Chương 174: Bồi thường toàn bộ tài sản
Trông thấy những chiếc ô tô đen và mấy người đàn ông vạm vỡ mặc đồ tây đứng chật ních trêи đường bên ngoài trường mẫu giáo, Thái Quân Vương, vợ của Thái Quân Vương và tất cả mọi người đều choáng váng, hai mắt nhìn chăm chăm, trong lòng sợ hãi không thôi.
Từ trước tới giờ chưa từng được nhìn thấy cảnh tượng khủng khϊế͙p͙ như vậy.
Hiệu trưởng trường mẫu giáo tưởng rằng Lý Thiệu Minh muốn đánh nhau với Thái Quân Vương nên định ra ngăn cản, nhưng trông thấy cảnh này thì cũng sững sờ.
Các vị phụ huynh cũng ra hóng hớt.
Bên ngoài trường mẫu giáo đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Sau một phút, người phụ nữ trung niên mới không nén nổi hoảng sợ mà quay đầu nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt kinh hãi và nói: “Đồ trai bao, những người này đều là do cậu gọi đến sao?”
“Nói thừa, không phải anh ấy gọi thì là bà gọi đến chắc?”, Triệu Thế Hy mặc một chiếc váy dài xếp ly màu đỏ rực, càng tôn thêm làn da trắng, bờ môi càng thêm mềm mại, gương mặt ngọt ngào đáng yêu nhìn người phụ nữ trung niên với ánh mắt khinh thường.
“Đồ trai bao, cậu là ai?”, Thái Quân Vương chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, ông ta liếc xéo Lý Thiệu Minh và gào lên.
Nếu những người ở đây đều là do Lý Thiệu Minh gọi tới thì tên này chắc chắn là một người có quyền lực.
Ông ta đá trúng tấm sắt rồi?
“Tôi nói cũng chưa chắc ông sẽ biết”, Lý Thiệu Minh nhếch môi chế giễu.
“Cậu nói đi, có lẽ tôi sẽ biết”, hô hấp của Thái Quân Vương như nghẹn lại.
“Người giàu có nhất thành phố cảng biển”, Lý Thiệu Minh nói.
“Lý Thiệu Minh?”, mắt của Thái Quân Vương lập tức trợn tròn, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ trêи mặt đất.
“Chồng, Lý Thiệu Minh là ai?”, người phụ nữ trung niên nhìn Thái Quân Vương như vậy, sắc mặt bà ta cũng trở nên khó coi.
“Lý Thiệu Minh là người giàu có nhất thành phố cảng biển, người đánh bại Tôn Thiếu Kiệt – đại ca đứng đầu ở thành phố cảng biển này, trong một đêm tiêu diệt Ưng Trảo Môn – hậu thuẫn của Tôn Thiếu Kiệt và bắt Tôn Thiếu Kiệt chạy từ thành phố cảng biển về tỉnh lỵ. Mặc dù cậu ta không phải người trong giang hồ, nhưng còn lợi hại hơn người trong giang hồ. Toàn bộ các đại ca trong thành phố cảng biển này đều bị cậu ta khống chế. Bây giờ, cậu ta đã là đại ca đứng đầu nói một không nói hai ở thành phố cảng biển này”.
“Nghe nói cậu ta chỉ mới hai mươi mấy tuổi, gương mặt trắng trẻo anh tuấn, nhưng lòng dạ độc ác, nói muốn chặt hai tay hai chân của người ta thì chặt ngay. Cậu ta còn có lai lịch sâu xa, hễ có người nào trong giang hồ chọc đến cậu ta thì toàn bộ đều bị đưa vào ngục giam. Người này gần như thông thuộc hai giới chính và tà. Cậu chính là đại ca mới của thành phố cảng biển chúng tôi, đại ca Lý Thiệu Minh?”, Thái Quân Vương vừa giải thích cho vợ vừa giật mình nhìn Lý Thiệu Minh.
