Bên ngoài, khi Bạch Ngưng vừa đưa Vu Nhược Tình vừa tới trước cửa tòa nhà “Lưu hành tiền duyên”, thì di động của Vu Nhược Tình liền vang lên. Chỉ thấy cô lấy điện thoại di động ra, nhìn hồi lâu mới nghe.
“Alo, Phương Tuyền.”
“Em. . . . . . ở cùng chị.”
Không biết đầu kia điện thoại nói gì, chắc là chất vấn, Bạch Ngưng chỉ nghe cô sửa lời nói: “Ở cùng Ngôn phu nhân.”
“Trước cửa Lưu hành tiền duyên.”
“Ừ.”
Vu Nhược Tình cúp điện thoại, nói: “Chồng tôi đến đón tôi bây giờ, hôm nay có thể không đi được rồi.”
“À, không sao không sao, lát nữa một mình tôi đi dạo cũng được.” Bạch Ngưng cười nói. Nghĩ thầm, vậy càng tốt không cần cô phí sức đi dụ dỗ nữa.
Bạch Ngưng cùng Vu Nhược Tình đứng trên bậc thềm chờ. Khoảng một phút sau, chỉ thấy ánh mắt Vu Nhược Tình phức tạp nhìn một chiếc xe cách đó không xa, Bạch Ngưng đoán có lẽ đó là xe của chồng cô ấy. Nhưng nhìn ông xã tới sao lại có vẻ mặt như vậy?
Đang suy nghĩ bỗng một đứa bé trai từ bên cạnh xông tới, Bạch Ngưng vội nhường lối để không va vào đứa bé đó nhưng lại đâm vào Vu Nhược Tình khiến Vu Nhược Tình đang đứng trên bậc thềm lảo đảo mấy cái, ngã xuống.
Bạch Ngưng sợ đến nỗi trắng bệch cả mặt vội chạy tới đỡ cô nói: “Nhược Tình, có sao không?”
Lúc này, một bàn tay mạnh mẽ lập tức đẩy cô ra, kéo Vu Nhược Tình lên.
Bạch Ngưng bị đẩy suýt nữa cũng ngã, cô chống tay đứng lên, vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt người đối diện phát ra ánh sáng lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm. Người nọ chính là Phương Tuyền.
“Cô muốn làm gì?” Giọng nói ngập tràn nguy hiểm truyền vào trong tai cô.
Bạch Ngưng có chút sợ hãi lùi về phía sau , lắp bắp nói: “Tôi. . . . . . Tôi không. . . . . . Tôi không cố ý.”
“Vậy sao?” Phương Tuyền lập tức giữ chặt bả vai cô, nói: “Tình nhi cùng đứa bé mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bắt cô lấy mạng ra đền!”
“Người phụ nữ của tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ bắt anh lấy mạng ra đền!” Ngôn Lạc Quân một tay ôm Bạch Ngưng vào trong ngực, nhìn chằm chằm Phương Tuyền nói.
Bạch Ngưng đang run rẩy gần như lập tức bình tĩnh lại, không tự chủ túm lấy áo hắn.
Phương Tuyền nhìn Ngôn Lạc Quân chằm chằm, sau đó lạnh lùng cười một tiếng.
Ngôn Lạc Quân cũng nhìn hắn, không nói câu nào, không khí chung quanh làm cho người ta không rét mà run.
Lúc này, Vu Nhược Sương cũng chạy xuống xe, nói: “Phương Tuyền, cậu đã đến rồi à, Nhược Tình vừa rồi còn nói muốn cậu đến đón nó!”
Phương Tuyền quay đầu lại, gọi một tiếng: “Nhược Sương.”
“Đúng rồi, cậu cũng tới thì không bằng chúng ta cùng về nhà để mẹ giới thiệu với bạn bè bà, Nhược Tình cũng nói muốn đi xem một chút.” Vu Nhược Sương lại nói.
Phương Tuyền nhìn Vu Nhược Tình, nói: “Bây giờ muốn đi không?” Giọng điệu lúc này với lúc quát Bạch Ngưng như thể hai người khác nhau.
Vu Nhược Tình gật đầu một cái, Phương Tuyền liền đỡ cô đi xuống bậc thang, lên xe.
Vu Nhược Sương cũng vào xe của mình, vẫy tay với Ngôn Lạc Quân cùng Bạch Ngưng, sau đó cùng Phương Tuyền lái xe đi.
“Sao rồi, ngã có bị thương không?” Ngôn Lạc Quân hỏi, vội khom lưng xem chân của cô.
“Không có.” Bạch Ngưng nói. Suy nghĩ một chút, lại hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, lại tạo thêm phiền toái cho anh rồi.”
Ngôn Lạc Quân đứng lên, nhìn cô nói: “Em có ý gì?” Hắn là chồng của cô cơ mà!
“Tôi. . . . . . Không có ý gì cả.” Lúc này Bạch Ngưng cảm thấy người đàn ông trước mắt và Phương Tuyền là cùng một loại người, một câu nói cũng có thể khiến người ta sợ gần chết.
