"Anh thực sự không biết". Từ Nhạc Phong bất đắc dĩ nói: "Anh cũng đang chờ lão nhân gia đó lúc nào xuất hiện, có thật nhiều văn kiện đều đang chờ cậu ấy kí tên".
"Anh thực sự không biết à?" Sự thất vọng nhiễm trên mặt cười của Duẫn Ngọc Hân.
"Thực sự không biết". Từ Nhạc Phong thề son sắt.
Duẫn Ngọc Hân lắc lắc mặt "Oh" một tiếng, quét mắt sang Lâm Tử Hàn bên cạnh, sau đó bóng dáng mất mát đi ra ngoài khiến cho người ta nhìn rất đau lòng.
Từ Nhạc Phong thở dài lắc đầu, nói thật ra anh rất đồng tình với Duẫn Ngọc Hân, gần người lạnh lùng như thế, vị hôn phu hành tung bất định, cô thật sự là sớm mốc meo. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.com
Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn hướng Duẫn Ngọc Hân biến mất, nghi ngờ hỏi: "Tổng tài lại đi công tác sao?"
"Em hẳn là có hai ngày không nhìn thấy tổng tài đại nhân sao?" Từ Nhạc Phong đảo cặp mắt trắng dã, chưa thấy qua nhân viên không quan tâm đến nội bộ công ty như thế.
Lâm Tử Hàn hi hi cười gượng nói: "Em không lưu ý thôi".
"Suốt ngày đi công tác, ai biết cậu ta đi lêu lổng ở đâu". Từ Nhạc Phong có chút tức giận bất bình nói, bây giờ muốn tìm cậu ta ký một chữ, chờ dài cả cổ cũng chờ không thấy bóng dáng của cậu ta.
"Sản nghiệp công ty lớn như vậy, đi công tác cũng rất bình thường thôi?" Lâm Tử Hàn cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp.
"Dù cho muốn đi công tác cậu ta hoàn toàn cũng có thể phái người đi, căn bản không cần phải cậu ta tự mình chạy". Từ Nhạc Phong từ trước đến nay đều cảm thấy chuyện có chút quái dị, nghĩ đại thiếu gia nhất định là tới chỗ nào phong hoa tuyết nguyệt đi.
"Được rồi, em thu dọn một chút chuẩn bị tan ca thôi".
"Em đi đây". Lâm Tử Hàn đã sớm thu thập xong mọi thứ, chỉ chờ anh ra lệnh thôi.
<><><><><>
Trong phòng, Tiểu Thư Tuyết đang ôm bình hoa thủy tinh tựa như báu vật đưa tới trước mặt Lãnh Phong: "Chú Lãnh, chú xem Tiểu Ngư Ngư, còn có thật nhiều bóng nhiều màu, thật nhiều người cho Tiểu Thư Tuyết bóng nhiều màu".
Lãnh Phong liếc mắt nhìn bóng nhiều màu trong bình hoa thủy tinh, cũng không phát giác ra điểm dị thường bên trong, sờ sờ đầu cô bé nói: "Bóng nhiều màu thật đẹp".
"Chú Lãnh, chờ chú không đau, chú sẽ mua cho cháu chứ?"
Lãnh Phong cân nhắc, lại cười nói: "Sẽ".
"Cảm ơn chú Lãnh". Tiểu Thư Tuyết vui mừng mà chạy, thiếu chút nữa đụng vào Lâm Tử Hàn đang vừa vặn vào cửa, Lâm Tử Hàn kêu lên sợ hãi tránh sang một bên, nói: "Con muốn đâm chết bà mẹ già này của con sao".
"Mẹ, con đi tìm Tiểu Oánh tỷ tỷ chơi".
"Nhớ phải quay về dùng cơm nha". Lâm Tử Hàn dặn dò, đón bình hoa từ tay con bé, bày hướng cửa. Liếc mắt nhìn bóng dáng cô bé rời đi, đi đến hướng phòng ngủ.
Thấy Lãnh Phong đang tỉnh, đi tới quan tâm nói: "Vết thương tốt nhiều chưa?". Nói đồng thời nâng người anh tựa lên trên gối.
"Tốt hơn nhiều". Lãnh Phong gật đầu, giọng nói trước sau như một vẫn bình thản, ở một phòng nhỏ buồn bực hai ngày, anh cảm thấy bản thân cũng nhanh muốn nổi điên.
