Chương 4.1
Sau bữa tối, Tề Chân thấy rằng đã hơi khuya nên không về nhà, nhờ Dụ Cảnh Hàng đưa cô về căn hộ cạnh trường.
Căn hộ này là mẹ cô thuê cho cô vì không muốn cho Tề Chân ở nội trú. Lạc Lâm Trân cảm thấy ký túc xá quá nhiều người, thiết bị cũng không được tốt lắm, giường thì nhỏ hẹp nên rất ghét bỏ.
Tề Chân hiểu mẹ cô muốn tốt cho cô nhưng không thường ở lại đây, thường thì cô thích ở ký túc xá hơn, với lại cô cũng không thích nổi bật. Nhưng bởi vì một số chuyện, quan hệ giữa Tề Chân và các bạn ký túc xá luôn không tốt lắm, thậm chí còn hơi lạnh nhạt.
Trước khi xuống xe, Tề Chân vẫn hơi lo, sợ bị paparazzi chụp ảnh.
Ở chung với Dụ Cảnh Hàng, Tề Chân còn lo hơn cả anh, tay cũng sắp ướt đẫm mồ hôi .
Dụ Cảnh Hàng thấy cô lo lắng như vậy, chỉ cười: "Không sao đâu, đừng lo lắng."
Về phần lý do không sao,anh cũng không giải thích gì nhiều, nhưng giọng nói rất nhẹ nhàng bâng quơ.
Tề Chân hơi xấu hổ, nhìn chằm chằm mũi chân mình,suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hôm nay anh trả tiền, ngày khác em mời anh ăn cơm."
Dụ Cảnh Hàng nở nụ cười, đôi mắt nâu của anh đầy dịu dàng và khôn ngoan, giọng nhẹ nhàng: "Muốn mời anh ăn gì?"
Anh cao hơn Tề Chân rất nhiều, vai rộng chân dài, anh mặc bộ âu phục nhìn xuống cô dưới ánh trăng cảm giác như đang ôm cô vào lòng .
Rõ ràng thần tượng của cô không phải là Dụ Cảnh Hàng, idol của cô là Phong Thản Chi nha! Nhưng vẫn rất hồi hộp, lo lắng khôn tả.
Tề Chân hơi đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn anh: "Mời anh ăn đồ bà em làm, bà nấu ăn ngon nhất đấy."
Dụ Cảnh Hàng hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, vui vẻ đồng ý.
Tề Chân nói xong liền cảm thấy nói vậy hơi khiến người ta hiểu lầm.
Cô không định đưa Dụ Cảnh Hàng về gặp gia đình, chỉ là cảm thấy nhà hàng khách sạn nào Dụ Cảnh Hàng cũng đều thử rồi, chắc chắn sẽ không cảm thấy mới mẻ nữa, nếu muốn chân thành một chút, cô nghĩ món bà làm là ngon nhất.
Ngon hơn bất cứ một nhà hàng khách sạn nào.
Quan trọng nhất là, bà Tề là fan điện ảnh của Dụ Cảnh Hàng.
So với thế hệ trẻ, bà thích xem phim văn học lịch sử, trong đó Dụ Cảnh Hàng chính là đại biểu nổi bật, bộ phim lịch sử anh diễn tên “Thủy Hoàng “ là bộ bà thích nhất, hơn nữa anh đẹp trai như vậy, bà cũng chẳng che giấu sự yêu thích đối với anh.
Nhưng mà... Tề Chân không thích kịch bản không có chuyện tình lãng mạn!
Cho nên “ Thủy Hoàng “ vài lần cũng không xem... !
Cô nghiêm túc giải thích: "Bà em là fan điện ảnh của anh, hơn nữa nấu ăn siêu ngon nên em mới muốn anh có thể đến ăn. Nếu biết anh sẽ đến, bà chắc chắn sẽ chuẩn bị nghiêm túc. Có lẽ hơi khác với nhà hàng bên ngoài..."
Tề Chân hơi ngại, Dụ Cảnh Hàng thấy cô không biết nhìn chỗ nào, môi khẽ mấp máy, bàn tay to xoa đầu cô, đôi mắt nâu sẫm nhìn cô chăm chú, dịu dàng cười: "Được, anh tò mò rồi đấy."
Ngoại trừ những lúc cần thiết, người đàn ông này không tiếp xúc với Tề Chân nhiều lắm, bây giờ bỗng xoa đầu cứ như trưởng bối hiền lành, cưng chiều cô vậy.
Hoàn toàn không giống một người đang xem mắt với cô gì cả.
Xuống xe của Dụ Cảnh Hàng, Tề Chân mặt hơi bỏng rát.
Không phải là thích gì, chỉ là ở chung gần như vậy, cùng một người đàn ông thanh lịch, tao nhã như thế, cho dù thế nào cũng hơi xấu hổ.
Hơn nữa, anh còn là ngôi sao trước đây cô thích, đến giờ cô vẫn còn thích một bộ phim truyền hình cổ trang mà anh đóng.
Về căn hộ, Tề Chân tắm rửa xong thì ôm máy tính ngồi ở trên giường, bắt đầu tìm kiếm bộ phim cổ trang cô thích nhất “Cười Hỏi Thương Sinh”.
Không giống “Thủy Hoàng “, bộ phim này có yếu tố ngôn tình lãng mạn nên cô xem rất nhiệt tình.
Ách, xem phim không xem ngôn tình thì xem cái gì được chứ?
Sau khi bài hát mở đầu kết thúc, anh đánh đàn trong không gian rừng trúc yên tĩnh, mặc áo tay dài màu xanh lam, tay áo tung bay, thanh kiếm đặt trên đàn, sợi tóc đen rối tung sau đầu, khuôn mặt anh vẫn rất giống hiện tại, nhưng còn kiêu ngạo hơn, đôi mắt sắc bén, hờ hững.
Anh đóng nam chính trong bộ phim đó, người gánh vác đại nghiệp phục quốc, ngay từ đầu anh đã rất giỏi mưu kế, xoay vòng vòng nữ chính là công chúa, liên tục lạm dụng trái tim cô trong tay, lại thêm chút đường mật khiến công chúa chỉ yêu hắn hết mực, cuối cùng anh lên nắm quyền còn công chúa thì nước mất nhà tan.
/304
|