàn lắc đầu, thực sự không thể tin được.
Cô chưa từng thấy qua Ngôi sao thiên thần, ngay cả hình ảnh đều chưa từng thấy qua, cho nên, cô cảm thấy nhất định không có khả năng là viên trong tay mình.
Cô ngồi trên giường, sững sờ chuyển động viên kim cương lấp lánh, đây rõ ràng chính là kim cương, chẳng lẽ là giả?
Lâm Tử Hàn như đi vào cõi thần tiên ngay cả tiếng đập cửa càng lúc càng lớn đều không nghe được, sau khi gõ vài tiếng bị cửa phòng người ta đẩy ra, đi tới chính là Đỗ Vân Phi mới vừa luyện tập xong.
"Tử Hàn, sao mà gõ cửa cũng không đáp lại?" Đỗ Vân Phi hàm chứa ý cười đi đến, Lâm Tử Hàn cả kinh, viên kim cương trong tay lên tiếng trả lời rơi xuống đất, rơi xuống bên chân Đỗ Vân Phi.
Lâm Tử Hàn hô nhỏ một tiếng, trái tim nhảy ra ngoài cơ thể mấy lần, tại một khắc Đỗ Vân Phi cúi đầu nhìn xuống chân, cô nhanh chóng nhảy xuống từ trên giường, ra sức chạy ào vào trong lòng Đỗ Vân Phi, chăm chú ôm cổ hắn, không để cho hắn có cơ hội nhìn xuống.
Đỗ Vân Phi bị sự nhiệt tình bất ngờ của cô dọa cho hoảng sợ, giương hai tay giữa không trung cứng đờ, thụ sủng nhược kinh kéo vai cô, cười nhẹ nói: "Làm sao vậy?"
"Vân Phi, em nhớ Tiểu Thư Tuyết…" Lâm Tử Hàn ghé vào trong ngực hắn khóc nức nở nói ra, ôm hắn xoay người, ánh mắt lo lắng vô cùng rơi vào kim cương dưới chân hắn.
Kim cương vừa vặn ở bên chân hắn, bước khéo lên năm bước thì có thể giẫm lên.
"Anh biết…" Đỗ Vân Phi ôn nhu vỗ về sợi tóc cô, khi bàn tay xẹt qua trán cô thì sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Tử Hàn, đầu em sao lại đầy mồ hôi? Rất nóng sao?"
Cũng không phải bị anh hù dọa sao, Lâm Tử Hàn thầm thở than dưới đáy lòng, gật đầu.
"Anh giúp em mở điều hòa" Đỗ Vân Phi nói xong đi lấy điều khiển, Lâm Tử Hàn quýnh lên, gắt gao ôm hắn: "Không cần!"
Đỗ Vân Phi lại sửng sốt, đánh giá cô thần tình quái dị: "Em làm sao vậy? Sao anh cảm thấy em ngày hôm nay là lạ?"
Lâm Tử Hàn dốc sức đè nén sự hoảng loạn dưới đáy lòng, miễn cưỡng vui cười nói: "Em… Em không thích mở điều hòa, điều hòa không tốt cho làn da…"
"Thì ra là có chuyện như vậy" Đỗ Vân Phi cười nói, dựa vào cổ cô, hít mùi thơm thanh nhã trên người cô, không nỡ buông tay.
Lâm Tử Hàn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giả vờ nhu mì mở miệng nói: "Vân Phi, em có món quà muốn tặng cho anh, anh nhắm mắt lại trước đi"
"Thực sự? Vì sao đột nhiên muốn tặng quà cho anh?" Đỗ Vân Phi mặt mày rạng rỡ đánh giá cô, thật là hài lòng, Lâm Tử Hàn ngày hôm nay thực sự là lúc nào cũng khiến hắn kinh ngạc, chủ động nhào vào lòng, còn muốn tặng hắn quà?
"Người ta còn chưa bao giờ tặng quà cho anh, ở chỗ này ở lâu như vậy, nên có, anh mau nhắm mắt lại" Lâm Tử Hàn thúc giục.
