Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 98

/526


Lúc Ninh Mẫn và Đông Đình Phong trở về Đông gia đã là 6 giờ sáng, tất cả mọi người Đông gia đều ở đó, thấy hai chiếc xe khác cùng đi đã trở về từ lâu vậy mà không thấy xe của Đông đại thiếu và Hàn Tịnh đâu, gọi điện thì không ai nghe máy. Đối diện với tình huống như vậy, bất luận là Đông Lục Phúc hay Hà Cúc Hoa đều lo lắng, giống như có hàng ngàn con kiến đang làm tổ trong bụng vậy.

May mắn trời sáng cuối cùng bọn họ cũng trở về, lúc chiếc xe chậm rãi tiến vào nhất viên, Hà Cúc Hoa là người đầu tiên xông tới. Khi nhìn thấy người ngồi chỗ lái xe không phải là con trai mình, bà ngẩn người ra, lúc này, Đông Đình Phong từ bên ghế phụ đi ra. Bà xoay người đi ngược lại, nhìn thấy vai hắn đầm đìa một mảnh máu, bà vội vàng ôm hắn vào trong lòng.

“Cẩn Chi, con muốn dọa chết mẹ cháu sao? Con muốn dọa chết mẹ sao? Điện thoại thì không gọi được, mẹ còn cho rằng con đã xảy ra chuyện nữa chứ!”

“Xin lỗi mẹ, điện thoại con bị mất rồi. Mẹ, mẹ yên tâm, con không sao!”

Đông Đình Phong cũng ôm lấy bà, sau đó ánh mắt hắn liếc qua một lượt, hình như tất cả mọi người đều ở đâu, Thôi Tán cũng có mặt, anh ta đứng ở cuối cùng, hai tay xỏ tay túi quần, dùng ánh mắt mỉa mai lạnh lùng liếc qua hắn, trên mặt anh ta có vài vết trầy xước. Tối qua, anh ta cũng đi cùng bọn họ.

Lúc xe hắn lao ra khỏi Đông Viên, tên tiểu tử kia đã xông tới chặn xe hắn lại.

“Thôi Tán, anh điên rồi sao? Muốn chết à?”

Lúc cửa kính được hạ xuống, Đông Đình Phong hung hăng nhìn anh ta, quát lớn.

“Đông Đình Phong, anh biết làm thế nào để tìm Hàn Tịnh đúng không? Hãy đưa tôi đi, tôi cũng muốn đi!”

Thôi Tán gào lên trong đêm đông lạnh giá.

Lúc đó, hắn không thấy rõ biểu cảm của người này, nhưng hắn nghe cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của anh ta. Đứa “em trai” này mặc dù lòng dạ khó lường, nhưng anh ta đối với Hàn Tịnh là thật lòng.

“Muốn đi thì lên xe của thất thúc. Nhưng ta cảnh cáo anh, nếu dám không nghe lệnh ta làm hỏng chuyện thì ta sẽ không tha cho anh.”

Hắn hung hăng ném lại một câu rồi lại tiếp tục lao xe đi.

Lúc ở kho hàng bỏ hoang, mọi người ai cũng có súng trong tay, độc nhất hắn không có, Thôi Tán muốn đi cùng hắn đi tìm Hàn Tịnh nhưng lại bị Đông Đình Uy mắng một câu:

“Cẩn Chi nhà chúng tôi đã được huấn luận đặc biệt, anh ngoài biết làm ba cái trò mèo ra thì còn có thể làm được cái gì! Mẹ khiếp, đừng có đi cùng Cẩn Chi mà liên lụy đến anh ấy. Cút về cho tôi!”

Thôi Tán chạm vào khẩu súng nhưng thực tế từ trước đến giờ anh ta ta chưa từng sử dụng.

Cuối cùng, anh ta cũng không đi theo. Nhưng tận mắt chứng kiến cảnh Đông Đình Phong mang người đi ra bị súng máy bắn phá. Dưới tình huống cấp bách như vậy, chỉ cần phản ứng không linh hoạt thì cơ thể sẽ lập tức giống như tổ ong vò vẽ, lỗ chỗ đầy vết đạn.

