Phụ nữ! Anh thật là hận thấu loại sinh vật này! Hết lần này tới lần khác Lãnh Phong nhất định yêu cô ta, yêu đến khăng khăng một mực như vậy.
Ngay khi anh đem sự phẫn hận phụ nữ tiến sâu vào xương tủy, đi vào giữa máu thịt, cửa phòng đột nhiên mở. Một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm đậm, quần áo bại lộ, vóc người bất động liêu xiêu đi đến. Tiếp xúc đến ánh mắt lạnh lùng sắc bén của A Nghị lại một chút cũng không sợ hãi, cười quyến rũ vọt lên, cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo A Nghị, gắt gao ôm anh từ phía sau.
"Cưng à…" Mỹ nữ mơ hồ không rõ lẩm bẩm, tay nhỏ bé không an phận tìm kiếm bên trong áo anh.
A Nghị sững sờ, kéo cánh tay cô ta đẩy xuống, lạnh lùng quát một tiếng: "Cút!"
Mỹ nữ bị đẩy ngã xuống đất cũng không cảm thấy đau nhức, nụ cười quyến rũ trên mặt càng đậm, bò lên từ trên mặt đất, thân thể lần thứ hai giống bạch tuộc dính lên trên người A Nghị. Dâm đãng vô cùng sẵng giọng: "Cưng à, người ta muốn anh mà…"
Người đàn bà hư hỏng không biết xấu hổ! A Nghị chửi bới một tiếng dưới đáy lòng, áo ngực của mỹ nữ trong lòng lộ ra, cảnh xuân mơ hồ tiết ra ngoài, tuy rằng không tròn trịa như kỹ nữ, nhưng cũng đủ để dụ dỗ người đàn ông bên cạnh.
A Nghị cuối cùng không nhịn xuống, ôm người phụ nữ so với kỹ nữ còn muốn lẳng lơ hơn, cúi đầu xuống tàn bạo hôn môi cô ta.
Mỹ nữ đau đớn rên rỉ một tiếng, tuy rằng anh rất thô lỗ, hôn khiến cô ta rất đau, nhưng cô ta cũng không buông anh ra, nhón đầu ngón chân. Vòng tay ngọc thủ qua bên tai anh, dựa vào vai anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
A Nghị bứt ra, một tay ném cô ta lên giường lớn, thân thể tinh tráng đè xuống. Lửa giận đầy ngập cùng dục hỏa khơi mào thoả thích rơi trên người người phụ nữ không may này.
Anh đúng là cần một người phụ nữ để trút bỏ tâm tình, phụ nữ! Anh hận thấu phụ nữ! Người phụ nữ ngay dưới thân anh!
Quần áo trên người hai người rơi xuống từng mảnh từng mảnh từ, rơi lả tả xuống đất!
"Ưm… Anh muốn cắn chết em sao?" Người phụ nữ mắng chửi, muốn thoát ly khỏi người đàn ông thô bạo này, dục hỏa hừng hực đốt cháy trên người lại làm cho cô ta gắt gao ôm lấy gã, không rời khỏi anh, bỏ không được anh…
A Nghị căn bản không để ý tới tiếng kêu la của cô ta, ma chưởng cùng môi đồng thời công kích tới thân thể cô ta, không chút nào thương hương tiếc ngọc chiếm lĩnh mỗi một thốn da thịt của cô ta.
Lúc này muốn anh dừng lại? Quá không thực tế!
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ căn phòng, tại cùng một thời gian, A Nghị cuối cùng chen vào thân thể cô ta, điên cuồng chiếm giữ cô ta, chiếm giữ người phụ nữ trơ trẽn này!
Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người hư thoát phân ra ngủ hai bên giường lớn, đôi mắt màu xanh như vì sao của A Nghị trước sau như một trầm tĩnh không gợn sóng, mồ hôi tinh mịn chảy xuống từ cổ có nước da màu đồng kia, dưới ánh đèn, nổi lên vài tia sáng óng ánh.
