Trước đây, Đường Tuyết Kỳ còn cảm thấy thương xót cho Lý Thiệu Minh, cô ta nghĩ rằng anh không có tiền, vốn là cậu ấm gia đình giàu có ở Hoa Hạ, con trai trưởng của một trong bốn gia tộc lớn giới võ lâm nhưng lại sống cuộc sống như vậy, đúng là ấm ức tủi nhục cho anh.
Nhìn người vợ hòa nhã cùng cô con gái đáng yêu của anh, trong lòng cô ta chợt khó chịu, cảm thấy anh đã có ý định rút lui, quay về sống một cuộc sống bình thường, cô ta không nên làm khó anh.
Bây giờ, Lý Thiệu Minh lại bỏ ra ba tỷ để mua một thanh sắt gỉ không rõ nguồn gốc, nên cô ta bỗng sững sờ.
Người này nghèo chỗ nào, rõ ràng còn nhiều tiền hơn cô ta đó chứ?
Ánh mắt Đường Tuyết Kỳ bình tĩnh quan sát Lý Thiệu Minh, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả thành lời.
Lý Thiệu Minh không hề giải thích về nghi vấn của Đường Tuyết Kỳ.
Đường Tuyết Kỳ không giàu bằng anh, cũng không đánh lại anh, anh hoàn toàn có thể khống chế cô em gái này.
Thứ anh quan tâm chỉ là thanh sắt gỉ kia, là báu vật ẩn sau lớp sắt vụn gỉ sét dày đó. Anh không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà bình tĩnh nhìn Hàn Phúc Giả trên sân khấu và mỉm cười nói: “Ông Hàn, thanh sắt này tôi mua rồi, xin hãy giao nó cho tôi đi”.
“Giám đốc Hàn, cậu ta còn chưa giao tiền”, một người đàn ông trung niên ở quỹ từ thiện nói nhỏ bên tai Hàn Phúc Giả.
“Đúng rồi, tôi vẫn chưa đưa tiền nhỉ?”, Lý Thiệu Minh mỉm cười và vẫy tay một cái: “Heo Rừng, chuyển tiền cho giám đốc Hàn đi”.
“Anh Minh, ba tỷ là toàn bộ số tiền của chúng ta. Hơn nữa chúng ta còn chưa bán hết sản nghiệp của Tôn Thiếu Kiệt, chuyện lúc trước tôi làm sai, hai ngày nay tôi vẫn cố gắng bù đắp, mỗi ngày đều bận rộn, liều mạng rao bán tài sản của Tôn Thiếu Kiệt nhưng mới chỉ bán được hai tỷ rưỡi. Cộng thêm hai trăm triệu chúng ta có từ trước, bây giờ tổng cộng có hai tỷ bảy”, Heo Rừng lập tức nói nhỏ với Lý Thiệu Minh.
“Giám đốc Hàn, chúng tôi trả trước hai tỷ bảy được không? Số còn lại mấy ngày nữa sẽ gửi cho ông”, Lý Thiệu Minh nói.
“Cậu Lý, nếu là người khác, làm vậy e là không được, nhưng cậu thì không thành vấn đề”, Hàn Phúc Giả nói.
“Được”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.
Việc này giao cho Heo Rừng sắp xếp, Heo Rừng nhanh chóng lấy di động bước lên sân khấu chuyển tiền cho Hàn Phúc Giả. Khoảng hơn mười phút sau, quỹ từ thiện của Hàn Phúc Giả nhận được tin nhắn tiền đã vào tài khoản, ông công khai số dư tài khoản ngân hàng ở trước mặt tất cả mọi người trong hội trường: “Chúc mừng cậu Lý Thiệu Minh đã mua được bảo vật của gia tộc Diệp Hách Na Lạp quyên tặng!”
Không ngờ Lý Thiệu Minh lại giàu như vậy, toàn bộ khách quý có mặt ở đây đều ngạc nhiên nhìn anh, tiếng vỗ tay chúc mừng lập tức vang lên như sấm.
Thanh Phong và Quỷ Đói lẳng lặng nhìn cô gái xinh đẹp giao thanh sắt vào tay Lý Thiệu Minh, trong lòng suy tính thiệt hơn.