Cũng may, bọn họ đều không sao. Chỉ là giây phút đó, nhìn thấy bọn họ cùng vào sinh ra tử, từ đầu đến cuối hai người vẫn nắm chặt tay nhau, trong lòng anh ta cảm thấy khó chịu.

“Nhanh, nhanh, nhanh, đưa bọn họ về phòng! Nhanh gọi bác sĩ Trần đến!”

Đông Lục Phúc nhìn thấy vai phải của cháu trai nhuốm một màu đỏ tươi, mí mắt liền trùng xuống, vội vàng phân phó.

Hà Cúc Hoa lau lau nước mắt, muốn đỡ con trai vào trong nhưng lại thấy Đông Đình Phong quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang đứng cạnh xe. 

Ninh Mẫn lặng lẽ đứng nhìn hắn bị người nhà vây quanh, nhiều người như vậy nhưng không có một ai để ý đến cô. Ngay cả lão thái gia, người thương Hàn Tịnh nhất cũng chỉ tập trung vào người Đông Đình Phong. Nhưng ở đây cô có thể cảm thấy được mùi vị của “gia đình”, chỉ là nó không bao gồm cả cô ở trong đó.

“Lôi Lôi, mau đến đỡ chị dâu em. Cô ấy đi lại không tiện!”

Đông Đình Phong đột nhiên mở miệng khiến tất cả mọi người đều chú ý đến cô: Sắc mặt trắng bệch đứng trong gió, cô mặc rất ít, thân hình mảnh mai, đơn độc.

“Tịnh Tịnh, cháu bị thương sao?”

Đông Lục Phúc lúc này mới chú ý đến cô.

“Không sao ạ!”

Cô mỉm cười, Đông Lôi đã chạy đến đỡ lấy cô, còn cởi chiếc áo đang mặc bên ngoài khoác lên cho cô:

“Nhanh về nhà nào!”

Trên người cảm nhận được ba phần tình cảm ấm áp, trong lòng tựa hồ cũng được sưởi ấm, Đông Lôi không còn bài xích cô, hơn nữa còn rất thân mật.

“Cảm ơn!”

Ninh Mẫn nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn.

Rất nhanh sau đó bác sĩ đã vội vã chạy đến, kiểm tra tình hình của hai người rồi kinh ngạc khi nhìn thấy vết thương được xử lý rất tốt, nhưng vì lí do an toàn, ông ta vẫn dùng thuốc khử trùng để rửa vết thương qu một lượt. Cuối cùng, tiếp nước biển cho cả hai người. Vết thương của Đông Đình Phong rất nặng nên hắn nằm trên giường, còn Ninh Mẫn nằm trên chiếc giường nhỏ ở thư phòng nghỉ ngơi. Đông Lôi cũng ở bên cạnh chăm sóc.

Đông Kỳ không ở đây, nó được Đông Dạng đưa đến nhà của mình. Nó vẫn không biết mẹ nó tối qua đã bị bắt cóc.

Cũng may là không biết, bằng không nó sẽ rất sốt ruột.

Lúc tiếp nước, Ninh Mẫn ngủ thiếp đi, trong giấc mơ, mi tâm cô nhíu chặt!

Đông Lôi trông chừng “Hàn Tịnh”, cô không ngờ lại có một ngày, cô có thể thay đổi thái độ với người phụ nữ cô từng căm ghét này, thậm chí cô còn tình nguyện làm người canh chừng cho "Hàn Tịnh".

Trong phòng, Đông Đình Phong không có ngủ, ở đó còn mấy người đàn ông khác: Đông Lúc Phúc, Đông Diệu Huy, Đông Diệu Viễn, Đông Đình Uy.

Thấy người trở về, việc bọn họ muốn biết lúc này là chân tướng của vụ bắt cóc.