“Ha ha, ông hỏi bọn họ xem, tôi tên là gì?”, Lý Thiệu Minh cười.
“Lý Thiệu Minh!”, không đợi Thái Thị Minh hỏi, nhóm đàn em của Lý Thiệu Minh đã hét lớn.
Hơn nghìn gã đàn ông vạm vỡ đồng thời gào to, tiếng thét chấn động trời đất, bọn họ vừa dứt lời, đằng xa đã vang lên còi xe báo động chói tai từ một chiếc xe ô tô kiểu cũ. Người phụ nữ trung niên nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức tái nhợt, những người bạn mà Thái Quân Vương tìm đến để giữ thể diện cũng lâp tức ngã gục xuống đất.
Bọn họ thế mà lại đắc tội với đại ca Lý Thiệu Minh – người đứng đầu ở thành phố cảng biển này, đây là một người giống như ác quỷ, nếu Lý Thiệu Minh mà động đến bọn họ thì có ai dám đánh lại? Bọn họ nhận thua, để Lý Thiệu Minh tùy tiện đánh vậy…
“Lão già, còn muốn so thực lực với tôi không?”, Lý Thiệu Minh châm một điếu thuốc và lạnh lùng nhìn Thái Quân Vương cười nói.
“Không dám…”, Thái Quân Vương không khỏi rùng mình, bị Lý Thiệu Minh hỏi, lúc này mặt ông ta trắng bệch, cả người đều run sợ đến mức sắp bật khóc.
“Đại ca, sao lão già này lại chọc giận anh đến mức thế này?”, Chu Bảo Bảo ngồi trêи đầu xe Bentley sang trọng của Lý Thiệu Minh, một chân giẫm lên nắp khung xe, nhìn Thái Quân Vương với ánh mắt khinh thường.
“Lão già này và vợ của ông ta đánh con gái của tôi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Mẹ kiếp, lão già, mẹ kiếp, ông muốn chết hả?”, Chu Bảo Bảo lập tức đứng trước mặt Thái Quân Vương, một tay nắm cổ áo ông ta, tay còn lại cầm một khẩu súng ngắn nhắm ngay vào đầu ông ta.
“Ôi, bọn họ quả nhiên là người trong giang hồ!”, người phụ nữ trung nhiên gào lên.
“Đại ca, anh định xử lý họ thế nào?”, Cuồng Phong lạnh lùng nhìn Thái Quân Vương.
“Lão già, Lý Thiệu Minh tôi xưa nay không ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu, càng không bắt nạt người bình thường, chúng ta nói lý lẽ đi. Trước tiên nói xem chuyện gì đã xảy ra, con gái của tôi và con trai của ông xảy ra cãi vã, con của tôi đẩy con của ông, sau đó vợ của ông bắt nạt con gái tôi, đẩy con gái tôi đúng không?”, Lý Thiệu Minh hít một hơi thuốc, đứng thẳng lưng và dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Thái Quân Vương.
“Đúng vậy…”, trán Thái Quân Vương toát đầy mồ hôi.
“Được, cứ coi như con gái tôi đánh con ông, con của ông quý giá, ông nói đi, con của ông đáng bao nhiêu tiền, tôi theo giá bồi thường cho ông”, Lý Thiệu Minh nói.
“Bố, con không đánh con của ông ta, là nó đẩy con trước, con tức quá nên mới đẩy lại…”, Tiểu Bình An được Hiên Tịnh Vũ ôm trong lòng, cô bé không khỏi ấm ức giải thích.
“Đừng nói gì cả”, Hiên Tịnh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Thế này đi, coi như con gái tôi đánh chết con ông, con ông chết rồi, bây giờ tôi bồi thường cho ông một đứa mới, con của ông đáng giá bao nhiêu tiền?”, Lý Thiệu Minh lại hít sâu một hơi thuốc, nhíu mày chăm chú nhìn Thái Quân Vương.
