“Ai nói tôi không uống, đến bây giờ tôi vẫn còn nhức đầu đây này!” Ngôn Lạc Quân nhìn cô, nói: “Đợi chút, có phải chúng ta. . . . . . đã làm rồi phải không?”
Hắn vừa hỏi như vậy, Bạch Ngưng lập tức cảm thấy trên người đau nhức kì lạ, hai chân giống như không phải của mình nữa rồi, nơi đó lại càng. . . . . . Cô từ từ cúi đầu, buông chăn để lộ phần trên ngực. Vết hôn dày đặc, thậm chí. . . . . . phía trên bầu ngực còn có vết tay mờ mờ.
Bạch Ngưng không dám tin nhìn về phía Ngôn Lạc Quân, Ngôn Lạc Quân cúi đầu, xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, tôi. . . . . .” Hắn dùng sức ấn thái dương, vô cùng đau đớn nói: “Tôi đã nói sẽ không đụng vào em rồi mà lại … xin lỗi. . . . . . Tôi không nên uống rượu, tôi. . . . . .”
“Chuyện này không phải lỗi của anh, là do tôi không cẩn thận.” Bạch Ngưng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.
Dĩ nhiên chuyện này không liên quan đến tôi rồi, Ngôn Lạc Quân ở trong lòng hả hê nghĩ. Cho em uống, uống cho đã đi… bây giờ thì xảy ra chuyện rồi đấy. Bị đàn ông ‘yêu’ suốt một đêm, lại chỉ có thể trách mình không cẩn thận. Người phụ nữ ngốc, xem lần sau em còn dám không.
Bạch Ngưng yên lặng cầm lấy quần áo bị ném xung quanh giường mặc vào, từ từ nâng đôi chân đau nhức xuống giường đi vào phòng tắm. Mới đi được một bước đã lực bất tòng tâm ngã xuống. Ngôn Lạc Quân vội đỡ lấy cô, nói: “Chúng ta về thôi, bồn tắm ở đây chưa chắc đã sạch.” Nói xong lại đỡ cô ngồi lên giường, còn mình thì tự nhặt quần áo tán loạn xung quanh, nhanh chóng mặc vào sau đó ôm cô ra khỏi phòng.
“Tôi tự đi được.” Bạch Ngưng nói.
Ngôn Lạc Quân nghe lời buông cô xuống, đỡ cô đi vào thang máy.
Trở lại biệt thự, Ngôn Lạc Quân giúp cô xả đầy nước sau đó ôm cô vào phòng tắm.
“Anh đi ra ngoài đi.” Cô nói.
Ngôn Lạc Quân trầm mặc một chút rồi đi ra ngoài, còn giúp cô đóng cửa.
Tại sao cô lại có dáng vẻ đó? Không phải bọn họ đã sớm có quan hệ rồi sao? Cả con cũng đã có, tại sao? Hay là cô thật sự yêu người khác rồi?
Ngôn Lạc Quân ngồi trên giường, phiền não cúi đầu.
Mùi sữa tắm thơm ngát cùng hơi nước nóng lan tỏa khắp phòng, nước ấm bao quanh thân thể, Bạch Ngưng nhìn dấu vết dày đặc trên người có chút không dám tin, cô và Ngôn Lạc Quân thật sự say rượu mất lý trí. Dĩ nhiên, có lẽ Ngôn Lạc Quân cũng không có say. . . . . . Nhưng, dù sao bọn họ cũng đã có quan hệ như vậy.
Cô biết, đây chẳng là gì. Thân thể này không những là của người khác, mà còn có quan hệ vợ chồng với hắn nữa. Dù sao đàn ông và phụ nữ một đêm dùng thân thể an ủi lẫn nhau cũng chẳng có gì to tát. Nhưng cô không cam lòng, giống như khi đi làm ở hộp đêm trước kia cô cứ tưởng rằng dù thất thân cũng sẽ vẫn có thể thản nhiên, nhưng thật không ngờ lúc đó cô lại nhảy lầu tự tử.
Sự thật đã chứng minh, cô thật sự rất xem trọng chuyện này, cảm thấy nó giống như tình yêu, lời thề, vĩnh viễn, nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già không bao giờ rời xa.
Nhưng bây giờ, cô không đau khổ vì thất thân mà chỉ hơi ngỡ ngàng.
Ngôn Lạc Quân, từ giờ cô nên đối mặt với hắn thế nào đây?
Chắc cô không đến nỗi vì ngủ với hắn một đêm mà sống với hắn cả đời chứ, nhưng. . . . . . Trong lòng cô lại không thực sự muốn rời khỏi hắn, không biết là từ sớm đã vậy hay mới gần đây cô mới nghĩ như thế.
Đây là lần thứ hai Ngôn Lạc Quân ở bên ngoài đợi cô từ phòng tắm đi ra.
Chẳng lẽ thời gian cô tắm đều lấy giờ làm đơn vị tính sao? Ngôn Lạc Quân lo lắng nghĩ.
Cô ấy đi vào với tâm trạng như vậy lại hơn một tiếng rồi chưa ra khiến cho hắn rất lo lắng.
Thật sự không đợi nổi nữa, hắn đi tới trước cửa, gõ gõ lên cánh cửa.
“Tĩnh Hàm, em có sao không?”
Bạch Ngưng kinh ngạc nhìn cửa, đột nhiên không biết nói gì với hắn bây giờ.
