Ngôn Lạc Quân cười khẽ, lại tăng tốc.
Bạch Ngưng ở phía sau trơ mắt nhìn kim trên kế tốc dần dần cách điểm không ngày càng xa.
Ôi trời ơi, anh ta không nhìn xem đây là chỗ nào à!
Trước mặt có hai ba chiếc xe đang đi, hắn cũng dám đổi làn đường lách qua khe hẹp giữa hai xe để vọt lên.
“Ngôn Lạc Quân, anh muốn chết kệ anh nhưng tôi chưa muốn chết, anh đi chậm lại cho tôi!” Bạch Ngưng ngồi phía sau gần như đã quát lên rồi.
“Đây đã là gì, đừng có gào lên như vậy, ảnh hưởng đến tâm tình của tôi.” Hắn vừa điên cuồng lạn lách trên đường vừa nhàn nhã nói lại cô.
“Ngày trước, có một lần tôi cùng bọn Dịch Trác đua xe bên bờ biển về, mẹ tôi cũng giống em lúc này vậy. . . . . .”
Bạch Ngưng hoàn toàn không có tâm trạng đâu mà nghe hắn nói, nhưng mỗi lần hắn lướt qua những cái xe khác thì tim gan cô cũng run lên, sợ đến nỗi sắp hét ầm lên rồi. Cô cảm thấy bọn họ giống như bọn cướp vừa cướp ngân hàng trên TV, vội vàng chạy trốn khỏi đám cảnh sát đang đuổi theo. Vừa nghĩ thế xong quay đầu lại đã thấy cảnh sát giao thông đi motor đuổi theo phía sau.
“Này, dừng lại đi, cảnh sát giao thông tới, cảnh sát giao thông tới, anh mau dừng lại ngay!” Bạch Ngưng vội nói.
Ngôn Lạc Quân cười nói: “Hôn tôi một cái, tôi liền dừng xe.”
“Anh, anh đừng đùa có được không, mau dừng lại. . . . . . Phía trước có người!”
Ngôn Lạc Quân nhanh chóng xoay vô lăng, khiến người qua đường trước mặt bị sợ đến mức hóa đá ở trên đường một hồi lâu, cũng làm cho Bạch Ngưng hét lên một tiếng.
Trước mặt cũng có cảnh sát giao thông, Bạch Ngưng càng lớn tiếng kêu lên: “Ngôn Lạc Quân, tôi xin anh, anh dừng xe có được không!”
“Tôi nói, hôn tôi một cái, tôi bảo đảm sẽ dừng xe.”
Bạch Ngưng lập tức nghiêng người qua, chạm lên mặt hắn một cái.
“Không được, phải hôn ra tiếng.” Ngôn Lạc Quân rất đáng khinh nói.
Bạch Ngưng cũng không kịp suy nghĩ, lập tức dùng sức hôn lại lên mặt hắn một cái phát ra tiếng “chụt”.
Ngôn Lạc Quân như mở cờ trong bụng, nhanh chóng quay đầu hôn lên môi cô một cái, tốc độ xe cũng chậm dần rồi dừng lại ở ven đường.
Mới dừng lại, cửa kính xe đã bị gõ, Ngôn Lạc Quân chậm rãi hạ kính xuống.
Cảnh sát giao thông nhìn hắn một lượt biết đây là loại con cháu nhà giàu thích tìm cảm giác mạnh làm niềm vui, cũng không dặn dò nhiều, chỉ nói câu “Quý trọng sinh mạng” ,viết giấy phạt, trừ điểm rồi cho đi luôn.
Xe lần nữa khởi động, Bạch Ngưng tức giận lại thêm xem thường nhìn Ngôn Lạc Quân, dùng sức lau miệng mấy cái.
Tiếp đó, Ngôn Lạc Quân bắt đầu bật bài hát, là một bài hát khiến Bạch Ngưng nghe mà muốn đi đập đầu vào tường.
“Em là người tình của tôi, là người phụ nữ giống như đóa hồng, dùng đôi môi nóng bỏng của em khiến tôi giữa đêm khuya vô tận mất hồn. . . . . .” (1)
Bạch Ngưng hít sâu mấy hơi, nắm chặt quả đấm, cắn môi kìm chế dục vọng muốn bóp chết hắn.
Ngôn Lạc Quân cười khẽ, hận không thể hát theo bài này. Trước kia nghe mấy bài hát này không có cảm giác gì, bây giờ nghe lại thấy thật đúng là quá đủ ý vị!
Về đến nhà, buổi tối Bạch Ngưng đang định gọi cho Nhược Sương lại nhớ ra mình không có số điện thoại của cô.
Đáng chết, lại quên mất. Chỉ có thể đi tìm Ngôn Lạc Quân lấy số điện thoại từ hắn.
Đi đến phòng hắn, chỉ thấy cửa khép hờ bên trong không có tiếng động gì.
Bạch Ngưng khe khẽ đẩy cửa, thò đầu vào. Bên trong không có ai, điện thoại di động đang đặt ở trên bàn.
Thật tốt quá! Ông trời cũng giúp cô rồi!
Bạch Ngưng vui vẻ mà đi thẳng vào.
Cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng tìm tới số của Vu Nhược Sương, vừa tìm đã thấy rồi. Ngôn Lạc Quân thật cám ơn anh, may mà anh không dùng mấy cái biệt hiệu để nguyên thế này tìm thật nhanh gọn!
Đang chép số vào máy mình, liền nghe thấy tiếng Ngôn Lạc Quân hỏi: “Em lén lén lút lút ở đây làm gì?”
Bạch Ngưng hoảng sợ, ngẩng đầu lên, lại thấy hắn đứng ở ban công!