“Con tôi không đáng bao nhiêu tiền cả, nó không quý giá bằng con gái của cậu…”, Thái Quân Vương sao dám tranh luận với Lý Thiệu Minh, mặc dù ông ta cảm thấy Lý Thiệu Minh đang nhục mạ mình, nhưng trông thấy anh có nhiều đàn em như vậy nên chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nại.
“Không, nhất định tôi phải bồi thường tiền”, đôi mắt của Lý Thiệu Minh trợn tròn.
“Người đẹp kia, hay là bà nói xem, con của bà đáng giá bao nhiêu? Các người nhất định phải đưa ra một cái giá, nếu không hôm nay đừng hòng rời đi”.
“Tôi?”, người phụ nữ trung niên giật mình nhìn Lý Thiệu Minh.
“Chính bà đấy”, Lý Thiệu Minh nói.
“Con tôi vốn rất đáng tiền!”, người phụ nữ trung niên vẫn rất bao che cho con mình, bà ta cảm thấy lời của Lý Thiệu Minh hơi quá đáng, trong lòng không khỏi tức giận: “Sao? Con của tôi kém hơn con gái cậu à? Từ nhỏ đến giờ, con tôi ăn gì dùng gì đều là thứ tốt nhất. Nó ngồi Mercedes, uống sữa bột nhập khẩu, mặc quần áo đều là hàng hiệu, học ở trường mẫu giáo quý tộc, học phí một năm đã hai mươi nghìn tệ. Đến bây giờ, mỗi năm tôi cũng phải tiêu ít nhất hơn hai trăm nghìn tệ cho nó, năm nay nó năm tuổi, khoảng tầm một triệu tệ đấy”.
“Tôi tính là cậu bé đáng giá hai triệu đi, bởi vì do người đẹp là bà sinh ra, con gái tôi đánh con bà, vậy bây giờ tôi bồi thường hai triệu, bà thấy sao?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Thật ra con gái của cậu cũng là trẻ con, nó chỉ đẩy nhẹ con trai tôi một chút, trẻ con không có nhiều sức lực gì, đẩy một cái cũng không sao, cậu không cần bồi thường đâu”, người phụ nữ trung niên ngẫm nghĩ rồi nói.
“Không được, nhất định phải bồi thường, con của bà quý giá mà”, Lý Thiệu Minh nghiến răng nói.
“Vậy thì bồi thường đi…”, người phụ nữ trung niên vẫn không hiểu Lý Thiệu Minh muốn làm gì.
“Đại Quân, đưa tiền cho bà ta”, Lý Thiệu Minh nói.
“Được…”, Đại Quân thầm nghĩ, không phải con gái của Lý Thiệu Minh bị đánh à? Sao giờ lại Lý Thiệu Minh lại trả tiền cho bà ta? Nhưng đại ca đã nói thế thì anh ta cứ việc làm theo thôi, vừa hay trêи xe của bọn họ có không ít tiền mặt.
Từ sau khi theo Lý Thiệu Minh, bọn họ đều phát tài, hút đều hút thuốc xịn, uống đều là rượu ngon, trong xe lúc này cũng có một, hai triệu tiền mặt.
Đại Quân nhanh chóng lấy ra hai triệu tiền mặt và nhét vào trong lòng người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên đó ôm sấp tiền nặng trĩu thì càng thêm giật mình, Hiên Tịnh Vũ và Hàn Phi Phi cũng kinh ngạc. Người vây xem cũng không biết Lý Thiệu Minh định làm gì, chỉ có Chu Bảo Bảo, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy nở nụ cười giễu cợt nhìn người phụ nữ kia, Lôi Tiểu Minh cũng lắc đầu cười bất lực.
Bọn họ biết Lý Thiệu Minh sẽ đối phó với bà ta thế nào.
“Được rồi, bây giờ đã bồi thường cho con trai bà, chúng ta xong việc, con gái tôi đánh con bà, chuyện này là chúng tôi sai, chúng tôi chịu nhận lỗi, vậy giờ tính đến việc bà đánh con gái tôi nhỉ?”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng cười.
