"Vậy là nhân tình?" Bà chủ buột miệng nói ra, đột nhiên cảm thấy mình lỡ lời, xấu hổ cuống quít xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi cô, tôi không có ý đó, ý của tôi là…"
Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn vẻ mặt xanh đen của Lãnh Phong, một ý trêu đùa từ trong miệng tràn ra, hi hi nói: "Tôi còn không quan tâm anh còn quan tâm đến cái gì chứ? Hơn nữa, đừng trách người ta hiểu lầm, ai bảo anh lớn lên giống một con… vịt như vậy". Hai chữ cuối cùng Lâm Tử Hàn mấp máy môi nói ra, bởi vì cô thấy sắc mặt xanh đen của Lãnh Phong đã chuyển sang màu đen.
Cô lại còn nói anh lớn lên giống con vịt? Lửa giận trong lòng Lãnh Phong hừng hực bốc cháy, trời mới biết anh có bao nhiêu ghê tởm danh từ con vịt này. Nhớ lại tình cảnh ba năm trước chính mình bị sử dụng như một con vịt, hôm nay lại có thể bị người ta gọi là con vịt?
"… Con vịt của ông chủ". Lâm Tử Hàn thấy anh phát hỏa, vội bổ sung nói: "Nghĩa là ông chủ của khách sạn, dù sao cũng là kẻ có tiền, hiểu chứ?"
Sắc mặt của Lãnh Phong thoáng hòa hoãn một ít, một tay nâng cằm của cô, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Đã hiểu". Nhìn khả năng ứng biến cũng không tệ lắm của cô, tạm thời để cho cô một đường lui.
"Đã hiểu là tốt rồi, hắc hắc!" Lâm Tử Hàn cười nói, đem vòng tre cầm trong tay nhét vào trong tay anh, đứng một bên làm khán giả.
Bà chủ vốn còn đang đắc ý bị thủ pháp trăm phát trăm trúng của Lãnh Phong dọa cho sợ ngây người, há mồm há miệng không thể nói ra lời, mắt mở trừng trừng nhìn đám đồ vật trong cái túi lớn ra đi, thân thể mập mạp yếu đối ngồi xuống mặt đất.
"Đúng rồi, lại trúng toàn bộ!" Lâm Tử Hàn sớm đã đem sự xấu hổ quên ở sau đầu, cùng Tiểu Thư Tuyết đồng thời vui vẻ và sôi nổi lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một khi đã vui vẻ thì quên hình thức, cô kích động mà ôm cánh tay Lãnh Phong, cười ha ha nói: "Phong ca, tôi thực sự rất yêu anh, cuối cùng anh cũng giúp tôi rửa nhục".
"Vậy sao?" Lãnh Phong dừng lại nhìn miệng cười như hoa của cô, cảm thấy có phần ngây dại.
Lâm Tử Hàn dồn sức gật đầu: "Anh cũng không biết, bọn họ trước đây bắt nạt tôi thế nào đâu, bọn họ…" Cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng đột nhiên bị một vật gì đó chặn lên, Lâm Tử Hàn kinh hãi, liền thấy khuôn mặt đẹp trai kia của Lãnh Phong gần trong gang tấc.
Trời ạ! Anh đang hôn cô? Có lầm hay không, hơn nữa lần này lại trước mắt công chúng! Môi anh mềm mại khẽ hôn cô, cô muốn thối lui, lại bị anh nhốt cô lại vào trong lòng.
May mắn thay, không đến nửa phút đồng hồ thì anh buông cô ra, Lâm Tử Hàn sau đó lùi một bước, chỉ vào anh cười ha ha nói: "Hôn kiểu Pháp! Ha ha! Anh nhất định trước đây đã qua Pháp chơi có đúng hay không! Ha ha! Lễ nghi bên đó anh cảm nhận thật tốt, ha ha…"
Môi lần thứ hai bị chặn lại, Lâm Tử Hàn mộng, giương mắt to trừng khuôn mặt gần trong gang tấc, làm sao lại còn chứ!? Hơn nữa, vì sao nụ hôn của anh lại có thể làm cho cô có loại cảm giác khác thường, là thích sao, hình như là như vậy.
Gần gũi đến toàn bộ là mùi vị của anh, mùi vị khiến cho lòng cô say mê, khi cô chuẩn bị đắm chìm vào nụ hôn của anh, Lãnh Phong đột nhiên buông cô ra, nhìn cô thở gấp không ngớt, sắc mặt đỏ bừng, cười tà một tiếng nói: "Đây là kiểu Trung Quốc, có muốn thử lại kiểu khác không?"