(1) Bài Người Tình – Đao Lang
Bạch Ngưng ở phía sau trơ mắt nhìn kim trên kế tốc dần dần cách điểm không ngày càng xa.
Ôi trời ơi, anh ta không nhìn xem đây là chỗ nào à!
Trước mặt có hai ba chiếc xe đang đi, hắn cũng dám đổi làn đường lách qua khe hẹp giữa hai xe để vọt lên.
“Ngôn Lạc Quân, anh muốn chết kệ anh nhưng tôi chưa muốn chết, anh đi chậm lại cho tôi!” Bạch Ngưng ngồi phía sau gần như đã quát lên rồi.
“Đây đã là gì, đừng có gào lên như vậy, ảnh hưởng đến tâm tình của tôi.” Hắn vừa điên cuồng lạn lách trên đường vừa nhàn nhã nói lại cô.
“Ngày trước, có một lần tôi cùng bọn Dịch Trác đua xe bên bờ biển về, mẹ tôi cũng giống em lúc này vậy. . . . . .”
Bạch Ngưng hoàn toàn không có tâm trạng đâu mà nghe hắn nói, nhưng mỗi lần hắn lướt qua những cái xe khác thì tim gan cô cũng run lên, sợ đến nỗi sắp hét ầm lên rồi. Cô cảm thấy bọn họ giống như bọn cướp vừa cướp ngân hàng trên TV, vội vàng chạy trốn khỏi đám cảnh sát đang đuổi theo. Vừa nghĩ thế xong quay đầu lại đã thấy cảnh sát giao thông đi motor đuổi theo phía sau.
“Này, dừng lại đi, cảnh sát giao thông tới, cảnh sát giao thông tới, anh mau dừng lại ngay!” Bạch Ngưng vội nói.
Ngôn Lạc Quân cười nói: “Hôn tôi một cái, tôi liền dừng xe.”
“Anh, anh đừng đùa có được không, mau dừng lại. . . . . . Phía trước có người!”
Ngôn Lạc Quân nhanh chóng xoay vô lăng, khiến người qua đường trước mặt bị sợ đến mức hóa đá ở trên đường một hồi lâu, cũng làm cho Bạch Ngưng hét lên một tiếng.
Trước mặt cũng có cảnh sát giao thông, Bạch Ngưng càng lớn tiếng kêu lên: “Ngôn Lạc Quân, tôi xin anh, anh dừng xe có được không!”
“Tôi nói, hôn tôi một cái, tôi bảo đảm sẽ dừng xe.”
Bạch Ngưng lập tức nghiêng người qua, chạm lên mặt hắn một cái.
“Không được, phải hôn ra tiếng.” Ngôn Lạc Quân rất đáng khinh nói.
Bạch Ngưng cũng không kịp suy nghĩ, lập tức dùng sức hôn lại lên mặt hắn một cái phát ra tiếng “chụt”.
Ngôn Lạc Quân như mở cờ trong bụng, nhanh chóng quay đầu hôn lên môi cô một cái, tốc độ xe cũng chậm dần rồi dừng lại ở ven đường.
Mới dừng lại, cửa kính xe đã bị gõ, Ngôn Lạc Quân chậm rãi hạ kính xuống.
Cảnh sát giao thông nhìn hắn một lượt biết đây là loại con cháu nhà giàu thích tìm cảm giác mạnh làm niềm vui, cũng không dặn dò nhiều, chỉ nói câu “Quý trọng sinh mạng” ,viết giấy phạt, trừ điểm rồi cho đi luôn.
Xe lần nữa khởi động, Bạch Ngưng tức giận lại thêm xem thường nhìn Ngôn Lạc Quân, dùng sức lau miệng mấy cái.
Tiếp đó, Ngôn Lạc Quân bắt đầu bật bài hát, là một bài hát khiến Bạch Ngưng nghe mà muốn đi đập đầu vào tường.
“Em là người tình của tôi, là người phụ nữ giống như đóa hồng, dùng đôi môi nóng bỏng của em khiến tôi giữa đêm khuya vô tận mất hồn. . . . . .” (1)
Bạch Ngưng hít sâu mấy hơi, nắm chặt quả đấm, cắn môi kìm chế dục vọng muốn bóp chết hắn.
Ngôn Lạc Quân cười khẽ, hận không thể hát theo bài này. Trước kia nghe mấy bài hát này không có cảm giác gì, bây giờ nghe lại thấy thật đúng là quá đủ ý vị!
Về đến nhà, buổi tối Bạch Ngưng đang định gọi cho Nhược Sương lại nhớ ra mình không có số điện thoại của cô.
Đáng chết, lại quên mất. Chỉ có thể đi tìm Ngôn Lạc Quân lấy số điện thoại từ hắn.
Đi đến phòng hắn, chỉ thấy cửa khép hờ bên trong không có tiếng động gì.
Bạch Ngưng khe khẽ đẩy cửa, thò đầu vào. Bên trong không có ai, điện thoại di động đang đặt ở trên bàn.
Thật tốt quá! Ông trời cũng giúp cô rồi!
Bạch Ngưng vui vẻ mà đi thẳng vào.
Cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng tìm tới số của Vu Nhược Sương, vừa tìm đã thấy rồi. Ngôn Lạc Quân thật cám ơn anh, may mà anh không dùng mấy cái biệt hiệu để nguyên thế này tìm thật nhanh gọn!
Đang chép số vào máy mình, liền nghe thấy tiếng Ngôn Lạc Quân hỏi: “Em lén lén lút lút ở đây làm gì?”
Bạch Ngưng hoảng sợ, ngẩng đầu lên, lại thấy hắn đứng ở ban công!
(1) Bài Người Tình – Đao Lang
/170
|