“Vậy lúc tôi ở một mình thì phải làm sao?” Bạch Ngưng hơi sợ .
“Cho nên lúc nào em cũng phải mang tôi theo.” Ngôn Lạc Quân nói.
Bạch Ngưng bĩu môi, lườm hắn một cái.
Hai người yên lặng một lát, Bạch Ngưng nghiêng đầu nhìn hắn, rối rắm không biết nên làm gì.
Chẳng lẽ bọn họ cứ ngồi nói chuyện phiếm thế này sao? Cô thì được, nhưng ngày mai hắn còn phải đi làm.
Nhưng thật rất cô rất sợ, cảm giác sợ hãi đó thật sự quá khó chịu, rất muốn có hắn ở bên. Nhưng. . . . . . Đây có được tính là dẫn “sói” vào phòng không?
Là ma đáng sợ hay…” sói” đáng sợ?
Cô cảm thấy là ma. Hơn nữa Ngôn Lạc Quân. . . . . . chắc sẽ giữ lời chứ nhỉ?
Nhìn cô cau mày, đôi mắt đảo quanh, Ngôn Lạc Quân cười nói: “Sao nào, quyết định xong chưa? Có muốn tôi ngủ cùng không?”
Hắn lại biết cô đang nghĩ gì! Mặt Bạch Ngưng lập tức đỏ lên, cắn cắn môi, nói: “Anh đã nói là không đụng vào tôi.”
“Ừ, tôi sẽ không dùng sức mạnh ép em quan hệ. Nhưng có thể chạm vào em đúng không?” Ngôn Lạc Quân cụ thể hoá cam kết.
Bạch Ngưng đỏ mặt, nói: ” Anh cũng không được động tay động chân.”
“Tốt, không làm tất cả mọi loại hành động âu yếm, nhưng tay chân có thể động đậy đúng không?” Ngôn Lạc Quân tiếp tục giải thích cụ thể.
“Cũng không được nói những lời khiến tôi buồn nôn.” Bạch Ngưng lại nói.
“Được, không trêu đùa, không tán tỉnh, không làm ám hiệu tình dục.” Ngôn Lạc Quân nghiêm túc nói.
“Còn nữa. . . . . .”
“Được rồi, mau ngủ đi, tóm lại là muốn tôi làm Liễu Hạ Huệ chứ gì? Yên tâm, đồ của tôi tôi quản được.” Ngôn Lạc Quân nói xong liền chui vào chăn.
Bạch Ngưng rất muốn nói hắn không tuân thủ cam kết nhưng không thể nói ra miệng, đành ngoan ngoãn nằm xuống.
Cô nằm nghiêng, hắn từ sau lưng ôm cô vào lòng. Chỉ hơi nhúc nhích đã cảm thấy chỗ nào đó của hắn có biến hóa.
Trong hoàn cảnh tối đen lại yên tĩnh, hai người đều cảm nhận được sự biến hóa trên người hắn, hô hấp càng ngày càng nặng.
Cuối cùng, nơi nào đó chạm đến giữa hai chân cô khiến mặt cô nóng lên.
“Sao muộn thế rồi mà anh còn không ngủ?” Trong lúc bình tĩnh, cô hỏi một câu. Nhưng lời ra khỏi miệng, cô mới hối hận.
Hắn rời khỏi phòng cô lúc tình dục dâng cao, hai giờ sau lại hỏi cô “Đã ngủ chưa” đến cái đầu gối còn biết nguyên nhân là gì thế mà cô còn hỏi.
“Hơi mất ngủ.” Hắn trả lời.
“Là do uống cà phê à, sao anh cứ uống cà phê vào buổi tối thế?” Bạch Ngưng hỏi.
“Dĩ nhiên là không phải, tôi đã quen rồi, không uống cà phê mới không ngủ được.”
Bạch Ngưng cười nhẹ một tiếng.
“Thật không phải quen tốt thói.”
“Em cảm thấy không tốt sao?” Ngôn Lạc Quân hỏi.
“Đương nhiên, ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Nếu em thấy không tốt, vậy tôi sẽ sửa. Bắt đầu từ hôm nay, tôi cai uống cà phê trước lúc ngủ.” Hắn cam kết.
Bạch Ngưng sinh ra cảm giác hạnh phúc không lời nào có thể diễn tả được.
