Trong thư phòng Tiêu gia, A Nghị rũ mắt nhìn Tiêu Ký Phàm trầm ngâm, một lúc lâu sau, mở miệng nói một lần nữa: "Cái tròng của Lâm Trúc quá rõ ràng, chúng ta không ra mặt thì tốt rồi"
"Lâm Trúc có chết cũng không nghĩ ra, chúng ta đã biết Lâm Tử Hàn là con gái ruột của hắn" Tiêu Ký Phàm cười lạnh một tiếng, thân thể hơi ngửa ra sau, tựa trên ghế da mềm..
Đột nhiên nhận được tin tức Lâm Tử Hàn bị bắt cóc, tim của anh đều nhanh nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng khi nghe được người bắt cóc cô là Lâm Trúc thì không chỉ có trái tim trở về vị trí cũ, trên mặt anh tuấn thậm chí xuất hiện ý cười, mỉa mai cười.
"Tôi ngược lại rất muốn biết hắn đến tột cùng đang đùa cái gì" Giọng nói quỷ mị vang lên, ngón tay thon dài khẽ gõ vào tay vịn ghế.
"Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, hắn muốn lợi dụng Lâm tiểu thư dẫn anh đi ra, tùy thời hạ độc thủ với anh" A Nghị hờ hững nói, làm sát thủ không nên động tình với phụ nữ, đây là di huấn thiên cổ bất biến. Bằng không tựa như ngày hôm nay, bị người ta bắt được nhược điểm chí mệnh như thế. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Lâm Trúc xác thực quá gian xảo, lợi dụng Lãnh Phong có tình cảm với Lâm Tử Hàn uy hiếp anh đi ra, còn lớn tiếng tuyên bố nếu như không dám xuất hiện, liền chờ nhặt xác thay Lâm Tử Hàn.
"Nếu như tôi không xuất hiện, hắn có đúng là dự định vĩnh viễn giấu Lâm Tử Hàn đi hay không? Bằng không hắn sao lại xuống đài?" Tiêu Ký Phàm buồn cười cau mày, tình cảm của Lâm Trúc với con gái anh không phải không biết, cho nên một chút anh cũng không lo lắng cho an toàn của Lâm Tử Hàn.
Anh hiếu kỳ chính là, nếu anh đúng hẹn xuất hiện, Lâm Trúc sẽ đối xử với anh thế nào. Nếu như anh không xuất hiện, để Lâm Trúc một mình xướng hát làm trò, có đúng sẽ càng thú vị hay không?
"Vì an toàn…, thủ lĩnh có lẽ đừng lộ diện thì tốt hơn" A Nghị khuyên nhủ.
"Hắn tự tin tôi sẽ bởi vì phụ nữ mà không quan tâm tới sống chết như vậy sao?"
A Nghị khẽ cười một tiếng, nói: "Hắn liệu định anh sẽ bởi vì nóng ruột rối loạn, giống lần trước một mình xông vào địa bàn của hắn.
Tiêu Ký Phàm rũ mắt xuống, lại một lần nữa sùng bái lão gian xảo Lâm Trúc, nếu như là đổi lại trước đây, hay là nếu đổi lại là người khác bắt cóc Lâm Tử Hàn, anh sớm đã phóng đi. Đâu còn có nhàn hạ thoải mái đi thăm dò tâm tư của đối phương? Đi so sánh điều kiện phương pháp giải quyết tốt nhất?
Anh biết ân oán giữa mình và Lâm Trúc sớm nên giải quyết, một núi không thể dung hai con hổ, đây là đạo lý đơn giản nhất! Nếu ông ta khơi mào việc này, anh chỉ để ý đi nghênh hợp ông ta là được rồi!
Dưới chân trầm xuống, Tiêu Ký Phàm ưu nhã đứng lên từ trên ghế. A Nghị sững sờ, nói: "Thủ lĩnh, biết rõ là cái tròng của hắn, anh còn đi?"
"Không đi gặp hắn, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không an tĩnh lại" Bước chân trầm ổn của Tiêu Ký Phàm đi ra thư phòng, đi đến hướng cửa.