"Không cần!" Lâm Tử Hàn hét lên một tiếng lùi hai bước, trời ạ! Còn kiểu khác! Cô vỗ vỗ khuôn mặt đang nóng lên, xấu hổ thầm nghĩ tìm một cái hang để tiến vào.
"Phong ca, chúng ta có thể đi". Giọng nói A Nghị vang lên, Lâm Tử Hàn sửng sốt, khi quay đầu lại thì một người đàn ông lạnh lùng đang ngồi ôm Tiểu Thư Tuyết, đem mặt của nó ôm vào trong lòng, chỉ chiếc xe tải nhỏ bên cạnh, tất cả đều đầy những đồ chơi nhỏ của Tiểu Thư Tuyết.
Lại quan sát bốn phía một chút, tất cả chủ quầy hàng đều kêu khổ thấu trời, chúa ơi! Người đàn ông lạnh lùng này không phải đem toàn bộ các quầy hàng càn quét một lần chứ?
Để tránh hình ảnh không thích hợp với nhi đồng, A Nghị không thể làm gì khác hơn là ôm Tiểu Thư Tuyết vào trong lòng, Tiểu Thư Tuyết không nghe theo, cái đầu nhỏ bé đang vùng ra khỏi ngực của anh ta, chỉ vào chiếc xe tải nhỏ hưng phấn nói: "Mẹ, mẹ xem, chú Nghị lấy tất cả cho con".
Lâm Tử Hàn sững sờ đáng giá một xe đầy những hàng mỹ nghệ nhỏ nhắn, lắp bắp nói: "Đây… sao nhiều, con muốn dọn sạch hết đống này sao?"
"Người ta sẽ thôi". Tiểu Thư Tuyết lẩm bẩm nói, Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ gật đầu: "Quên đi, con vui vẻ là được rồi". Ánh mắt lạc hướng tới A Nghị thì ha ha cười nói: "Chú Nghị, a… Không đúng, anh Nghị có khỏe không, anh nhất định gọi là Lãnh Nghị đúng không, anh trai của Lãnh Phong? Hay em trai…?" Đều là người lạnh lùng như thế, chắc là như vậy thôi.
"Cậu ta không phải anh trai của tôi, cũng không phải em trai của tôi, cô gọi cậu ta A Nghị là được". Lãnh Phong trầm giọng nói, gọi cậu ta là anh Nghị thân mật như thế? Cũng không thấy cô gọi anh là anh Phong nha.
"À, A Nghị!" Lâm Tử Hàn cười hi hi nói lớn, người phía sau chỉ trầm tĩnh gật đầu một cái, thực sự là máy móc, cười một cái cũng sẽ không biến thành ngu ngốc, Lâm Tử Hàn thầm nghĩ trong lòng.
Khi xe tải nhỏ đi vào trong sân, Vương Văn Khiết đang đứng trên cái thang tre lau rửa bên ngoài kinh hoàng chỉ vào xe tải nhỏ oa oa kêu lên: "Này… Này… Đi nhầm cửa rồi, mau đi ra đi…! Này… Đừng đụng vào tôi…!"
Xe dừng lại ở trong sân, bốn cánh cửa đồng thời được đẩy ra, dũng mãnh tiến ra một nhóm đàn ông cao to uy mãnh, động tác nhanh nhẹn bắt đầu dọn đồ vật ra ngoài.
"Này, các anh đang làm gì?!! Lâm Tử Hàn không có nhà! Các anh muốn giết cô ấy róc xương cô ấy mời hôm khác quay lại! Này!"
Những gã đàn ông đó không để ý đến cô kêu la, với tốc độ nhanh nhất dọn hết mọi thứ trên xe, lại với tốc độ nhanh nhất lên xe, rời đi! Toàn bộ quá trình cũng không đến ba phút đồng hồ.
Vương Văn Khiết liếc mắt nhìn hộp này hộp kia, hổn hển chỉ vào xe đang phóng nhanh đi mắng: "Các anh bị bệnh thần kinh! Các anh đây là đang coi thường… quân uy của tôi! A —— "
Một tiếng hét chói tai như phá không trung! Bởi vì động tác quá lớn, chị một người không khống chế được cân bằng, cả người cả thang thẳng ngã xuống trên mặt đất.
/284
|