“Sao em lại sợ ma? Đã làm gì trái với lương tâm à?” Hắn đùa cợt hỏi.
“Không phải, tôi lương thiện thế này, sao có thể làm việc trái với lương tâm chứ.”
“Vậy thì vì cái gì?”
“Còn không phải do đống phim ma kia, mỗi lần sợ hãi sẽ nhớ tới.”
“Sợ còn xem? Đáng đời.”
Bạch Ngưng dùng cùi chỏ huých nhẹ vào người hắn, nói: “Cũng không phải do tôi muốn xem. Lúc học đại học trong túc xá có chị em chết mê chết mệt, hôm nào cô ấy cũng xem, tôi không muốn xem cũng không được?”
“Hơn nữa cảm thấy rất hay, đúng không?” Ngôn Lạc Quân cười nói.
Bạch Ngưng ngượng ngùng nói: “Có. . . . . . hơi… cũng. . . . . . hơi hay.”
“Đúng là rất hay. . . . . .” Ngôn Lạc Quân học cô nói, “Cái này là tự tìm tai hoa, đáng đời.”
“Anh mới tự tìm tai họa, không cho nói tôi!” Bạch Ngưng lại huých hắn.
“Đừng động đậy.” Ngôn Lạc Quân trầm giọng nói.
Bạch Ngưng hiểu ý hắn, lập tức nằm im.
“Anh mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm đấy.”
“Ừ, em cũng ngủ đi, không nhớ đến những thứ linh tinh đấy là được.”
Một lát sau, dường như hắn đã ngủ thiếp đi rồi. Tối hôm qua không ngủ, hôm nay lại bận cả ngày, hắn thật sự mệt mỏi.
Cô không nghĩ đến những hình ảnh kinh khủng kia nữa nhưng vẫn không ngủ được.
Có lẽ do ban ngày cô ngủ nhiều quá rồi.
Hắn ôm cô, hơi thở đàn ông đặc trưng của hắn chui vào mũi cô. Hắn nằm sau lưng cô phát ra tiếng hô hấp đều đều. . . . . . cảm giác này, chính là hạnh phúc trong truyền thuyết sao?
“Cho nên lúc nào em cũng phải mang tôi theo.” Ngôn Lạc Quân nói.
Bạch Ngưng bĩu môi, lườm hắn một cái.
Hai người yên lặng một lát, Bạch Ngưng nghiêng đầu nhìn hắn, rối rắm không biết nên làm gì.
Chẳng lẽ bọn họ cứ ngồi nói chuyện phiếm thế này sao? Cô thì được, nhưng ngày mai hắn còn phải đi làm.
Nhưng thật rất cô rất sợ, cảm giác sợ hãi đó thật sự quá khó chịu, rất muốn có hắn ở bên. Nhưng. . . . . . Đây có được tính là dẫn “sói” vào phòng không?
Là ma đáng sợ hay…” sói” đáng sợ?
Cô cảm thấy là ma. Hơn nữa Ngôn Lạc Quân. . . . . . chắc sẽ giữ lời chứ nhỉ?
Nhìn cô cau mày, đôi mắt đảo quanh, Ngôn Lạc Quân cười nói: “Sao nào, quyết định xong chưa? Có muốn tôi ngủ cùng không?”
Hắn lại biết cô đang nghĩ gì! Mặt Bạch Ngưng lập tức đỏ lên, cắn cắn môi, nói: “Anh đã nói là không đụng vào tôi.”
“Ừ, tôi sẽ không dùng sức mạnh ép em quan hệ. Nhưng có thể chạm vào em đúng không?” Ngôn Lạc Quân cụ thể hoá cam kết.
Bạch Ngưng đỏ mặt, nói: ” Anh cũng không được động tay động chân.”
“Tốt, không làm tất cả mọi loại hành động âu yếm, nhưng tay chân có thể động đậy đúng không?” Ngôn Lạc Quân tiếp tục giải thích cụ thể.
“Cũng không được nói những lời khiến tôi buồn nôn.” Bạch Ngưng lại nói.
“Được, không trêu đùa, không tán tỉnh, không làm ám hiệu tình dục.” Ngôn Lạc Quân nghiêm túc nói.
“Còn nữa. . . . . .”