Điện thoại Lâm Tử Hàn vẫn không thông, không cần nghĩ cũng biết là bị Lâm Trúc giở trò quỷ, anh cũng không phải lo lắng an toàn của cô, cho nên cũng không có vội vã phải tìm được cô.
XXXXXXXXXX
"Anh ở trên xe chờ tôi thôi, tôi đi nhanh về nhanh" Lâm Tử Hàn đổi giọng nói, nói xong đẩy cửa xe đi đến cửa hàng bán Häagen Dazs.
Dư quang khóe mắt trộm nhìn liếc mắt phía sau, phát hiện tài xế quả nhiên chưa cùng tiến đến, bước nhanh chuồn vào toilet. Thành công trốn vào toilet sau đó móc ra điện thoại, cắn môi trừng màn hình điện thoại di động, lập tức không biết nên gọi điện thoại cho ai.
Tiêu Ký Phàm? Lâm Trúc? Hay là Tạ Vân Triết? Cô không rõ ràng lắm Lâm Trúc rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, cho nên khẳng định không thể gọi cho ông ta!
Không đợi cô quyết định chủ ý, điện thoại lại đột nhiên vang lên. Vừa nhìn hóa ra là Đỗ Vân Phi, Lâm Tử Hàn ôm điện thoại di động vào lòng, do dự không biết nên nhận không.
Điện thoại vẫn rung động không có ý định dừng lại, Lâm Tử Hàn lo lắng, ấn phím nghe. Không đợi cô mở miệng, liền truyền đến tiếng cấp tốc của Đỗ Vân Phi: "Tử Hàn! Bọn họ có làm gì em hay không? Em có khỏe không?"
Lâm Tử Hàn sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn có chút đoán không được ý nghĩ, Đỗ Vân Phi rốt cuộc đang nói cái gì? Cô sao lại nghe không hiểu chứ?
"Vân Phi…"
"Tử Hàn, em nói chuyện đi!" Đỗ Vân Phi nóng nảy.
Lâm Tử Hàn kinh ngạc há hốc miệng, nói lắp: "Em… Em nên nói cái gì?"
"Tử Hàn em yên tâm, Lâm Trúc bắt cóc em chỉ là muốn lợi dụng em dụ dỗ Lãnh Phong hiện thân, hắn sẽ không thương tổn em. Bọn anh lập tức đi tới cứu em, nghe được không?"
Bắt cóc cô? Lâm Trúc bắt cóc cô lúc nào, chẳng qua là giam lỏng cô mà thôi, loại chuyện này đối với cô mà nói đã sớm là bình thường như ăn cơm, cô từ lâu đã quen bị ông ta giam lỏng.
Chỉ là Đỗ Vân Phi nói đến, Lâm Trúc lợi dụng cô tới dẫn Lãnh Phong hiện thân? Vì sao? Lẽ nào Lâm Trúc sẽ làm ra chuyện gì bất lợi cho Lãnh Phong?
Suy nghĩ một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn Lâm của Tử Hàn nhăn lại, khóc nức nở: "Vân Phi, em rất sợ đó nha…, ở đây rất tối, rất dọa người… Anh mau nói cho em biết nơi này là chỗ nào… Hu hu…"
"Tử Hàn, em không phải sợ, bọn anh hiện tại đang điều động người, rất nhanh sẽ đuổi tới" Đỗ Vân Phi đau lòng trấn an.
"Anh mau nói cho em biết nơi này là chỗ nào đi! Hu…"
"Em bây giờ đang ở bên trong kho bỏ đi phía tây thành, đứng tại chỗ không nên động biết không? Còn có điện thoại di động không nên tắt máy, anh đang tìm vệ tinh định vị…"
Chết rồi! Định vị điện thoại di động? Lâm Tử Hàn cái khó ló cái khôn hét lên một tiếng: "A! Bọn họ cướp điện thoại di động của em ——!" Hét xong sau đó không để ý tới Đỗ Vân Phi ở đầu kia điện thoại có bao nhiêu lo lắng, tắt máy thuận tiện tháo pin ra.
/284
|