Chương 172: Tôi là chồng cô ấy
“Cô gái xinh đẹp, con gái cô đánh con trai của tôi, còn cô lại đánh vợ tôi, Thái Quân Vương tôi từ trước đến giờ là người công bằng, bây giờ cái xã hội này không còn nạn đánh nhau nữa rồi, đánh nhau phải đền tiền, thua thì vào bệnh viện, thắng thì vào nhà giam. Hay là thế này đi, tôi không ức hϊế͙p͙ phụ nữ, cô gọi điện cho chồng cô bảo chồng cô đến đây nói chuyện với tôi, chúng ta xem thử nên giải quyết chuyện này thế nào”.
“Ông Vương, ông không thấy sao? Tôi bị con đàn bà đê tiện này đánh, ông đã dẫn nhiều người đến vậy rồi mà còn không giúp tôi được à?”, người phụ nữ trung niên hét lên.
“La lối cái gì? Không có hiểu biết gì hết sao?”, Thái Quân Vương trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên.
Ông ta khá có năng lực, mở một khu chợ bán hàng, trong nhà còn kinh doanh nhỏ. Mỗi năm có thể kiếm được năm, sáu trăm nghìn tệ, vì mở một khu chợ bán hàng nên còn một nhóm bạn trong xã hội đen.
Lúc ông ta nghe nói vợ và con trai mình bị người ta ức hϊế͙p͙, ông ta vẫn đang chơi mạt chược với bạn ở chợ. Sau đó bèn dẫn theo nhóm bạn ở khu chợ bán hàng đến, tổng cộng có hơn ba mươi người.
Mùa hè nóng nực nên lúc đánh mạt chược ở chợ, họ không mặc quần áo gì đàng hoàng, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, quần ống rộng, mang một đôi dép lê cao su màu vàng mát mẻ. Mấy người bạn của ông ta đều là người lớn tuổi, mỗi người đều vào độ tuổi khoảng ba mươi, ai cũng trông có vẻ cường tráng, có người còn xăm hình trêи người.
Vốn dĩ ông ta còn tưởng là người nào ức hϊế͙p͙ vợ và con trai ông ta, không ngờ lại là hai cô gái xinh đẹp. Nhất là Hiên Tịnh Vũ, da dẻ trắng trẻo trông chừng còn trắng hơn tuyết, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, đôi mắt trong sáng lạnh lùng giống sao trời, vẻ đẹp và khí chất còn đẹp hơn các nghệ sĩ nổi tiếng trêи ti vi. Hơn nữa hôm nay cô mặc một bộ váy màu xanh trơn trông có vẻ đoan trang ưu nhã khiến người ta không nỡ ức hϊế͙p͙.
Không đành lòng ra tay đánh một người phụ nữ xinh đẹp.
Hơn nữa bây giờ đánh nhau không còn phổ biến trong xã hội này nữa, đánh nhau thì phải đền tiền, xử lý không tốt còn bị vào nhà giam, chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Nhưng thấy vợ ông ta bị bắt nạt, gương mặt bị Hiên Tịnh Vũ đánh sưng húp, con trai ông ta cũng bị cô dọa sợ, ông ta vẫn hơi đau lòng: “Cô gái xinh đẹp, cô mau gọi chồng cô đến đây đi, tôi sẽ nói chuyện với cậu ta xem thử sự việc hôm nay nên giải quyết thế nào. Nên đền tiền hay báo cảnh sát, các cô xem mà giải quyết, nếu muốn so tài tôi cũng không sợ, chúng ta xem thử ai có thực lực hơn”.
“Vị phụ huynh này, thật ra là chút chuyện nhỏ giữa mấy đứa trẻ thôi, các ông đừng báo cảnh sát”, nghe Thái Quân Vương nói vậy, hiệu trưởng trường mẫu giáo vội nói với Thái Quân Vương.
