Chần chờ thật lâu, cô mới đột nhiên bừng tỉnh.
Cô phải nhanh chóng rời xa hắn, ly hôn với hắn không phải là vì nguyên nhân này sao? Sợ bây giờ mới chỉ là chần chờ về sau sẽ là hoàn toàn đắm chìm.
Thân phận Hứa Tĩnh Hàm, thế giới của Hứa Tĩnh Hàm, còn có chồng của Hứa Tĩnh Hàm . . . . . . Tất cả áp đặt lên người cô chỉ là một sai lầm, cô không thể để cho mình đắm chìm trong sai lầm này.
Bạch Ngưng dứt khoát nhấn nút gọi cho Vu Nhược Sương.
“Alo, Vu tiểu thư sao? Tôi là Hứa Tĩnh Hàm.”
“A, Ngôn phu nhân, có chuyện gì không?”
“Thật xin lỗi, trễ thế này rồi còn gọi điện thoại cho cô. Tôi về nhà không tìm được chiếc nhẫn, là nhẫn kết hôn, sợ là rơi vào trong túi của cô rồi, cho nên gọi điện thoại hỏi cô xem cô có thấy có cái nhẫn nào trong túi cô không.” Bạch Ngưng nói.
Vu Nhược Sương trả lời: “Ngôn phu nhân cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho em gái tôi hỏi xem rồi sẽ gọi lại cho cô được không? Túi đã đưa cho con bé mất rồi, nó và chồng cũng đã về nhà rồi.”
“Được, Vu tiểu thư, làm phiền cô quá.”
“Không sao, Ngôn phu nhân đừng khách khí.”
Còn phải tìm em gái sao. . . . . . Sớm nên nghĩ tới, nếu như em gái cô ấy hôm nay không ở Vu gia có phải tốt hơn không. Trên trực giác, Bạch Ngưng không thích em gái cô lắm, mặc dù em gái cô ấy là dạng phụ nữ dịu dàng động lòng người.
Một lát sau, điện thoại lại vang lên, Bạch Ngưng nghe: “Vu tiểu thư.”
Vu Nhược Sương nói: “Chiếc nhẫn đúng là ở trong túi, em gái tôi muốn tự mình đưa cho cô, nếu được chúng ta hẹn gặp nhau ở quán cà phê Ngân Tâm đi.”
“Được, cám ơn cô Vu tiểu thư.”
“Vậy mười một giờ trưa được không?”
“Được.”
“Tốt, vậy ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Cúp điện thoại, Bạch Ngưng thầm nghĩ sao em gái cô ấy lại không đưa nhẫn cho Vu tiểu thư để cô ấy trả lại cho cô? Chẳng lẽ sợ chiếc nhẫn có hư hại gì khó mà giải thích cho nên muốn gặp mặt xác nhận?
Không muốn nghĩ nhiều nữa. Dù sao chuyện cần làm ngày mai chính là đưa Ngôn Lạc Quân tới trước mặt Vu Nhược Sương, sau đó sẽ tìm cơ hội đưa em gái Vu Nhược Sương ra chỗ khác, để hai người bọn họ có cơ hội ở riêng với nhau.
Mặc dù trong lòng có chút co rút, nhưng quyết định của cô cũng sẽ không thay đổi.
Một đêm này, cô mơ thấy Ngôn Lạc Quân, cảnh tượng trong mơ rất đẹp.
Ngày hôm sau Bạch Ngưng tới tìm Ngôn Lạc Quân.
“Vu tiểu thư gọi điện bảo nhẫn của tôi rơi vào trong túi cô ấy rồi, bảo tôi đến lấy.”
“Em cố ý đấy à, tại sao lại mất?” Ngôn Lạc Quân không khỏi tức giận nói.
“Đâu có vứt, chỉ rơi vào trong túi cô ấy thôi.” Bạch Ngưng có chút chột dạ nói. Nghĩ thầm cùng lắm mất thì lại đến cửa hàng trang sức nhỏ lần trước mua một đôi, dù sao cũng không đắt.
“Vậy tôi đi đây, tôi sẽ bảo Tiểu Hà đưa tôi đi.” Bạch Ngưng nói.
“Không cần, tôi đưa em đi.” Ngôn Lạc Quân quả nhiên không để cho người ta thất vọng nói.
“Vậy. . . . . . Được rồi.” Bạch Ngưng cố làm ra vẻ chần chờ.
Ngôn Lạc Quân đến gần cô, nói: “Sao vậy? Không muốn đi cùng xe với tôi à?”
Muốn chứ, vô cùng muốn, anh không đi không phải tôi làm chuyện phí công vô ích sao! Bạch Ngưng hét to trong lòng.
“Đâu có.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy, có tôi làm lái xe đương nhiên hơn đứt Tiểu Hà, ít nhất tôi đẹp trai hơn cậu ta.” Ngôn Lạc Quân đắc ý nói.
Bạch Ngưng không nhịn được khinh bỉ trong lòng: Nhưng Tiểu Hà chưa bao giờ lái xe bạt mạng như anh, còn dùng tính mạng uy hiếp cô, giở trò lưu manh với cô!
Hai người tới quán cà phê Ngân Tâm. Vừa thấy Vu Nhược Tình, Ngôn Lạc Quân quay đầu nhìn Bạch Ngưng, giống như trách cô không nói trước cho hắn biết còn có người khác.
Đồng thời, Vu Nhược Sương cũng quay đầu nhìn Vu Nhược Tình.