“Hả?”, người phụ nữ trung niên lạnh lùng nhìn anh.
“Đứa con gái này của tôi không được cưng chiều như con bà, trời sinh trời nuôi, từ nhỏ đã ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, mẹ của nó cũng bận, không có thời gian quan tâm, chăm sóc cho nó, nó là một đứa con hoang. Nhưng là đứa con quý giá nhất trong lòng chúng tôi, con bé chính là con gái ruột của Lý Thiệu Minh này. Tài sản của tôi có mấy chục tỷ, coi nó là ngọc quý trêи tay. Nếu một ngày nào đó, Lý Thiệu Minh lên như diều gặp gió thì con bé sẽ là cô chủ nhỏ đứng đầu Hoa Hạ, có thể so với công chúa của gia tộc Diệp Hách và công chúa của nhà họ Triệu”.
“Hiện tại Lý Thiệu Minh tôi có năm mươi tỷ, tôi lập chứng từ ở đây, khi Tiểu Bình An mười sáu tuổi, tôi sẽ cho nó năm mươi tỷ tài sản, để nó giàu có giống tôi bây giờ. Mà nó có chứng từ của tôi, thì nó tương đương với năm mươi tỷ, con gái tôi vừa đánh con trai trị giá hai triệu của bà, chúng tôi đã bồi thường tiền. Mà bà đánh con gái trị giá năm mươi tỷ của tôi, có phải bà cũng nên bồi thường tiền không?”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng nhìn người phụ nữ trung niên.
“Bồi thường tiền?”, người phụ nữ trung niên lập tức trợn trắng mắt, bà ta đột nhiên cảm thấy hai triệu trong tay như cục than đỏ rực nên nhanh chóng ném xuống đất.
“Đúng vậy, phải bồi thường tiền. Bà không bồi thường không được, nếu bà không bồi thường tiền, tôi sợ đám anh em của tôi sẽ không chịu bỏ qua đâu”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.
“Năm mươi tỷ? Chúng tôi lấy đâu ra để bồi thường cho cậu? Cậu cho rằng năm mươi tỷ là giấy à? Nói bồi thường là bồi thường?”, người phụ nữ trung niên lập tức gào lên.
“Vậy dùng tất cả tài sản của bà bồi thường cho tôi đi, sau đó biến mất vĩnh viễn khỏi thành phố cảng biển này”.
“Nhớ cho kỹ, đừng tưởng rằng có chút tiền thì tưởng mình là nhất, thế giới này có đầy người lợi hại hơn các người. Con người đều bình đẳng, không ai sinh ra đã có đẳng cấp hơn người khác. Nếu bà kiếm được một ít tiền mà không hiểu được thế nào là làm người thì để Lý Thiệu Minh này dạy cho”.
“Tôi chỉ cho bà năm phút, chuyển hết tài sản của các người cho tôi, vĩnh viễn biến mất khỏi thành phố cảng biển này”, Lý Thiệu Minh hút hết điếu thuốc, nhẹ nhàng bóp tàn thuốc vụn nát.
Nghe thấy vậy, người phụ nữ trung niên liếc mắt về phía các anh em của anh.
Chỉ thấy Chu Bảo Bảo đang cầm súng lục màu bạc, ánh mắt hung ác nhìn bà ta, họng súng ấn mạnh lên đầu chồng của bà ta.
Cuồng Phong nhẹ nhàng giật cổ áo ra, lờ mờ lộ ra hình xăm rồng lửa.
Triệu Thế Hy và Lôi Tiểu Minh đứng cùng một chỗ, mặc dù nhìn dáng vẻ của hai người vô hại, vẻ mặt đơn thuần, nhưng trêи người dường như tản ra sát khí nhàn nhạt.
Còn có hơn một nghìn đàn em sau lưng Lý Thiệu Minh.