Hiệu trưởng không để họ báo cảnh sát, thân phận của Hiên Tịnh Vũ không thể đánh nhau, cô và Hàn Phi Phi cũng không báo cảnh sát. Thấy họ bị hơn ba mươi người Thái Quân Vương chặn lại ở trường mẫu giáo không cho đi, Hiên Tịnh Vũ không khỏi hít sâu một hơi, lạnh lùng nói với Thái Quân Vương: “Đánh vợ của ông là tôi không đúng, vừa nãy tôi hơi xúc động. Là vợ ông đẩy con gái tôi trước, tôi giận quá nên ra tay với bà ta”.
“Thế này đi, lúc nãy tôi không nên mất kiểm soát như vậy, tôi xin lỗi ông, tôi sẽ đền tiền thuốc men cho các người. Nhưng cũng phải giải quyết chuyện hôm nay của chúng ta, vợ của ông rất ngông cuồng, vô lý. Bà ta là người lớn không nên đẩy ngã con gái tôi, bà ta cũng phải xin lỗi con gái tôi. Hơn nữa phải đảm bảo với chúng tôi từ nay về sau bà ta không động đến đứa nhỏ, sau này bà ta không thể đến trường mẫu giáo đón con nữa vì con gái tôi nhìn thấy bà ta có thể sẽ sợ”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Cô có ý gì? Bảo vợ tôi biến mất sao? Sau này bà ấy không đến trường mẫu giáo đón con nữa thì tôi đi đón à?”, Thái Quân Vương nhếch miệng cười, vén áo ba lỗ của mình ra xoa bụng, lộ ra hình xăm rắn hổ mang.
“Ông có thể đến đón con”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Cút mẹ mày đi, mỗi ngày chồng tao đều rất bận, mày không cho tao đến đón con mà bảo chồng tao đến đón à? Sao đấy? Đồ yêu tinh, mày thấy chồng tao có tiền nên muốn bảo chồng tao đến đón con để mày có cơ hội quyến rũ ông ấy à?”, người phụ nữ trung niên mắng.
“Ha ha ha…”, nghe người phụ nữ trung niên nói vậy, nhóm bạn của Thái Quân Vương dẫn đến đều bật cười.
Họ thầm nghĩ người phụ nữ này thật hùng hổ!
“Bảo chồng cô đến nói chuyện với tôi đi, điều kiện của cô hơi quá đáng, tôi không thể chấp nhận”, Thái Quân Vương vẫn có thiện cảm với Hiên Tịnh Vũ, ông ta nhìn chằm chằm vóc dáng tuyệt đẹp của cô và cố ý thể hiện ra bộ mặt lịch thiệp của mình.
“Tôi có thể trả một trăm nghìn tiền thuốc men cho vợ ông, cũng có thể trả tiền lương hàng tháng cho các ông thuê bảo mẫu đến đón con. Hôm nay con gái của tôi bị vợ ông dọa sợ, tôi không mong sau này bà ta lại đến đây”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Cô cũng giàu quá nhỉ…”, Thái Quân Vương ngạc nhiên nhìn Hiên Tịnh Vũ.
“Đây là một con yêu tinh, ông Vương, ông không nhìn ra sao? Đây là con giáp thứ mười ba được đại gia bao nuôi, cô ta mới bao tuổi chứ? Cũng hơn hai mươi thôi, chăm sóc vẻ ngoài cũng tốt đấy, hoàn toàn không giống người đã từng sinh con. Mà con gái cô ta đã mấy tuổi rồi, nếu cô ta không phải con giáp thứ mười ba được đại gia bao nuôi thì cô ta có thể sinh con khi còn trẻ vậy sao?”, người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói.
“Chồng cô đâu?”, Thái Quân Vương dần quá đáng hơn, ông ta bị vóc dáng tuyệt vời và xinh đẹp của Hiên Tịnh Vũ thu hút, đôi mắt phát sáng nhìn cô chằm chằm.
“Tôi không có chồng”, Hiên Tịnh Vũ khẽ nhíu mày.
“Đúng thật là con giáp thứ mười ba được đại gia bao nuôi”, lúc này, Thái Quân Vương, hiệu trưởng trường mẫu giáo, đám bạn của Thái Quân Vương, các giáo viên ở trường mẫu giáo và các phụ huynh đều ngạc nhiên.