Vốn là anh có thể tìm A Nghị đưa anh quay bề biệt thự cạnh biển, nhưng mà ở đây nhiều người hỗn độn, dạng như anh còn muốn chạy sợ là không dễ dàng.
Lâm Tử Hàn đột nhiên nhớ tới cái gì, hoảng nói: "Đúng rồi, khi tôi trở về, phát hiện xe của anh bị mất".
Không phải là người trộm chứ? Nếu như đúng, cô thật có tội lớn.
Lãnh Phong không chút hoang mang mà nhìn cô một cái: "Tôi gọi người đem xe đi".
"Oh, hù chết tôi". Lâm Tử Hàn vỗ vỗ ngực, một dáng điệu hoảng sợ không ngừng. Lập tức hỏi: "Ngày hôm nay có ai đến đây không? Tiểu Thư Tuyết có quấy rối anh hay không?"
Cô trước khi đi làm nghìn dặn vạn bảo Tiểu quỷ gây sự kia không được phép quấy rối bệnh nhân.
Lãnh Phong không đáp hỏi lại: "Cô bình thường đi làm thì bỏ con bé ở nhà như thế sao?" Trong giọng nói lộ vẻ nghi vấn, nếu như đúng, người mẹ như cô cũng xem là quá giả tạo thôi?
Lâm Tử Hàn xấu hổ cười cười, phủ nhận nói: "Không phải đâu, tôi bình thường đi làm đều gửi nó ở nhà dì Vương bên cạnh, dì ấy sẽ giúp tôi trông, dù sao nhà ở cùng một sân, dì ấy suốt ngày cũng không có chuyện gì làm".
"Đứa bé đáng thương". Anh nói, không rõ tại sao mình lại đi thương cảm đứa bé nhà người ta, rõ ràng không có quan hệ gì cùng anh không phải sao?
Đối với con gái, Lâm Tử Hàn vẫn đều cảm thấy thẹn với nó, chỉ là cuộc sống bức bách, cô thật sự không có cách khác.
"Tự anh xem TV đi, tôi đi nấu cơm". Bởi vì chột dạ, Lâm Tử Hàn không muốn bàn lại trọng tâm câu chuyện này, đứng dậy giúp anh mở TV, không may chính là TV ngay cả nửa điểm tín hiệu cũng không có, mở tới mở lui cũng là một mảnh trắng xóa.
"Ha ha, có lẽ bên trong lại lỏng". Lâm Tử Hàn áy náy mà cười cười, tắt TV, nhìn sang bốn phía, cầm lấy một quyển tạp chí trang điểm trên bàn đưa cho anh: "Nếu không thì anh xem trước một chút tạp chí thôi".
Lãnh Phong đón nhận tạp chí, thuận tiện mà lật nhìn thoáng qua, nhíu mày, giơ tay lên, tạp chí rơi xuống mặt đất.
"Sao vậy?" Lâm Tử Hàn bất mãn nhặt tạp chí lên, dù cho anh không muốn xem, cũng không cần không nể tình ném trên mặt đất như thế.
"Cô cảm thấy thích hợp để tôi xem sao?" Lãnh Phong trừng mắt với cô nói, bên trong chỉ là giới thiệu đồ trang điểm có bán, phân nửa là giới thiệu trang phục nữ giới! Cô lại có thể đưa loại tạp chí này cho anh xem?
Lâm Tử Hàn hạ mắt xuống nhìn cuốn tạp chí, đúng là không quá thích hợp, quên đi, mặc kệ anh ta, thời gian buồn chán vô vị sẽ nhanh qua đi.
"Mẹ…" Tiểu Thư Tuyết được cho là muốn ra ngoài chơi này giờ lại khóc sướt mướt trở về.
Lâm Tử Hàn ngồi xổm người xuống, nghi hoặc mà đánh giá con bé: "Làm sao vậy? Tiểu Oánh tỷ tỷ làm gì con?"
Tiểu Thư Tuyết một mặt lất tay vuốt nước mắt, một mặt tủi thân nói: "Tiểu Oánh tỷ tỷ không chơi với con, ba ba Tiểu Oánh tỷ tỷ muốn dẫn chị ấy đi xem cá heo biểu diễn, mẹ, con cũng muốn xem cá heo biểu diễn, con cũng muốn ba ba…"
/284
|