Lý Thiệu Minh cầm chiếc hộp trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve lớp gỉ sét.
Trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên là báu vật vô giá, nếu không nhờ cô công chúa nhỏ tính tình kì quặc nhà Diệp Hách Na Lạp, e rằng cả đời này mình khó mà có được báu vật như vậy”.
Có báu vật này, thực lực của anh nhất định sẽ tăng gấp đôi. Lúc trở lại nước ngoài báo thù, chắc sẽ nắm được khoảng một phần ba cơ hội giành chiến thắng.
Giá trị của báu vật này là ba tỷ.
Dù anh có sẵn sàng chi ra mười tỷ, chưa chắc công chúa nhỏ nhà Diệp Hách Na Lạp đã bán.
Không biết Bích Tỷ có dự tính gì, anh có linh cảm, từ từ rồi sẽ rõ.
“Lý Phong, mày trở nên giàu có từ bao giờ vậy? Không ngờ mày lại có thể chi ra ba tỷ, mày nhiều tiền như vậy có thể đè bẹp tao…”, Hàn Vũ Triết sắc mặt trắng bệch, cả người khẽ run rẩy.
Cuộc đời thay đổi khó lường.
Khi xưa, hắn bắt nạt Lý Phong từ nhỏ đến lớn, hiện giờ Lý Phong bỗng nhiên phát đạt, được tung hô là người giàu nhất thành phố cảng biển, cuộc sống về sau của hắn sợ là không dễ dàng.
Nghĩ đến ban nãy hắn phá đám Lý Thiệu Minh trước mặt mọi người, hắn biết mình xong đời rồi.
Bởi vì hắn ham mê phù phiếm hư vinh nên hắn nể sợ kẻ có tiền.
Trong lòng hắn, Lý Thiệu Minh tựa như một vị thần ở tít trên cao, là người hắn không bao giờ với tới được.
Thấy Lý Thiệu Minh bỗng nhiên có nhiều tiền đến vậy, trong lòng Hàn Bân hơi nôn nóng.
Vốn dĩ hắn cho rằng Lý Thiệu Minh kém cỏi hơn mình, Lý Thiệu Minh không xứng với Hiên Tịnh Vũ. Nhưng lúc này, hắn thấy Lý Thiệu Minh vượt xa hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Thẩm Sơ Hạ và hai cô gái cũng sững sờ, đột nhiên cảm thấy Hàn Vũ Triết bị lu mờ trước Lý Thiệu Minh, thì ra Lý Thiệu Minh mới là người thực sự có tiền, bọn họ lại không nịnh nọt anh cho tốt nên trong lòng rất hối hận.
“Anh, Lý Phong không phải nhà giàu mới nổi”, anh hai nhà họ Hiên tái mặt nói.
“Ừ”, anh cả nhà họ Hiên khẽ gật đầu
Anh cả nhà họ Hiên là người làm ăn, mở một công ty, mỗi năm thu về khoảng một triệu tệ. Hắn luôn mong có được đầu tư từ những người có tiền, thật không ngờ Lý Thiệu Minh lại là người giàu có mà hắn muốn tìm.
Hắn có một cậu em rể tài giỏi như vậy nhưng chẳng hề hay biết. Lúc này hắn vô cùng hối hận, hối hận bản thân coi thường Lý Thiệu Minh, không biết bây giờ còn cơ hội bám víu vào hay không.
“Đúng rồi, chỗ tôi vẫn còn một thứ”, Hàn Phúc Giả bất chợt nghĩ đến mình còn một bộ đan dược muốn tặng cho Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh hạ gục thần Đầu Đồng La Vĩnh Liệt, tương đương với việc cứu con gái ông ấy, vì thế ông ấy vẫn luôn muốn cảm ơn Lý Thiệu Minh. Lý Thiệu Minh lại là người ông cụ nhà họ Hàn vừa ý, ông ấy tin tưởng ánh mắt của bố mình sẽ không sai, nên có ý muốn tạo quan hệ tốt với Lý Thiệu Minh, do đó ông ấy đã mua bộ đan dược này làm quà tặng anh.