Họ chỉ từng nghe nói đến người đẹp được đại gia bao nuôi, tuổi còn trẻ mà đã sinh con cho đại gia, sau đó lặng thầm chăm sóc con của mình nhưng không ngờ còn có chuyện như vậy ngoài đời thực.
Không sai, Hiên Tịnh Vũ còn trẻ mà lại xinh đẹp, khí chất đoan trang, vừa nhìn đã biết lai lịch không hề đơn giản, được giáo ɖu͙ƈ vô cùng tốt. Nhưng cô mới bao tuổi đã có con gái, con gái cô lại đi học ở trường mẫu giáo dành cho nhà giàu, nếu cô không có đại gia bao nuôi thì sao có thể cho con gái đi học ở trường dành cho nhà giàu?
Vốn dĩ Thái Quân Vương còn có hứng thú với Hiên Tịnh Vũ, thầm nghĩ người phụ nữ này rất đẹp, hoàn toàn không phải là người mà bà vợ đanh đá, hung dữ của ông ta có thể so sánh.
Ông ta lập tức cảm thấy khinh thường, thầm nghĩ mình cũng muốn bao nuôi một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
“Hay là thế này đi, tôi thấy cô không có chồng cũng rất đáng thương. Tôi cũng không so đo với cô chuyện hôm nay, cô bồi thường một trăm nghìn tệ cho chúng tôi xem như chuyện cô đánh vợ tôi được giải quyết. Nhưng cô dọa con trai tôi, con trai tôi từ nhỏ đến giờ ăn và dùng toàn là đồ tốt nhất, chuyện này không thể kết thúc như vậy. Cô để lại số điện thoại cho tôi trước, trở về có chuyện gì tôi sẽ gọi cho cô”, Thái Quân Vương đáp lại.
Lúc ông ta nói, mọi người đều vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ Hiên Tịnh Vũ.
Hiên Tịnh Vũ chỉ giả vờ mình không thấy.
“Vậy chuyện con gái tôi thì thế nào?”, Hiên Tịnh Vũ hỏi.
“Con gái cô? Ha ha, con gái cô cứ thế là xong rồi. Chúng ta để lại số điện thoại, tôi đảm bảo không để vợ tôi ức hϊế͙p͙ con gái cô nữa, sau này nếu vợ tôi có làm ra chuyện gì, cô tự mình gọi đến tìm tôi được chứ? Cô cũng thật là, còn trẻ vậy sao có thể tùy tiện tìm đàn ông rồi còn sinh con vậy? Làm mẹ đơn thân khổ lắm, tôi cũng đau lòng cho cô”, Thái Quân Vương cười nói.
Người phụ nữ trung niên lập tức trừng mắt nhìn ông ta.
“Đùa thôi”, Thái Quân Vương giả vờ không sao: “Trông có vẻ rất có khí chất nhưng lại không có mắt, không biết cô nghĩ gì nữa, loại đàn ông nào cũng theo vậy. Theo tôi thấy, người đàn ông đó cũng là đồ rác rưởi, còn không bằng một nửa tôi. Sau này cô cẩn thận một chút, đừng có thấy đàn ông nào cũng nhào vào”.
“Chuyện hôm nay cứ vậy đi, được không? Nếu cô thấy đàn ông bao nuôi cô đó tốt, hắn có thực lực, vậy cô bảo hắn đến tìm tôi, bảo hắn có bao nhiêu thực lực thì lấy ra bấy nhiêu để xem xem có thể làm gì được tôi”, Thái Quân Vương lại nói thêm.
“Ông muốn so thực lực với tôi sao?”, Lý Thiệu Minh bỗng bước vào trường mẫu giáo.
“Cậu là ai?”, thấy Lý Thiệu Minh từ bên ngoài đi thẳng vào, lạnh lùng nói một câu, Thái Quân Vương bị anh dọa giật mình.
“Tôi là chồng cô ấy”, Lý Thiệu Minh nở nụ cười xấu xa.