Người phụ nữ trung niên đột nhiên cảm thấy đau khổ không nói nên lời…
—————————–
Trông thấy những chiếc ô tô đen và mấy người đàn ông vạm vỡ mặc đồ tây đứng chật ních trêи đường bên ngoài trường mẫu giáo, Thái Quân Vương, vợ của Thái Quân Vương và tất cả mọi người đều choáng váng, hai mắt nhìn chăm chăm, trong lòng sợ hãi không thôi.
Từ trước tới giờ chưa từng được nhìn thấy cảnh tượng khủng khϊế͙p͙ như vậy.
Hiệu trưởng trường mẫu giáo tưởng rằng Lý Thiệu Minh muốn đánh nhau với Thái Quân Vương nên định ra ngăn cản, nhưng trông thấy cảnh này thì cũng sững sờ.
Các vị phụ huynh cũng ra hóng hớt.
Bên ngoài trường mẫu giáo đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Sau một phút, người phụ nữ trung niên mới không nén nổi hoảng sợ mà quay đầu nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt kinh hãi và nói: “Đồ trai bao, những người này đều là do cậu gọi đến sao?”
“Nói thừa, không phải anh ấy gọi thì là bà gọi đến chắc?”, Triệu Thế Hy mặc một chiếc váy dài xếp ly màu đỏ rực, càng tôn thêm làn da trắng, bờ môi càng thêm mềm mại, gương mặt ngọt ngào đáng yêu nhìn người phụ nữ trung niên với ánh mắt khinh thường.
“Đồ trai bao, cậu là ai?”, Thái Quân Vương chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, ông ta liếc xéo Lý Thiệu Minh và gào lên.
Nếu những người ở đây đều là do Lý Thiệu Minh gọi tới thì tên này chắc chắn là một người có quyền lực.
Ông ta đá trúng tấm sắt rồi?
“Tôi nói cũng chưa chắc ông sẽ biết”, Lý Thiệu Minh nhếch môi chế giễu.
“Cậu nói đi, có lẽ tôi sẽ biết”, hô hấp của Thái Quân Vương như nghẹn lại.
“Người giàu có nhất thành phố cảng biển”, Lý Thiệu Minh nói.
“Lý Thiệu Minh?”, mắt của Thái Quân Vương lập tức trợn tròn, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ trêи mặt đất.
“Chồng, Lý Thiệu Minh là ai?”, người phụ nữ trung niên nhìn Thái Quân Vương như vậy, sắc mặt bà ta cũng trở nên khó coi.
“Lý Thiệu Minh là người giàu có nhất thành phố cảng biển, người đánh bại Tôn Thiếu Kiệt – đại ca đứng đầu ở thành phố cảng biển này, trong một đêm tiêu diệt Ưng Trảo Môn – hậu thuẫn của Tôn Thiếu Kiệt và bắt Tôn Thiếu Kiệt chạy từ thành phố cảng biển về tỉnh lỵ. Mặc dù cậu ta không phải người trong giang hồ, nhưng còn lợi hại hơn người trong giang hồ. Toàn bộ các đại ca trong thành phố cảng biển này đều bị cậu ta khống chế. Bây giờ, cậu ta đã là đại ca đứng đầu nói một không nói hai ở thành phố cảng biển này”.
“Nghe nói cậu ta chỉ mới hai mươi mấy tuổi, gương mặt trắng trẻo anh tuấn, nhưng lòng dạ độc ác, nói muốn chặt hai tay hai chân của người ta thì chặt ngay. Cậu ta còn có lai lịch sâu xa, hễ có người nào trong giang hồ chọc đến cậu ta thì toàn bộ đều bị đưa vào ngục giam. Người này gần như thông thuộc hai giới chính và tà. Cậu chính là đại ca mới của thành phố cảng biển chúng tôi, đại ca Lý Thiệu Minh?”, Thái Quân Vương vừa giải thích cho vợ vừa giật mình nhìn Lý Thiệu Minh.
“Ha ha, ông hỏi bọn họ xem, tôi tên là gì?”, Lý Thiệu Minh cười.
