Chỉ tới khi tiếng khóc xa dần, thân ảnh cô bé bị bao phủ trong đám người, cô mới sững sờ đứng thẳng người. Ý nghĩ muốn gặp Tiểu Thư Tuyết càng thêm nồng đậm hơn.
Vẫn đang không có suy nghĩ, thấy một bộ dạng không có hồn phách dựa vào tường.
Mỗi lần cô đến, cánh cửa Tiêu gia cũng không nguyện mở ra, cô căn bản cũng không có cơ hội nhìn thấy Tiểu Thư Tuyết.
Lâm Tử Y vừa ra tới liền phát hiện không thấy Lâm Tử Hàn, gấp đến độ xoay quanh tại chỗ, sau khi Lãnh Phong chết Lâm Tử Hàn không dùng lại điện thoại di động, cho nên, cô ấy căn bản không có biện pháp tìm được cô.
Lấy điện thoại ra, rất thuận lợi bấm tám dãy số của Tạ Vân Triết, còn không chờ Tạ Vân Triết mở miệng nói, liền vội kêu lên: "Vân Triết, chị em mất tích!"
Tạ Vân Triết bên đầu kia điện thoại cả kinh, vội trấn an nói: "Tử Y, em không nên hoảng, Tử Hàn làm sao vậy? Cô ấy sao lại mất tích?"
Lâm Tử Y khóc, giậm chân nghẹn ngào nói: "Em cũng không biết, em rõ ràng bảo chị ấy ở bên ngoài chờ em, nhưng mà lại tìm không được chị ấy"
"Em hiện tại ở đâu? Anh lập tức đi tới!" Tạ Vân Triết đang họp cũng không quản cuộc họp này có bao nhiêu quan trọng, lo lắng chạy ra khỏi phòng họp.
Không được mười lăm phút, Tạ Vân Triết liền xuất hiện trước mặt Lâm Tử Y, thấy mặt cô đầy nước mắt, ôm cô vào trong lòng như anh cả, vỗ lưng cô trấn an nói: "Đừng nóng vội, chúng ta sẽ tìm được cô ấy"
Lâm Tử Y khóc nức nở gật đầu, chăm chú nắm góc áo anh, ghé qua đám người vô cùng náo nhiệt. Tìm đường phố phụ cận, cũng không phát hiện thân ảnh Lâm Tử Hàn.
Trời đã tối rồi, bọn họ không thể làm gì khác hơn là lái xe tìm trên đường cái phụ cân, xe đi rất chậm, Lâm Tử Y càng không ngừng gọi điện thoại trong nhà, nhận được lời đáp lại đều là chưa về nhà.
Lâm Tử Y nghiêng đầu, nhìn chằm chằm mặt nghiêng hoàn mỹ của Tạ Vân Triết lo lắng hỏi: "Vân Triết, anh nói chị em sẽ đi nơi nào đây?"
Tạ Vân Triết trầm mặc một chút, nói: "Tử Y, em về nhà trước chờ, anh nhất định sẽ tìm Tử Hàn trở về"
"Nhưng mà…"
"Tin tưởng anh, được chứ?" Tạ Vân Triết dừng xe ở ven đường, nhìn chằm chằm cô, cùng đợi cô đáp lại. Lâm Tử Y không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là xuống xe.
Tạ Vân Triết nhìn cô lên taxi rời đi mới nhấn ga, chạy tới hướng Tiêu gia.
Xe chạy trên làn đường nhỏ của Tiêu gia, Tạ Vân Triết chạy chậm tốc độ xe, rất xa, liền thấy một thân ảnh gầy yếu đang đi bước một xuống dưới chân núi.
Đèn xe vừa vặn chiếu vào trên người cô, Lâm Tử Hàn khẽ nhíu mày, đưa tay che ánh đèn. Mơ hồ thấy một thân ảnh cao gầy quen thuộc bước nhanh đi tới phía mình.
Sau một khắc, thân thể của cô liền bị kéo vào một vòng ôm ấm áp, Tạ Vân Triết đau lòng ôm cô, khẽ gọi: "Tử Hàn…"
"Vân Triết, anh tại sao lại ở chỗ này?" Lâm Tử Hàn nhẹ giọng hỏi trong ngực anh.
"Những lời này phải là anh hỏi em chứ?" Tạ Vân Triết ôm chặt người cô, quan sát cô gầm nhẹ: "Em không phải trở lại bên người Tiêu Ký Phàm sao? Vì sao lại ở tại nhà mẹ đẻ? Tiêu Ký Phàm cậu ta rốt cuộc làm cái gì với em!?"
Anh rõ ràng là trả lại cô cho Tiêu Ký Phàm, thế nào mà nửa tháng không gặp, Tử Hàn biến thành như vậy rồi? Nếu như không phải Lâm Tử Y tránh nặng tìm nhẹ nói cho anh biết, Lâm Tử Hàn vẫn ở tại Lâm gia. Anh đến nay đều cho rằng cô sống một cuộc sống hạnh phúc với Tiêu Ký Phàm.
Sớm biết rằng sẽ là cái dạng này, vô luận như thế nào anh cũng sẽ không đồng ý thả cô đi!
Lâm Tử Hàn sững sờ lắc đầu, nức nở nói: "Ký Phàm anh ấy không làm gì với em, anh ấy nói anh ấy đi công tác một vài ngày sẽ trở về, em một mực chờ anh ấy tới đón em, nhưng mà, em nhớ Thư Tuyết, em rất nhớ nó…"
Cô thực sự hy vọng tất cả cũng chỉ là một giấc mộng, Tiêu Ký Phàm chỉ là đi công tác, một ngày nào đó sẽ trở về, trở lại bên người cô.
Ngày Tiêu Ký Phàm rời khỏi cô rõ ràng nói như thế này nha! Nhưng đã lâu như vậy, anh vẫn đều không xuất hiện, anh sao có thể lừa dối cô chứ?
"Anh đưa em đi gặp Thư Tuyết" Tạ Vân Triết vỗ về sợi tóc của cô, cúi đầu nói bên tai cô. Đọc Truyện Online Tại http://truyenyy.com
Lâm Tử Hàn phút chốc rời khỏi ngực anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mừng rỡ nhìn anh: "Thật vậy chăng?"
"Thực sự" Tạ Vân Triết dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt cô, đưa cô lên xe, một lần nữa khởi động xe chạy trên đường.
"Muộn như vậy anh sao lại ở chỗ này một mình chứ? Tử Y khóc rất nhiều" Tạ Vân Triết liếc mắt nhìn cô trong kính chiếu hậu, hơi trách cứ nói.
Lâm Tử Hàn nhìn lại anh, áy náy nói: "Xin lỗi, hại hai người lo lắng, em cũng thật không ngờ sẽ như vậy" Cô thất hồn lạc phách bắt xe đi tới Tiêu gia, thời gian muộn như thế.
"Sau này đừng chạy loạn khắp nơi, biết không?" Tạ Vân Triết đưa ra tay phải, vỗ vỗ hai tay xoắn cùng một chỗ của cô nói.
Lâm Tử Hàn cảm động gật đầu, cho dù cô rời khỏi anh, Tạ Vân Triết vẫn còn đối tốt với cô như vậy. Cô ném cho anh cục diện rối rắm kia, xử lý thế nào? Tạ phu nhân biết cô chạy thoát, nhất định sẽ tức giận không nhẹ. Mà cô, lại không có dũng khí đi hỏi anh, quan tâm anh. Gần đây xảy ra nhiều chuyện, cô cũng thật sự là không có tâm tư bận tâm đến anh nữa.
/284
|