—————————–
“Cô gái xinh đẹp, con gái cô đánh con trai của tôi, còn cô lại đánh vợ tôi, Thái Quân Vương tôi từ trước đến giờ là người công bằng, bây giờ cái xã hội này không còn nạn đánh nhau nữa rồi, đánh nhau phải đền tiền, thua thì vào bệnh viện, thắng thì vào nhà giam. Hay là thế này đi, tôi không ức hϊế͙p͙ phụ nữ, cô gọi điện cho chồng cô bảo chồng cô đến đây nói chuyện với tôi, chúng ta xem thử nên giải quyết chuyện này thế nào”.
“Ông Vương, ông không thấy sao? Tôi bị con đàn bà đê tiện này đánh, ông đã dẫn nhiều người đến vậy rồi mà còn không giúp tôi được à?”, người phụ nữ trung niên hét lên.
“La lối cái gì? Không có hiểu biết gì hết sao?”, Thái Quân Vương trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên.
Ông ta khá có năng lực, mở một khu chợ bán hàng, trong nhà còn kinh doanh nhỏ. Mỗi năm có thể kiếm được năm, sáu trăm nghìn tệ, vì mở một khu chợ bán hàng nên còn một nhóm bạn trong xã hội đen.
Lúc ông ta nghe nói vợ và con trai mình bị người ta ức hϊế͙p͙, ông ta vẫn đang chơi mạt chược với bạn ở chợ. Sau đó bèn dẫn theo nhóm bạn ở khu chợ bán hàng đến, tổng cộng có hơn ba mươi người.
Mùa hè nóng nực nên lúc đánh mạt chược ở chợ, họ không mặc quần áo gì đàng hoàng, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, quần ống rộng, mang một đôi dép lê cao su màu vàng mát mẻ. Mấy người bạn của ông ta đều là người lớn tuổi, mỗi người đều vào độ tuổi khoảng ba mươi, ai cũng trông có vẻ cường tráng, có người còn xăm hình trêи người.
Vốn dĩ ông ta còn tưởng là người nào ức hϊế͙p͙ vợ và con trai ông ta, không ngờ lại là hai cô gái xinh đẹp. Nhất là Hiên Tịnh Vũ, da dẻ trắng trẻo trông chừng còn trắng hơn tuyết, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, đôi mắt trong sáng lạnh lùng giống sao trời, vẻ đẹp và khí chất còn đẹp hơn các nghệ sĩ nổi tiếng trêи ti vi. Hơn nữa hôm nay cô mặc một bộ váy màu xanh trơn trông có vẻ đoan trang ưu nhã khiến người ta không nỡ ức hϊế͙p͙.
Không đành lòng ra tay đánh một người phụ nữ xinh đẹp.
Hơn nữa bây giờ đánh nhau không còn phổ biến trong xã hội này nữa, đánh nhau thì phải đền tiền, xử lý không tốt còn bị vào nhà giam, chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Nhưng thấy vợ ông ta bị bắt nạt, gương mặt bị Hiên Tịnh Vũ đánh sưng húp, con trai ông ta cũng bị cô dọa sợ, ông ta vẫn hơi đau lòng: “Cô gái xinh đẹp, cô mau gọi chồng cô đến đây đi, tôi sẽ nói chuyện với cậu ta xem thử sự việc hôm nay nên giải quyết thế nào. Nên đền tiền hay báo cảnh sát, các cô xem mà giải quyết, nếu muốn so tài tôi cũng không sợ, chúng ta xem thử ai có thực lực hơn”.
“Vị phụ huynh này, thật ra là chút chuyện nhỏ giữa mấy đứa trẻ thôi, các ông đừng báo cảnh sát”, nghe Thái Quân Vương nói vậy, hiệu trưởng trường mẫu giáo vội nói với Thái Quân Vương.