“Lý Thiệu Minh!”, không đợi Thái Thị Minh hỏi, nhóm đàn em của Lý Thiệu Minh đã hét lớn.
Hơn nghìn gã đàn ông vạm vỡ đồng thời gào to, tiếng thét chấn động trời đất, bọn họ vừa dứt lời, đằng xa đã vang lên còi xe báo động chói tai từ một chiếc xe ô tô kiểu cũ. Người phụ nữ trung niên nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức tái nhợt, những người bạn mà Thái Quân Vương tìm đến để giữ thể diện cũng lâp tức ngã gục xuống đất.
Bọn họ thế mà lại đắc tội với đại ca Lý Thiệu Minh – người đứng đầu ở thành phố cảng biển này, đây là một người giống như ác quỷ, nếu Lý Thiệu Minh mà động đến bọn họ thì có ai dám đánh lại? Bọn họ nhận thua, để Lý Thiệu Minh tùy tiện đánh vậy…
“Lão già, còn muốn so thực lực với tôi không?”, Lý Thiệu Minh châm một điếu thuốc và lạnh lùng nhìn Thái Quân Vương cười nói.
“Không dám…”, Thái Quân Vương không khỏi rùng mình, bị Lý Thiệu Minh hỏi, lúc này mặt ông ta trắng bệch, cả người đều run sợ đến mức sắp bật khóc.
“Đại ca, sao lão già này lại chọc giận anh đến mức thế này?”, Chu Bảo Bảo ngồi trêи đầu xe Bentley sang trọng của Lý Thiệu Minh, một chân giẫm lên nắp khung xe, nhìn Thái Quân Vương với ánh mắt khinh thường.
“Lão già này và vợ của ông ta đánh con gái của tôi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Mẹ kiếp, lão già, mẹ kiếp, ông muốn chết hả?”, Chu Bảo Bảo lập tức đứng trước mặt Thái Quân Vương, một tay nắm cổ áo ông ta, tay còn lại cầm một khẩu súng ngắn nhắm ngay vào đầu ông ta.
“Ôi, bọn họ quả nhiên là người trong giang hồ!”, người phụ nữ trung nhiên gào lên.
“Đại ca, anh định xử lý họ thế nào?”, Cuồng Phong lạnh lùng nhìn Thái Quân Vương.
“Lão già, Lý Thiệu Minh tôi xưa nay không ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu, càng không bắt nạt người bình thường, chúng ta nói lý lẽ đi. Trước tiên nói xem chuyện gì đã xảy ra, con gái của tôi và con trai của ông xảy ra cãi vã, con của tôi đẩy con của ông, sau đó vợ của ông bắt nạt con gái tôi, đẩy con gái tôi đúng không?”, Lý Thiệu Minh hít một hơi thuốc, đứng thẳng lưng và dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Thái Quân Vương.
“Đúng vậy…”, trán Thái Quân Vương toát đầy mồ hôi.
“Được, cứ coi như con gái tôi đánh con ông, con của ông quý giá, ông nói đi, con của ông đáng bao nhiêu tiền, tôi theo giá bồi thường cho ông”, Lý Thiệu Minh nói.
“Bố, con không đánh con của ông ta, là nó đẩy con trước, con tức quá nên mới đẩy lại…”, Tiểu Bình An được Hiên Tịnh Vũ ôm trong lòng, cô bé không khỏi ấm ức giải thích.
“Đừng nói gì cả”, Hiên Tịnh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Thế này đi, coi như con gái tôi đánh chết con ông, con ông chết rồi, bây giờ tôi bồi thường cho ông một đứa mới, con của ông đáng giá bao nhiêu tiền?”, Lý Thiệu Minh lại hít sâu một hơi thuốc, nhíu mày chăm chú nhìn Thái Quân Vương.
