Chương 4.3
Sau khi mẹ cô Lạc Lâm Trân ly hôn, nắm bắt được tình trạng tình cảm của con gái rất nhanh.
Cứ như là thức tỉnh huyết thống giống nhau gì đó, Lạc Lâm Trân tin là phụ nữ không được thua trên vạch xuất phát, nếu năm đó bà nắm bắt cơ hội tìm một gia đình tốt, có lẽ bây giờ đã có một cuộc sống tốt hơn, cho nên con gái không được yêu đương loạn lên, dành tâm trí cho người không xứng đáng.
Tề Chân từng yêu đương một lần khi học trung học cũng giấu Lạc Lâm Trân, bởi vì lúc đó người này không phải ứng cử viên phù hợp với suy nghĩ của mẹ, cô không muốn kích thích trái tim nhạy cảm và đa nghi của mẹ mình.
Nhưng mà cũng không có chuyện gì, cuối cùng cô vẫn chia tay, từ một góc độ nào đó thì quan điểm của mẹ cũng rất đúng.
Ngày hôm sau cô lại đến lớp học vũ đạo, mặc dù bây giờ cô chỉ học vì thích nhưng Lạc Lâm Trân vẫn cho cô tham gia trường học vũ đạo tốt nhất, trong đó có vài bạn học đều là bạn bè của Phương Mẫn Nghi.
Vì trời đã hơi tối, sáng sớm thức dậy cô cũng không quên gọi điện trò chuyện với bà, Tề Chân dành thời gian trước khi thay giày nhảy gọi cho bà.
Gấp gáp như vậy là vì cô sợ kéo dài một lát sẽ quên mất, hơn nữa bà dậy từ rất sớm, chuyện này cũng không phải phiền phức gì.
Mặc dù cha mẹ ly hôn , Tề Chân vẫn rất thân thiết với bà vì cô được bà nuôi lớn từ khi còn nhỏ, cha khi đó thì rất bận nghiên cứu khoa học, mẹ thì liều mạng công tác, cô là con gái mà cứ như con riêng, chỉ có bà cưng chiều cô, cho cô một tuổi thơ dịu dàng và hạnh phúc.
Bà nhẹ nhàng ho khan một tiếng, oán trách nói: "Chân Chân, đứa nhỏ này, sao lâu nay cháu không gọi điện cho bà ? Hôm khác cháu về nhà, bà sẽ làm món ngon cho cháu ăn, cháu thích tôm bóc vỏ ủ rượu cũng làm cho cháu, bình thường cháu muốn gì cứ nói, ba cháu cứ bảo rất lo lắng cho cháu đấy."
Tề Chân thở dài: "Gần đây cháu đang bận lắm, viết tiểu thuyết kinh dị cũng không thuận lợi, rất khó chịu ạ."
Bà lập tức không giận nữa: "Không sao đâu, không viết được thì thôi, cháu phải nghỉ ngơi chứ."
Lại liên miên lải nhải: "Cháu còn trẻ, không hiểu tầm quan trọng của thân thể khỏe mạnh, ông Lí bên cạnh nhà ta gần đây được chẩn đoán là ung thư phổi, cháu cũng đừng học đòi như mấy đứa khác, hút thuốc không tốt đâu!"
Tề Chân thè lưỡi: "Cháu biết rồi, bà lúc nào cũng lo lắng như vậy, lỗ tai cháu sắp thành kén rồi ."
"Ừm... Dạ, hai ngày nữa cháu mời một ngôi sao đến ăn cơm, bà có rảnh không ạ?"
Là ảnh đế quốc tế già trẻ đều thích, Dụ Cảnh Hàng chiếm địa vị không nhỏ trong lòng thế hệ trước, bà Tề là fan điện ảnh trung thành của anh, mấy ngày trước còn cố ý chi tiền để bay đến một thành phố khác dự lễ ra mắt một bộ phim quốc tế. Đối với một người già tiết kiệm cả đời, thực sự không có bao nhiêu việc có thể làm bà tiêu pha như vậy, bà Tề thật sự là fan cứng mà.
Nhưng Tề Chân cũng không định nói cho bà ngay, chỉ sợ giữa chừng có biến sẽ khiến bà thất vọng.
Bà cũng không đáp lại ngay, cũng không biết là ngạc nhiên quá hay là không muốn tiếp đãi.
Tề Chân có tật giật mình, hơi sốt ruột, nhỏ giọng bổ sung một câu: "Bà ơi, đây là đối tượng xem mắt ba giới thiệu cho con đấy."
Bà nghĩ một lát rồi cúng không từ chối ngay, nhưng mà cũng không quan tâm đối phương là ai, chỉ nhẹ nhàng nói: "Bà về hưu ở nhà, lúc nào cũng rảnh hết, nhưng mà đàn ông trong giới giải trí chịu nhiều cám dỗ hơn đàn ông khác nhiều, nếu cháu thật sự muốn ở bên cậu ta thì phải cẩn thận đấy."
Còn có ít lời chưa nói, thật ra bà thấy, đàn ông tốt trong giới giải trí rất ít, con trai của bà tuy thông minh bác học nhưng chắc cũng không quen ngôi sao lớn nào, mà bà rất không thích tiểu thịt tươi hiện nay, nghĩ là rất nhiều người họ đều có trình độ văn hóa không cao, không được giáo dục tốt.
Bà lại muốn nói với cháu gái một đối tượng mà bà thích, đến bên miệng lại không nói, bà sợ cháu gái nhỏ thấy phiền, cũng không thực tế lắm.
Bà Tề cảm thấy phải nói nhẹ với cô một chút, mấy tiểu thịt tươi tiểu thịt khô sống trong vòng luẩn quẩn như vậy thật sự không hợp với Chân Chân.
/304
|