Hiệu trưởng không để họ báo cảnh sát, thân phận của Hiên Tịnh Vũ không thể đánh nhau, cô và Hàn Phi Phi cũng không báo cảnh sát. Thấy họ bị hơn ba mươi người Thái Quân Vương chặn lại ở trường mẫu giáo không cho đi, Hiên Tịnh Vũ không khỏi hít sâu một hơi, lạnh lùng nói với Thái Quân Vương: “Đánh vợ của ông là tôi không đúng, vừa nãy tôi hơi xúc động. Là vợ ông đẩy con gái tôi trước, tôi giận quá nên ra tay với bà ta”.
“Thế này đi, lúc nãy tôi không nên mất kiểm soát như vậy, tôi xin lỗi ông, tôi sẽ đền tiền thuốc men cho các người. Nhưng cũng phải giải quyết chuyện hôm nay của chúng ta, vợ của ông rất ngông cuồng, vô lý. Bà ta là người lớn không nên đẩy ngã con gái tôi, bà ta cũng phải xin lỗi con gái tôi. Hơn nữa phải đảm bảo với chúng tôi từ nay về sau bà ta không động đến đứa nhỏ, sau này bà ta không thể đến trường mẫu giáo đón con nữa vì con gái tôi nhìn thấy bà ta có thể sẽ sợ”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Cô có ý gì? Bảo vợ tôi biến mất sao? Sau này bà ấy không đến trường mẫu giáo đón con nữa thì tôi đi đón à?”, Thái Quân Vương nhếch miệng cười, vén áo ba lỗ của mình ra xoa bụng, lộ ra hình xăm rắn hổ mang.
“Ông có thể đến đón con”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Cút mẹ mày đi, mỗi ngày chồng tao đều rất bận, mày không cho tao đến đón con mà bảo chồng tao đến đón à? Sao đấy? Đồ yêu tinh, mày thấy chồng tao có tiền nên muốn bảo chồng tao đến đón con để mày có cơ hội quyến rũ ông ấy à?”, người phụ nữ trung niên mắng.
“Ha ha ha…”, nghe người phụ nữ trung niên nói vậy, nhóm bạn của Thái Quân Vương dẫn đến đều bật cười.
Họ thầm nghĩ người phụ nữ này thật hùng hổ!
“Bảo chồng cô đến nói chuyện với tôi đi, điều kiện của cô hơi quá đáng, tôi không thể chấp nhận”, Thái Quân Vương vẫn có thiện cảm với Hiên Tịnh Vũ, ông ta nhìn chằm chằm vóc dáng tuyệt đẹp của cô và cố ý thể hiện ra bộ mặt lịch thiệp của mình.
“Tôi có thể trả một trăm nghìn tiền thuốc men cho vợ ông, cũng có thể trả tiền lương hàng tháng cho các ông thuê bảo mẫu đến đón con. Hôm nay con gái của tôi bị vợ ông dọa sợ, tôi không mong sau này bà ta lại đến đây”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Cô cũng giàu quá nhỉ…”, Thái Quân Vương ngạc nhiên nhìn Hiên Tịnh Vũ.
“Đây là một con yêu tinh, ông Vương, ông không nhìn ra sao? Đây là con giáp thứ mười ba được đại gia bao nuôi, cô ta mới bao tuổi chứ? Cũng hơn hai mươi thôi, chăm sóc vẻ ngoài cũng tốt đấy, hoàn toàn không giống người đã từng sinh con. Mà con gái cô ta đã mấy tuổi rồi, nếu cô ta không phải con giáp thứ mười ba được đại gia bao nuôi thì cô ta có thể sinh con khi còn trẻ vậy sao?”, người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói.
“Chồng cô đâu?”, Thái Quân Vương dần quá đáng hơn, ông ta bị vóc dáng tuyệt vời và xinh đẹp của Hiên Tịnh Vũ thu hút, đôi mắt phát sáng nhìn cô chằm chằm.
“Tôi không có chồng”, Hiên Tịnh Vũ khẽ nhíu mày.
“Đúng thật là con giáp thứ mười ba được đại gia bao nuôi”, lúc này, Thái Quân Vương, hiệu trưởng trường mẫu giáo, đám bạn của Thái Quân Vương, các giáo viên ở trường mẫu giáo và các phụ huynh đều ngạc nhiên.