“Con tôi không đáng bao nhiêu tiền cả, nó không quý giá bằng con gái của cậu…”, Thái Quân Vương sao dám tranh luận với Lý Thiệu Minh, mặc dù ông ta cảm thấy Lý Thiệu Minh đang nhục mạ mình, nhưng trông thấy anh có nhiều đàn em như vậy nên chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nại.
“Không, nhất định tôi phải bồi thường tiền”, đôi mắt của Lý Thiệu Minh trợn tròn.
“Người đẹp kia, hay là bà nói xem, con của bà đáng giá bao nhiêu? Các người nhất định phải đưa ra một cái giá, nếu không hôm nay đừng hòng rời đi”.
“Tôi?”, người phụ nữ trung niên giật mình nhìn Lý Thiệu Minh.
“Chính bà đấy”, Lý Thiệu Minh nói.
“Con tôi vốn rất đáng tiền!”, người phụ nữ trung niên vẫn rất bao che cho con mình, bà ta cảm thấy lời của Lý Thiệu Minh hơi quá đáng, trong lòng không khỏi tức giận: “Sao? Con của tôi kém hơn con gái cậu à? Từ nhỏ đến giờ, con tôi ăn gì dùng gì đều là thứ tốt nhất. Nó ngồi Mercedes, uống sữa bột nhập khẩu, mặc quần áo đều là hàng hiệu, học ở trường mẫu giáo quý tộc, học phí một năm đã hai mươi nghìn tệ. Đến bây giờ, mỗi năm tôi cũng phải tiêu ít nhất hơn hai trăm nghìn tệ cho nó, năm nay nó năm tuổi, khoảng tầm một triệu tệ đấy”.
“Tôi tính là cậu bé đáng giá hai triệu đi, bởi vì do người đẹp là bà sinh ra, con gái tôi đánh con bà, vậy bây giờ tôi bồi thường hai triệu, bà thấy sao?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Thật ra con gái của cậu cũng là trẻ con, nó chỉ đẩy nhẹ con trai tôi một chút, trẻ con không có nhiều sức lực gì, đẩy một cái cũng không sao, cậu không cần bồi thường đâu”, người phụ nữ trung niên ngẫm nghĩ rồi nói.
“Không được, nhất định phải bồi thường, con của bà quý giá mà”, Lý Thiệu Minh nghiến răng nói.
“Vậy thì bồi thường đi…”, người phụ nữ trung niên vẫn không hiểu Lý Thiệu Minh muốn làm gì.
“Đại Quân, đưa tiền cho bà ta”, Lý Thiệu Minh nói.
“Được…”, Đại Quân thầm nghĩ, không phải con gái của Lý Thiệu Minh bị đánh à? Sao giờ lại Lý Thiệu Minh lại trả tiền cho bà ta? Nhưng đại ca đã nói thế thì anh ta cứ việc làm theo thôi, vừa hay trêи xe của bọn họ có không ít tiền mặt.
Từ sau khi theo Lý Thiệu Minh, bọn họ đều phát tài, hút đều hút thuốc xịn, uống đều là rượu ngon, trong xe lúc này cũng có một, hai triệu tiền mặt.
Đại Quân nhanh chóng lấy ra hai triệu tiền mặt và nhét vào trong lòng người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên đó ôm sấp tiền nặng trĩu thì càng thêm giật mình, Hiên Tịnh Vũ và Hàn Phi Phi cũng kinh ngạc. Người vây xem cũng không biết Lý Thiệu Minh định làm gì, chỉ có Chu Bảo Bảo, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy nở nụ cười giễu cợt nhìn người phụ nữ kia, Lôi Tiểu Minh cũng lắc đầu cười bất lực.
Bọn họ biết Lý Thiệu Minh sẽ đối phó với bà ta thế nào.
“Được rồi, bây giờ đã bồi thường cho con trai bà, chúng ta xong việc, con gái tôi đánh con bà, chuyện này là chúng tôi sai, chúng tôi chịu nhận lỗi, vậy giờ tính đến việc bà đánh con gái tôi nhỉ?”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng cười.