“Bân Nhi, lên đây đi”, Hàn Phúc Giả nhìn Hàn Bân dưới khán đài.
Hàn Bân là con của anh trai Hàn Phúc Giả, là cháu trai của ông ấy. Khi Hàn Bân nghe thấy Hàn Phúc Giả gọi mình, lập tức đứng dậy, sững sờ bước lên sân khấu.
Hắn vẫn đang đắm chìm trong cú sốc khi thấy Lý Thiệu Minh ném ra ba tỷ, sau khi lên sân khấu, thấy Hàn Phúc Giả giao cho hắn một bộ đan dược đặt trên khay, ánh mắt thoáng qua chút kinh ngạc.
Đây là…
Đây là quà chú ba tặng hắn!
Trong lòng hắn bỗng vui sướng tột độ.
Đúng vậy, hắn là thanh niên có võ công cao cường nhất trong nhà họ Hàn, hiện giờ đang phục vụ trong lữ đoàn đặc công của tỉnh, vẫn chăm chỉ luyện võ, chuẩn bị tham gia cuộc thi đấu võ thuật của năm quân khu lớn vào tháng sau.
Hắn đã là cao thủ Tông Sư cấp cao, nếu có được ba viên đan dược này thì hắn sẽ đột phá lên cảnh giới cao thủ Thần Cấp.
Chỉ cao thủ Thần Cấp cấp thấp mới có thể uống đan dược cao cấp.
Cao thủ Thần Cấp cấp trung hay cấp cao ăn vào sẽ không có hiệu quả gì, nhưng nếu là cao thủ Thần Cấp cấp thấp hoặc cao thủ dưới Thần Cấp ăn vào, nhất định sẽ hấp thu linh khí cực lớn trong viên đan dược, chỉ trong vòng nửa tháng, có thể chuyển linh khí thành chân khí nhập vào đan điền, biến thành nội công. Uống ba viên đan dược này xong, thì ngay lập tức hắn sẽ trở thành cao thủ Thần Cấp.
Đào tạo hắn chính là gây dựng nhà họ Hàn.
Nếu hắn có thể trở thành cao thủ Thần Cấp thì hắn sẽ có thực lực ngang Lý Thiệu Minh.
Hắn không khỏi hưng phấn, ánh mắt điên cuồng liếc xéo Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh, cho dù anh nhiều tiền thì đã sao? Nhà tôi có thế lực, họ hàng nhà tôi có bản lĩnh. Có chú ba giúp đỡ tôi thì anh vượt qua tôi được chắc? Tiền nhiều bao nhiêu, cũng chỉ là vật ngoài thân. Đánh giá thực lực của một người là phải xem bản lĩnh của bản thân người đó.
Ha ha ha, Lý Thiệu Minh, anh vĩnh viễn không phải là đối thủ của tôi. Tôi nhất định sẽ nghiền nát anh, chà đạp anh dưới chân.
“Hãy tặng bộ đan dược này cho cậu Lý, ban nãy cháu đã xúc phạm cậu ấy, đúng lúc nhân cơ hội này để giảng hòa”, Hàn Phúc Giả mỉm cười nói.
“Gì ạ?”, Hàn Bân sững sờ.
“Bân Nhi, thực lực của cậu Lý vượt xa sức tưởng tượng của cháu, ban nãy cháu không hiểu rõ thực lực của cậu ấy, mạo phạm đến người ta. Mau tặng bộ đan dược này cho cậu Lý, nói mấy lời hay với cậu ấy. Đừng gây chuyện với cậu Lý nữa, nếu bố cháu biết được, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cháu đâu. Cháu nhìn bên kia kìa, ông nội cháu cũng đến rồi, mau tặng bộ đan dược cho cậu Lý đi, giảng hòa với người ta”, Hàn Phúc Giả mỉm cười, vỗ vai Hàn Bân.
“Chú ba, bộ đan dược này là để tặng cho Lý Thiệu Minh sao?”, Hàn Bân trừng mắt.
“Nếu không cháu nghĩ là cho ai?”, Hàn Phúc Giả ngạc nhiên.
“Tách” một tiếng, Hàn Bân siết chặt đến nỗi trên khay đựng hộp gấm xuất hiện một vết nứt.
/216
|