Cô phải nhanh chóng rời xa hắn, ly hôn với hắn không phải là vì nguyên nhân này sao? Sợ bây giờ mới chỉ là chần chờ về sau sẽ là hoàn toàn đắm chìm.
Thân phận Hứa Tĩnh Hàm, thế giới của Hứa Tĩnh Hàm, còn có chồng của Hứa Tĩnh Hàm . . . . . . Tất cả áp đặt lên người cô chỉ là một sai lầm, cô không thể để cho mình đắm chìm trong sai lầm này.
Bạch Ngưng dứt khoát nhấn nút gọi cho Vu Nhược Sương.
“Alo, Vu tiểu thư sao? Tôi là Hứa Tĩnh Hàm.”
“A, Ngôn phu nhân, có chuyện gì không?”
“Thật xin lỗi, trễ thế này rồi còn gọi điện thoại cho cô. Tôi về nhà không tìm được chiếc nhẫn, là nhẫn kết hôn, sợ là rơi vào trong túi của cô rồi, cho nên gọi điện thoại hỏi cô xem cô có thấy có cái nhẫn nào trong túi cô không.” Bạch Ngưng nói.
Vu Nhược Sương trả lời: “Ngôn phu nhân cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho em gái tôi hỏi xem rồi sẽ gọi lại cho cô được không? Túi đã đưa cho con bé mất rồi, nó và chồng cũng đã về nhà rồi.”
“Được, Vu tiểu thư, làm phiền cô quá.”
“Không sao, Ngôn phu nhân đừng khách khí.”
Còn phải tìm em gái sao. . . . . . Sớm nên nghĩ tới, nếu như em gái cô ấy hôm nay không ở Vu gia có phải tốt hơn không. Trên trực giác, Bạch Ngưng không thích em gái cô lắm, mặc dù em gái cô ấy là dạng phụ nữ dịu dàng động lòng người.
Một lát sau, điện thoại lại vang lên, Bạch Ngưng nghe: “Vu tiểu thư.”
Vu Nhược Sương nói: “Chiếc nhẫn đúng là ở trong túi, em gái tôi muốn tự mình đưa cho cô, nếu được chúng ta hẹn gặp nhau ở quán cà phê Ngân Tâm đi.”
“Được, cám ơn cô Vu tiểu thư.”
“Vậy mười một giờ trưa được không?”
“Được.”
“Tốt, vậy ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Cúp điện thoại, Bạch Ngưng thầm nghĩ sao em gái cô ấy lại không đưa nhẫn cho Vu tiểu thư để cô ấy trả lại cho cô? Chẳng lẽ sợ chiếc nhẫn có hư hại gì khó mà giải thích cho nên muốn gặp mặt xác nhận?
Không muốn nghĩ nhiều nữa. Dù sao chuyện cần làm ngày mai chính là đưa Ngôn Lạc Quân tới trước mặt Vu Nhược Sương, sau đó sẽ tìm cơ hội đưa em gái Vu Nhược Sương ra chỗ khác, để hai người bọn họ có cơ hội ở riêng với nhau.
Mặc dù trong lòng có chút co rút, nhưng quyết định của cô cũng sẽ không thay đổi.
Một đêm này, cô mơ thấy Ngôn Lạc Quân, cảnh tượng trong mơ rất đẹp.
Ngày hôm sau Bạch Ngưng tới tìm Ngôn Lạc Quân.
“Vu tiểu thư gọi điện bảo nhẫn của tôi rơi vào trong túi cô ấy rồi, bảo tôi đến lấy.”
“Em cố ý đấy à, tại sao lại mất?” Ngôn Lạc Quân không khỏi tức giận nói.
“Đâu có vứt, chỉ rơi vào trong túi cô ấy thôi.” Bạch Ngưng có chút chột dạ nói. Nghĩ thầm cùng lắm mất thì lại đến cửa hàng trang sức nhỏ lần trước mua một đôi, dù sao cũng không đắt.
“Vậy tôi đi đây, tôi sẽ bảo Tiểu Hà đưa tôi đi.” Bạch Ngưng nói.
“Không cần, tôi đưa em đi.” Ngôn Lạc Quân quả nhiên không để cho người ta thất vọng nói.
“Vậy. . . . . . Được rồi.” Bạch Ngưng cố làm ra vẻ chần chờ.
Ngôn Lạc Quân đến gần cô, nói: “Sao vậy? Không muốn đi cùng xe với tôi à?”
Muốn chứ, vô cùng muốn, anh không đi không phải tôi làm chuyện phí công vô ích sao! Bạch Ngưng hét to trong lòng.
“Đâu có.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy, có tôi làm lái xe đương nhiên hơn đứt Tiểu Hà, ít nhất tôi đẹp trai hơn cậu ta.” Ngôn Lạc Quân đắc ý nói.
Bạch Ngưng không nhịn được khinh bỉ trong lòng: Nhưng Tiểu Hà chưa bao giờ lái xe bạt mạng như anh, còn dùng tính mạng uy hiếp cô, giở trò lưu manh với cô!
Hai người tới quán cà phê Ngân Tâm. Vừa thấy Vu Nhược Tình, Ngôn Lạc Quân quay đầu nhìn Bạch Ngưng, giống như trách cô không nói trước cho hắn biết còn có người khác.
Đồng thời, Vu Nhược Sương cũng quay đầu nhìn Vu Nhược Tình.
/170
|