"Em thích… Thực sự thích anh… Lam Thiên học trưởng…" Bên cạnh truyền đến tiếng nói thầm mơ hồ không rõ, đôi mắt xanh vừa chuyển, rơi vào khuôn mặt bị sợi tóc che đi phân nửa của cô ta.
Từ khi cô ta tiến đến, A Nghị sẽ không liếc mắt nhìn qua cô ta, hiện tại, anh vẫn không muốn nhìn tướng mạo của cô ta. Đứng dậy, nhặt quần áo trên mặt đất lên mặc trên người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tại một khắc chuẩn bị rời đi, đôi mắt màu xanh bị một đồ vật trên mặt đất hấp dẫn, A Nghị chần chờ một chút, cúi người nhặt lên. Đó là thẻ học sinh, mặt trên tinh tường in: Ban 4 Lớp 12, XX.
Màu đỏ chiếu lên, hé ra mặt cười cười đến xinh đẹp đáng yêu giống như đã từng quen biết, A Nghị vọt đi tới, một tay kéo người phụ nữ trên giường lại đây, thô lỗ đẩy ra sợi tóc dính đầy mồ hôi trên trán cô ta, cuối cùng thấy rõ tướng mạo của cô ta.
Vào giờ khắc này, anh nằm mơ!
××××××××××××
Phòng bệnh trong bệnh viện, Lâm Tử Hàn ngủ cả một ngày một đêm cuối cùng có động tĩnh, yếu ớt tỉnh lại. Ánh sáng mặt trời có chút chói mắt làm cho cô có phần khó chịu nhắm mắt lại, lấy tay che mắt.
Phía trước cửa sổ, một bóng dáng cao lớn đẹp trai hư nhược đứng trước mặt cô, thấy không rõ tình huống, cô nghẹn ngào hô lên hai chữ: "Ký Phàm…"
Tạ Vân Triết quay lưng về phía bệ cửa sổ cứng đờ, khi xoay người lại, trên mặt cũng mang theo dáng tươi cười ôn hòa. Cúi người hôn hôn lên trán cô, ôn nhu nói: "Tử Hàn, em cuối cùng cũng tỉnh"
Lâm Tử Hàn sững sờ nhìn Tạ Vân Triết trước mắt, anh ta không phải Ký Phàm, Ký Phàm đâu? Còn có Lâm Trúc, Vân Phi… Nghĩ đến những người này, nước mắt cô chảy xuống.
"Tử Hàn, em làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?" Tạ Vân Triết có chút luống cuống, luống cuống đánh giá cô: "Tử Hàn, đừng khóc có được không?"
"Vân Phi có khỏe không? Anh ấy có phải đã chết hay không?" Lâm Tử Hàn cầm lấy tay anh nức nở, khẩn cấp khẽ nói: "Lãnh Phong và Lâm Trúc chạy mất sao? Hay là…?"
"Tử Hàn, em đừng lo lắng, cảnh sát sớm muộn sẽ bắt được Lãnh Phong và Lâm Trúc, bọn chúng chạy trốn được nhất thời, chạy không được một đời!" Tạ Vân Triết nắm tay cô, tức giận mở miệng nói.
Lại dám bắt cóc vợ của anh, đám người kia thực sự là quá đáng trách, nhưng mà, anh không có cách nào bắt bọn họ. Ngay cả cảnh sát đều chưa chắc, một thường dân bách tính như anh có thể có biện pháp nào?
Lời của anh, lại làm cho trái tim treo trên cao của Lâm Tử Hàn bình phục không ít, chạy thoát? Vậy bọn họ bây giờ không có nguy hiểm!
Nhưng mà, Đỗ Vân Phi đâu? Cô bây giờ muốn biết Đỗ Vân Phi còn sống hay không, đã trúng đạn của Lãnh Phong, lại ngã xuống từ tầng ba, hắn còn sống không?
/284
|