“Được rồi, mau ngủ đi, tóm lại là muốn tôi làm Liễu Hạ Huệ chứ gì? Yên tâm, đồ của tôi tôi quản được.” Ngôn Lạc Quân nói xong liền chui vào chăn.
Bạch Ngưng rất muốn nói hắn không tuân thủ cam kết nhưng không thể nói ra miệng, đành ngoan ngoãn nằm xuống.
Cô nằm nghiêng, hắn từ sau lưng ôm cô vào lòng. Chỉ hơi nhúc nhích đã cảm thấy chỗ nào đó của hắn có biến hóa.
Trong hoàn cảnh tối đen lại yên tĩnh, hai người đều cảm nhận được sự biến hóa trên người hắn, hô hấp càng ngày càng nặng.
Cuối cùng, nơi nào đó chạm đến giữa hai chân cô khiến mặt cô nóng lên.
“Sao muộn thế rồi mà anh còn không ngủ?” Trong lúc bình tĩnh, cô hỏi một câu. Nhưng lời ra khỏi miệng, cô mới hối hận.
Hắn rời khỏi phòng cô lúc tình dục dâng cao, hai giờ sau lại hỏi cô “Đã ngủ chưa” đến cái đầu gối còn biết nguyên nhân là gì thế mà cô còn hỏi.
“Hơi mất ngủ.” Hắn trả lời.
“Là do uống cà phê à, sao anh cứ uống cà phê vào buổi tối thế?” Bạch Ngưng hỏi.
“Dĩ nhiên là không phải, tôi đã quen rồi, không uống cà phê mới không ngủ được.”
Bạch Ngưng cười nhẹ một tiếng.
“Thật không phải quen tốt thói.”
“Em cảm thấy không tốt sao?” Ngôn Lạc Quân hỏi.
“Đương nhiên, ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Nếu em thấy không tốt, vậy tôi sẽ sửa. Bắt đầu từ hôm nay, tôi cai uống cà phê trước lúc ngủ.” Hắn cam kết.
Bạch Ngưng sinh ra cảm giác hạnh phúc không lời nào có thể diễn tả được.
“Sao em lại sợ ma? Đã làm gì trái với lương tâm à?” Hắn đùa cợt hỏi.
“Không phải, tôi lương thiện thế này, sao có thể làm việc trái với lương tâm chứ.”
“Vậy thì vì cái gì?”
“Còn không phải do đống phim ma kia, mỗi lần sợ hãi sẽ nhớ tới.”
“Sợ còn xem? Đáng đời.”
Bạch Ngưng dùng cùi chỏ huých nhẹ vào người hắn, nói: “Cũng không phải do tôi muốn xem. Lúc học đại học trong túc xá có chị em chết mê chết mệt, hôm nào cô ấy cũng xem, tôi không muốn xem cũng không được?”
“Hơn nữa cảm thấy rất hay, đúng không?” Ngôn Lạc Quân cười nói.
Bạch Ngưng ngượng ngùng nói: “Có. . . . . . hơi… cũng. . . . . . hơi hay.”
“Đúng là rất hay. . . . . .” Ngôn Lạc Quân học cô nói, “Cái này là tự tìm tai hoa, đáng đời.”
“Anh mới tự tìm tai họa, không cho nói tôi!” Bạch Ngưng lại huých hắn.
“Đừng động đậy.” Ngôn Lạc Quân trầm giọng nói.
Bạch Ngưng hiểu ý hắn, lập tức nằm im.
“Anh mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm đấy.”
“Ừ, em cũng ngủ đi, không nhớ đến những thứ linh tinh đấy là được.”
Một lát sau, dường như hắn đã ngủ thiếp đi rồi. Tối hôm qua không ngủ, hôm nay lại bận cả ngày, hắn thật sự mệt mỏi.
Cô không nghĩ đến những hình ảnh kinh khủng kia nữa nhưng vẫn không ngủ được.
Có lẽ do ban ngày cô ngủ nhiều quá rồi.
Hắn ôm cô, hơi thở đàn ông đặc trưng của hắn chui vào mũi cô. Hắn nằm sau lưng cô phát ra tiếng hô hấp đều đều. . . . . . cảm giác này, chính là hạnh phúc trong truyền thuyết sao?
/170
|