“Tĩnh Hàm, Tĩnh Hàm –” ngay sau đó, cửa đã bị mở ra, Ngôn Lạc Quân lao vào phòng tắm.
Hắn vừa hỏi như vậy, Bạch Ngưng lập tức cảm thấy trên người đau nhức kì lạ, hai chân giống như không phải của mình nữa rồi, nơi đó lại càng. . . . . . Cô từ từ cúi đầu, buông chăn để lộ phần trên ngực. Vết hôn dày đặc, thậm chí. . . . . . phía trên bầu ngực còn có vết tay mờ mờ.
Bạch Ngưng không dám tin nhìn về phía Ngôn Lạc Quân, Ngôn Lạc Quân cúi đầu, xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, tôi. . . . . .” Hắn dùng sức ấn thái dương, vô cùng đau đớn nói: “Tôi đã nói sẽ không đụng vào em rồi mà lại … xin lỗi. . . . . . Tôi không nên uống rượu, tôi. . . . . .”
“Chuyện này không phải lỗi của anh, là do tôi không cẩn thận.” Bạch Ngưng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.
Dĩ nhiên chuyện này không liên quan đến tôi rồi, Ngôn Lạc Quân ở trong lòng hả hê nghĩ. Cho em uống, uống cho đã đi… bây giờ thì xảy ra chuyện rồi đấy. Bị đàn ông ‘yêu’ suốt một đêm, lại chỉ có thể trách mình không cẩn thận. Người phụ nữ ngốc, xem lần sau em còn dám không.
Bạch Ngưng yên lặng cầm lấy quần áo bị ném xung quanh giường mặc vào, từ từ nâng đôi chân đau nhức xuống giường đi vào phòng tắm. Mới đi được một bước đã lực bất tòng tâm ngã xuống. Ngôn Lạc Quân vội đỡ lấy cô, nói: “Chúng ta về thôi, bồn tắm ở đây chưa chắc đã sạch.” Nói xong lại đỡ cô ngồi lên giường, còn mình thì tự nhặt quần áo tán loạn xung quanh, nhanh chóng mặc vào sau đó ôm cô ra khỏi phòng.
“Tôi tự đi được.” Bạch Ngưng nói.
Ngôn Lạc Quân nghe lời buông cô xuống, đỡ cô đi vào thang máy.
Trở lại biệt thự, Ngôn Lạc Quân giúp cô xả đầy nước sau đó ôm cô vào phòng tắm.
“Anh đi ra ngoài đi.” Cô nói.
Ngôn Lạc Quân trầm mặc một chút rồi đi ra ngoài, còn giúp cô đóng cửa.
Tại sao cô lại có dáng vẻ đó? Không phải bọn họ đã sớm có quan hệ rồi sao? Cả con cũng đã có, tại sao? Hay là cô thật sự yêu người khác rồi?
Ngôn Lạc Quân ngồi trên giường, phiền não cúi đầu.
Mùi sữa tắm thơm ngát cùng hơi nước nóng lan tỏa khắp phòng, nước ấm bao quanh thân thể, Bạch Ngưng nhìn dấu vết dày đặc trên người có chút không dám tin, cô và Ngôn Lạc Quân thật sự say rượu mất lý trí. Dĩ nhiên, có lẽ Ngôn Lạc Quân cũng không có say. . . . . . Nhưng, dù sao bọn họ cũng đã có quan hệ như vậy.
Cô biết, đây chẳng là gì. Thân thể này không những là của người khác, mà còn có quan hệ vợ chồng với hắn nữa. Dù sao đàn ông và phụ nữ một đêm dùng thân thể an ủi lẫn nhau cũng chẳng có gì to tát. Nhưng cô không cam lòng, giống như khi đi làm ở hộp đêm trước kia cô cứ tưởng rằng dù thất thân cũng sẽ vẫn có thể thản nhiên, nhưng thật không ngờ lúc đó cô lại nhảy lầu tự tử.
Sự thật đã chứng minh, cô thật sự rất xem trọng chuyện này, cảm thấy nó giống như tình yêu, lời thề, vĩnh viễn, nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già không bao giờ rời xa.
Nhưng bây giờ, cô không đau khổ vì thất thân mà chỉ hơi ngỡ ngàng.
Ngôn Lạc Quân, từ giờ cô nên đối mặt với hắn thế nào đây?
Chắc cô không đến nỗi vì ngủ với hắn một đêm mà sống với hắn cả đời chứ, nhưng. . . . . . Trong lòng cô lại không thực sự muốn rời khỏi hắn, không biết là từ sớm đã vậy hay mới gần đây cô mới nghĩ như thế.
Đây là lần thứ hai Ngôn Lạc Quân ở bên ngoài đợi cô từ phòng tắm đi ra.
Chẳng lẽ thời gian cô tắm đều lấy giờ làm đơn vị tính sao? Ngôn Lạc Quân lo lắng nghĩ.
Cô ấy đi vào với tâm trạng như vậy lại hơn một tiếng rồi chưa ra khiến cho hắn rất lo lắng.
Thật sự không đợi nổi nữa, hắn đi tới trước cửa, gõ gõ lên cánh cửa.
“Tĩnh Hàm, em có sao không?”
Bạch Ngưng kinh ngạc nhìn cửa, đột nhiên không biết nói gì với hắn bây giờ.
“Tĩnh Hàm, Tĩnh Hàm –” ngay sau đó, cửa đã bị mở ra, Ngôn Lạc Quân lao vào phòng tắm.
/170
|