“Ừ, em tốt nhất là không nên có ý gì.” Ngôn Lạc Quân nói xong, kéo cô lên xe.
“Alo, Phương Tuyền.”
“Em. . . . . . ở cùng chị.”
Không biết đầu kia điện thoại nói gì, chắc là chất vấn, Bạch Ngưng chỉ nghe cô sửa lời nói: “Ở cùng Ngôn phu nhân.”
“Trước cửa Lưu hành tiền duyên.”
“Ừ.”
Vu Nhược Tình cúp điện thoại, nói: “Chồng tôi đến đón tôi bây giờ, hôm nay có thể không đi được rồi.”
“À, không sao không sao, lát nữa một mình tôi đi dạo cũng được.” Bạch Ngưng cười nói. Nghĩ thầm, vậy càng tốt không cần cô phí sức đi dụ dỗ nữa.
Bạch Ngưng cùng Vu Nhược Tình đứng trên bậc thềm chờ. Khoảng một phút sau, chỉ thấy ánh mắt Vu Nhược Tình phức tạp nhìn một chiếc xe cách đó không xa, Bạch Ngưng đoán có lẽ đó là xe của chồng cô ấy. Nhưng nhìn ông xã tới sao lại có vẻ mặt như vậy?
Đang suy nghĩ bỗng một đứa bé trai từ bên cạnh xông tới, Bạch Ngưng vội nhường lối để không va vào đứa bé đó nhưng lại đâm vào Vu Nhược Tình khiến Vu Nhược Tình đang đứng trên bậc thềm lảo đảo mấy cái, ngã xuống.
Bạch Ngưng sợ đến nỗi trắng bệch cả mặt vội chạy tới đỡ cô nói: “Nhược Tình, có sao không?”
Lúc này, một bàn tay mạnh mẽ lập tức đẩy cô ra, kéo Vu Nhược Tình lên.
Bạch Ngưng bị đẩy suýt nữa cũng ngã, cô chống tay đứng lên, vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt người đối diện phát ra ánh sáng lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm. Người nọ chính là Phương Tuyền.
“Cô muốn làm gì?” Giọng nói ngập tràn nguy hiểm truyền vào trong tai cô.
Bạch Ngưng có chút sợ hãi lùi về phía sau , lắp bắp nói: “Tôi. . . . . . Tôi không. . . . . . Tôi không cố ý.”
“Vậy sao?” Phương Tuyền lập tức giữ chặt bả vai cô, nói: “Tình nhi cùng đứa bé mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bắt cô lấy mạng ra đền!”
“Người phụ nữ của tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ bắt anh lấy mạng ra đền!” Ngôn Lạc Quân một tay ôm Bạch Ngưng vào trong ngực, nhìn chằm chằm Phương Tuyền nói.
Bạch Ngưng đang run rẩy gần như lập tức bình tĩnh lại, không tự chủ túm lấy áo hắn.
Phương Tuyền nhìn Ngôn Lạc Quân chằm chằm, sau đó lạnh lùng cười một tiếng.
Ngôn Lạc Quân cũng nhìn hắn, không nói câu nào, không khí chung quanh làm cho người ta không rét mà run.
Lúc này, Vu Nhược Sương cũng chạy xuống xe, nói: “Phương Tuyền, cậu đã đến rồi à, Nhược Tình vừa rồi còn nói muốn cậu đến đón nó!”
Phương Tuyền quay đầu lại, gọi một tiếng: “Nhược Sương.”
“Đúng rồi, cậu cũng tới thì không bằng chúng ta cùng về nhà để mẹ giới thiệu với bạn bè bà, Nhược Tình cũng nói muốn đi xem một chút.” Vu Nhược Sương lại nói.
Phương Tuyền nhìn Vu Nhược Tình, nói: “Bây giờ muốn đi không?” Giọng điệu lúc này với lúc quát Bạch Ngưng như thể hai người khác nhau.
Vu Nhược Tình gật đầu một cái, Phương Tuyền liền đỡ cô đi xuống bậc thang, lên xe.
Vu Nhược Sương cũng vào xe của mình, vẫy tay với Ngôn Lạc Quân cùng Bạch Ngưng, sau đó cùng Phương Tuyền lái xe đi.
“Sao rồi, ngã có bị thương không?” Ngôn Lạc Quân hỏi, vội khom lưng xem chân của cô.
“Không có.” Bạch Ngưng nói. Suy nghĩ một chút, lại hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, lại tạo thêm phiền toái cho anh rồi.”
Ngôn Lạc Quân đứng lên, nhìn cô nói: “Em có ý gì?” Hắn là chồng của cô cơ mà!
“Tôi. . . . . . Không có ý gì cả.” Lúc này Bạch Ngưng cảm thấy người đàn ông trước mắt và Phương Tuyền là cùng một loại người, một câu nói cũng có thể khiến người ta sợ gần chết.
“Ừ, em tốt nhất là không nên có ý gì.” Ngôn Lạc Quân nói xong, kéo cô lên xe.
/170
|