“Hả?”, người phụ nữ trung niên lạnh lùng nhìn anh.
“Đứa con gái này của tôi không được cưng chiều như con bà, trời sinh trời nuôi, từ nhỏ đã ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, mẹ của nó cũng bận, không có thời gian quan tâm, chăm sóc cho nó, nó là một đứa con hoang. Nhưng là đứa con quý giá nhất trong lòng chúng tôi, con bé chính là con gái ruột của Lý Thiệu Minh này. Tài sản của tôi có mấy chục tỷ, coi nó là ngọc quý trêи tay. Nếu một ngày nào đó, Lý Thiệu Minh lên như diều gặp gió thì con bé sẽ là cô chủ nhỏ đứng đầu Hoa Hạ, có thể so với công chúa của gia tộc Diệp Hách và công chúa của nhà họ Triệu”.
“Hiện tại Lý Thiệu Minh tôi có năm mươi tỷ, tôi lập chứng từ ở đây, khi Tiểu Bình An mười sáu tuổi, tôi sẽ cho nó năm mươi tỷ tài sản, để nó giàu có giống tôi bây giờ. Mà nó có chứng từ của tôi, thì nó tương đương với năm mươi tỷ, con gái tôi vừa đánh con trai trị giá hai triệu của bà, chúng tôi đã bồi thường tiền. Mà bà đánh con gái trị giá năm mươi tỷ của tôi, có phải bà cũng nên bồi thường tiền không?”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng nhìn người phụ nữ trung niên.
“Bồi thường tiền?”, người phụ nữ trung niên lập tức trợn trắng mắt, bà ta đột nhiên cảm thấy hai triệu trong tay như cục than đỏ rực nên nhanh chóng ném xuống đất.
“Đúng vậy, phải bồi thường tiền. Bà không bồi thường không được, nếu bà không bồi thường tiền, tôi sợ đám anh em của tôi sẽ không chịu bỏ qua đâu”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.
“Năm mươi tỷ? Chúng tôi lấy đâu ra để bồi thường cho cậu? Cậu cho rằng năm mươi tỷ là giấy à? Nói bồi thường là bồi thường?”, người phụ nữ trung niên lập tức gào lên.
“Vậy dùng tất cả tài sản của bà bồi thường cho tôi đi, sau đó biến mất vĩnh viễn khỏi thành phố cảng biển này”.
“Nhớ cho kỹ, đừng tưởng rằng có chút tiền thì tưởng mình là nhất, thế giới này có đầy người lợi hại hơn các người. Con người đều bình đẳng, không ai sinh ra đã có đẳng cấp hơn người khác. Nếu bà kiếm được một ít tiền mà không hiểu được thế nào là làm người thì để Lý Thiệu Minh này dạy cho”.
“Tôi chỉ cho bà năm phút, chuyển hết tài sản của các người cho tôi, vĩnh viễn biến mất khỏi thành phố cảng biển này”, Lý Thiệu Minh hút hết điếu thuốc, nhẹ nhàng bóp tàn thuốc vụn nát.
Nghe thấy vậy, người phụ nữ trung niên liếc mắt về phía các anh em của anh.
Chỉ thấy Chu Bảo Bảo đang cầm súng lục màu bạc, ánh mắt hung ác nhìn bà ta, họng súng ấn mạnh lên đầu chồng của bà ta.
Cuồng Phong nhẹ nhàng giật cổ áo ra, lờ mờ lộ ra hình xăm rồng lửa.
Triệu Thế Hy và Lôi Tiểu Minh đứng cùng một chỗ, mặc dù nhìn dáng vẻ của hai người vô hại, vẻ mặt đơn thuần, nhưng trêи người dường như tản ra sát khí nhàn nhạt.
Còn có hơn một nghìn đàn em sau lưng Lý Thiệu Minh.
Người phụ nữ trung niên đột nhiên cảm thấy đau khổ không nói nên lời…
—————————–
/216
|