Họ chỉ từng nghe nói đến người đẹp được đại gia bao nuôi, tuổi còn trẻ mà đã sinh con cho đại gia, sau đó lặng thầm chăm sóc con của mình nhưng không ngờ còn có chuyện như vậy ngoài đời thực.
Không sai, Hiên Tịnh Vũ còn trẻ mà lại xinh đẹp, khí chất đoan trang, vừa nhìn đã biết lai lịch không hề đơn giản, được giáo ɖu͙ƈ vô cùng tốt. Nhưng cô mới bao tuổi đã có con gái, con gái cô lại đi học ở trường mẫu giáo dành cho nhà giàu, nếu cô không có đại gia bao nuôi thì sao có thể cho con gái đi học ở trường dành cho nhà giàu?
Vốn dĩ Thái Quân Vương còn có hứng thú với Hiên Tịnh Vũ, thầm nghĩ người phụ nữ này rất đẹp, hoàn toàn không phải là người mà bà vợ đanh đá, hung dữ của ông ta có thể so sánh.
Ông ta lập tức cảm thấy khinh thường, thầm nghĩ mình cũng muốn bao nuôi một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
“Hay là thế này đi, tôi thấy cô không có chồng cũng rất đáng thương. Tôi cũng không so đo với cô chuyện hôm nay, cô bồi thường một trăm nghìn tệ cho chúng tôi xem như chuyện cô đánh vợ tôi được giải quyết. Nhưng cô dọa con trai tôi, con trai tôi từ nhỏ đến giờ ăn và dùng toàn là đồ tốt nhất, chuyện này không thể kết thúc như vậy. Cô để lại số điện thoại cho tôi trước, trở về có chuyện gì tôi sẽ gọi cho cô”, Thái Quân Vương đáp lại.
Lúc ông ta nói, mọi người đều vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ Hiên Tịnh Vũ.
Hiên Tịnh Vũ chỉ giả vờ mình không thấy.
“Vậy chuyện con gái tôi thì thế nào?”, Hiên Tịnh Vũ hỏi.
“Con gái cô? Ha ha, con gái cô cứ thế là xong rồi. Chúng ta để lại số điện thoại, tôi đảm bảo không để vợ tôi ức hϊế͙p͙ con gái cô nữa, sau này nếu vợ tôi có làm ra chuyện gì, cô tự mình gọi đến tìm tôi được chứ? Cô cũng thật là, còn trẻ vậy sao có thể tùy tiện tìm đàn ông rồi còn sinh con vậy? Làm mẹ đơn thân khổ lắm, tôi cũng đau lòng cho cô”, Thái Quân Vương cười nói.
Người phụ nữ trung niên lập tức trừng mắt nhìn ông ta.
“Đùa thôi”, Thái Quân Vương giả vờ không sao: “Trông có vẻ rất có khí chất nhưng lại không có mắt, không biết cô nghĩ gì nữa, loại đàn ông nào cũng theo vậy. Theo tôi thấy, người đàn ông đó cũng là đồ rác rưởi, còn không bằng một nửa tôi. Sau này cô cẩn thận một chút, đừng có thấy đàn ông nào cũng nhào vào”.
“Chuyện hôm nay cứ vậy đi, được không? Nếu cô thấy đàn ông bao nuôi cô đó tốt, hắn có thực lực, vậy cô bảo hắn đến tìm tôi, bảo hắn có bao nhiêu thực lực thì lấy ra bấy nhiêu để xem xem có thể làm gì được tôi”, Thái Quân Vương lại nói thêm.
“Ông muốn so thực lực với tôi sao?”, Lý Thiệu Minh bỗng bước vào trường mẫu giáo.
“Cậu là ai?”, thấy Lý Thiệu Minh từ bên ngoài đi thẳng vào, lạnh lùng nói một câu, Thái Quân Vương bị anh dọa giật mình.
“Tôi là chồng cô ấy”, Lý Thiệu Minh nở nụ cười xấu xa.
—————————–
/216
|