"Được" Đỗ Vân Phi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
"Không cho phép nhìn lén nha" Lâm Tử Hàn dặn dò, chỉ tới khi hắn gật đầu, mới từ lui đi ra trong ngực hắn, len lén cúi người, nhanh tay lẹ mắt nhặt kim cương lên, nhét vào trong túi.
Cuối cùng cũng an toàn! Nặng nề thở dài một hơi, Lâm Tử Hàn thoải mái nói: "Được rồi"
Vẻ mặt Đỗ Vân Phi chờ mong mở hai mắt, đánh giá hai tay không của Lâm Tử Hàn, nghi hoặc mở miệng nói: "Quà đâu?"
"Quà?" Lâm Tử Hàn cả kinh, đúng, cô kích động thế nào mà lại quên việc này? Quà! Quà! Trên mặt bàn ngoại trừ chiếc bát si rô trái cây trống rỗng nữ hầu đưa lên cô vừa ăn xong ra, cái gì cũng không có. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Không có cách nào! Lấy nó thôi! Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ, bưng chiếc bát kia giơ lên trước mặt Đỗ Vân Phi, cười tủm tỉm nói: "Cái này!"
"Đây là quà em tặng anh?" Đỗ Vân Phi nhìn qua lại giữa cô và cái bát trống rỗng, bát này hình như là của nhà hắn thôi? Lại chỉ là một cái bát sứ bình thường.
Lâm Tử Hàn xấu hổ mà cười cười: "Em chỉ biết anh nhất định sẽ không thích, nhưng mà lễ nhẹ tình nghĩa nặng…"
"Anh đương nhiên thích" Đỗ Vân Phi cắt ngang lời cô nói vô số lần, mỉm cười tiếp nhận bát trong tay cô: "Tử Hàn, cám ơn món quà của em"
Tuy rằng hắn không biết cô đến tột cùng có chuyện gì lừa mình, thế nhưng cô không muốn cho hắn biết chuyện này, hắn chắc là không nên ép cô.
Mặt Lâm Tử Hàn vừa quẫn bách vừa xấu hổ, không được tự nhiên cười gượng hai tiếng, cô biết Đỗ Vân Phi không muốn vạch trần cô, mới có thể làm bộ nhận lấy, hắn thật là một người đàn ông am hiểu ý!
Đỗ Vân Phi vỗ vỗ vai cô, đong đưa bát sứ trong tay lại cười nói: "Anh không quấy rầy em, em làm việc của mình đi" Nói xong nhìn lướt qua đá màu trên giường, đi ra ngoài.
Lâm Tử Hàn nhìn bóng dáng hắn rời đi, khẽ thở dài một hơi, một loại cảm giác phức tạp lại tập kích vào đầu cô, phần đa là áy náy với Đỗ Vân Phi.
Nghĩ đến kim cương, cô nhanh chóng chạy đi khóa cửa phòng lại, lấy kim cương trong túi ra tiếp tục nghiên cứu, chỉ là, cô là một người thường căn bản nghiên cứu không ra cái gì.
Cô quyết định trước tiên dò xét rõ ràng "Ngôi sao thiên thần" đến tột cùng là dạng gì, sau đó xác định thứ trong tay cô rốt cuộc là không phải.
Thật vất vả chờ đến khi Đỗ Vân Phi đi làm, Lâm Tử Hàn lặng yên đi đến thư phòng hắn.
"Lâm tiểu thư" Phía sau vang lên tiếng của nữ hầu, Lâm Tử Hàn bị dọa cho hoảng sợ, phút chốc xoay người trừng mắt nhìn cô ta. Nữ hầu thấy cô bị mình hù dọa, vội cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, hù dọa đến cô"
"Không có việc gì" Lâm Tử Hàn vẫy vẫy tay, lập tức quan sát cô ta: "Ưm… Cà phê là mang vào cho thiếu gia sao?"
/284
|