Chương 3.1:
Cuối tuần, Tề Chân dậy từ sáng sớm nhưng không trang điểm gì nhiều lắm, trước khi ra ngoài mẹ cô mặc áo ngủ đi ra, trong tay còn bưng một cốc trà hoa, hỏi cô: "Con có cần tài xế đưa đi không?"
Tề Chân cúi đầu đi giày, lắc đầu nói: "Không cần, con tự đi xe thôi ạ."
Đêm qua mẹ cô ở nhà chơi weibo, để cô và Phương Mẫn Nghi cùng đi ra ngoài dạo phố, kéo gần quan hệ với con gái của bố dượng.
Mẹ cô luôn như vậy, miệng lúc nào cũng là thương cô quan tâm cô, kết quả những chuyện muốn cô làm đều là chuyện mà Tề Chân không thích. Nhưng mà Tề Chân cũng không muốn so đo, ít nhất cô cũng không muốn khiến Lạc Lâm Trân khó xử, cuối cùng mười lần thì có đến ba bốn lần sẽ đồng ý.
Nàng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần nói: [ Dạ. ]
Trước khi đi Lạc Lâm Trân không quên dặn dò vài câu: "Lát nữa gặp chị con, không mua gì thì cũng giúp chị xách ít đồ, coi như là rèn luyện thân thể, nhớ nhắc tới chuyện của cậu con nữa."
Tề Chân đảo mắt, giọng điệu lại mềm mại dịu dàng nói: " Chuyện của cậu không nói được đâu ạ."
Đáng cười là, mẹ cô ghét bỏ ba không có tiền, cho dù phải ra ngoài cũng muốn ly hôn, nhưng em trai ruột không có triển vọng gì thì lại vô cùng thương xót.
Lạc Lâm Trân nhíu mày: "Cậu con dù sao cũng là người một nhà, có chuyện gì tốt cũng yêu thương con? Con phải hiểu chuyện chút chứ."
Tề Chân xách túi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: "Mẹ hiểu chuyện nên mẹ ở bên ngoài, cầm tiền của nhà chồng đưa cho người ngoài, con cũng không cần hiểu chuyện như vậy đâu."
Cô nói rồi quay đầu thè lưỡi một lúc rồi chạy đi , mẹ cô tức giận đến nỗi suýt ném cả cốc trà hoa.
Ở trong mắt mọi người, Tề Chân luôn luôn là một cô bé ngoan ngoãn, ngoại trừ đôi khi hơi bướng bỉnh, các mặt khác rất bình thường, thì giống như không có khuyết điểm lớn nào.
Thật ra cô lại có rất nhiều khuyết điểm .
Lúc đến quán cà phê thì Phương Mẫn Nghi vẫn chưa đến, Tề Chân nhìn đồng hồ, gọi một ly lam sơn, ngồi cạnh cửa sổ đợi gần nửa giờ, cô ấy mới thong dong bước đến.
Phương Mẫn Nghi mặc một chiếc áo len lệch vai, bên dưới phối với một chiếc váy ngắn màu nâu sẫm, áo là kiểu mới của VLTN, vòng cổ màu đen trên xương quai xanh cũng rất đắt đỏ, và đeo rất nhiều món xa xỉ khác.
Phương Mẫn Nghi là hoa hậu giảng đường của đại học S, rất nổi tiếng trên Weibo, hình ảnh thục nữ ngọt ngào được quảng bá rất đúng chỗ.
So với người cũng học ở đại học S, Tề Chân thì có vẻ không đáng kể, ngoài vẻ ngoài xinh đẹp, các lĩnh vực khác cô cũng không hề nổi bật.
"Xin lỗi, chị tới muộn, có phải em chờ rất lâu rồi không?"
Tề Chân cúi đầu quấy cà phê đã lạnh một nửa, nhẹ nhàng nói: “Không sao."
Hai người đi dạo một lúc, Tề Chân hai tay trống không cầm đồ uống, nhàn nhã lướt Weibo đi dạo cùng Phương Mẫn Nghi, xem cô ấy cầm thẻ vui vẻ mua sắm.
"Sao em không mua? Tiền tiêu vặt không đủ à, chị nhớ ba của chị cũng có đối đãi kém với em đâu?"
Phương Mẫn Nghi một bên nói, một bên thử túi xách mới của C trước gương.
Tề Chân uống một ngụm cà phê, không hề trái lương tâm thuận miệng nói: "Đẹp lắm."
Cô cúi đầu lướt Weibo, bỗng nhiên thấy có người đang đếm số bạn gái tin đồn của Dụ ảnh đế, ai biết là thật hay giả, có lẽ cũng chỉ là tin đồn, nhưng dân mạng cũng chỉ muốn kiếm chuyện làm cho vui.
Trong đó có một nữ nghệ sĩ piano quốc tế nổi tiếng, còn có cả một nữ giáo sư ở trường đại học nước ngoài của Dụ Cảnh Hàng, nghe nói là một doanh nhân nổi tiếng ở nơi đó, cô ấy chỉ đến đại học thương mại nơi đó giảng bài thôi, còn vài người nữa, có cả bạn gái duy nhất từng được anh công khai hẹn hò, ngôi sao Hồng Kông Khương Thiến , đã từng giành quán quân trong cuộc thi sắc đẹp.
Nói thế nào nhỉ... Những người phụ nữ này đều có khí chất vô cùng trưởng thành, nữ tính, đặc biệt còn có một người, đôi môi đỏ như lửa chân dài thẳng tắp, không hề giống cô chút nào.
Tề Chân bỗng cảm thấy bản thân rất an toàn, không hề phải lo bị nhìn trúng.
Phương Mẫn Nghi xách túi lớn túi nhỏ, Tề Chân giúp cô ấy xách vài túi, lại tiếp tục đến khu đồng hồ nam khác.
Nơi này chủ yếu là đồng hồ nổi tiếng thế giới, mẫu cơ bản cũng lên đến vài vạn.
Phương Mẫn Nghi đi dạo một vòng ở quầy, rồi cho nhân viên cửa hàng mang ra vài cái đồng hồ, rồi hỏi Tề Chân: "Em cảm thấy cái nào đẹp? Chị muốn mua cho Lục Vân."
Lục Vân là bạn trai của Phương Mẫn Nghi, trong trường học đều đồn là người mới nổi trong lĩnh vực khoa học công nghệ trên biển.
Tề Chân uống cà phê, tạm thời chưa trả lời câu hỏi của cô ấy.
Bởi vì cô nhìn thấy một tấm áp phích quảng cáo đồng hồ cao cấp.
Trên quảng cáo Dụ Cảnh Hàng mặc một bộ âu phục máu đen thanh lịch, đứng trên ban công châu Âu, tóc ngắn gọn gàng, khí chất ung dung lãnh đạm, trên cổ tay với những khớp xương rõ ràng đeo một mẫu đồng hồ cổ điển.
Cho người ta cảm giác không giống người thật.
/304
|