Đợi bác sĩ đi ra, Đông Lục Phúc cau mày, liếc qua giường Đông Đình Phong một chút rồi nhìn sang Đông Đình Uy:

“Nhìn ra đường số mấy không? Là kẻ nào muốn động đến Đông gia chúng ta?”

Đông Đình Phong không nói gì, nhớ tới lúc đến gần nhà kho bỏ hoang, nghe thấy tiếng nổ lớn kinh thiên động địa đó, cùng với lúc cầm lấy cây súng của “Hàn Tịnh”, cũng như mập mờ nhìn thấy bóng đen của thi thể trước mặt, khiến hắn chết lặng một lúc lâu. 

Lúc đó, hai tay súng bắn tỉa mang Hàn Tịnh đi đều không có mặt, mà xung quanh lại có một trận bắn phá khác.

Đây có thể cho thấy một chuyện: Những kẻ kia và hai tay súng bắn tỉa không cùng một phe.

Chân tướng sự thật có thể là như vậy: Nhóm người kia muốn một lưới bắt hết cả Hàn Tịnh và hai tay bắn tỉa.

Nhưng tại sao tay súng bắn tỉa đó lại không bắn giết con mồi của bọn họ tại chỗ, ngược lại còn điều động nhân lực đến, muốn bắt sống cô sao?

Ngoài ra, tại sao lại có một nhóm người khác tiến hành một nhiệm vụ ám sát khác?

“Chuyện này có chút kì quái!”

Đông Đình Uy cắn ngón tay, nhìn về hướng Đông Đình Phong, nhấn mạnh:

“Lúc bắn nhau, giống như có mấy người khác đang nấp trong bóng tối vậy.”

“Cháu cũng để ý qua, tổng cộng có 6 người đến gần kho hàng, trong đó có 2 người canh chừng, 4 người xông vào bắn phá. Sau đó, có một người bị chúng ta bắn chết. Ngoài ra còn có hai người bị Cẩn Chi bắn trúng, đoán rằng lúc chúng ta rời đi, số người còn sống nhiều hơn một người. Bởi vì hai tên canh chừng không biết đã bị ai bắn chết. Cháu nhìn qua thi thể thì chỉ thấy một dấu đạn. 
Từ đó có thể phát hiện ra một chuyện: Có người đang âm thầm giúp chúng ta. Nhưng vấn đề là, người giúp chúng ta tại sao lại biết hôm nay ở đây có trận bắn nhau, rồi cố ý mai phục ở đó giúp đỡ?

Dù sao thì cháu càng nghĩ càng thấy chuyện này có chút kỳ quặc. Đây là một kết quả đã được định sẵn từ trước, Cẩn Chi, anh có ý kiến gì không? Còn nữa, anh có chuyện gì còn gạt mọi người không? Tóm lại em thấy hai tên súng bắn tỉa đêm qua hành vi có chút quỷ dị, vô duyên vô cớ lại bắt cóc làm gì? Chỉ cần từ xa nổ súng, đâu nhất thiết phải vẽ ra nhiều chuyện như vậy?”

Trong đời thứ ba của Đông gia, đầu óc Đông Đình Uy cùng với năng lực suy luận của anh ta cũng không thể coi thường. Tâm tư người này cực kì kín đáo, vừa mở miệng đã nói được mấu chốt của vấn đề.

Đông Đình Phong không định kéo Hàn Tịnh vào chuyện này, hắn thư thái đem những nghi vấn của đứa em họ này gác qua một bên:

“Trước tiên đừng suy nghĩ chuyện này nữa. Chú hai, làm phiền chú tìm một cái cớ gì để liên hệ với cảnh sát, bảo họ đến đó mang toàn bộ thi thể về đây. Muốn biết chuyện gì đã xảy ra có lẽ phải xác định được thân phận của bọn chúng, từ góc độ này để kéo tơ cả sợi thì sẽ nhanh hơn và hiệu quả hơn!”

Nhị thúc và Đông Đình Uy cùng liếc nhìn nhau: 

“Ta trước cũng nghĩ như vậy, nhưng Đình Uy nói không cần thiết. Không lâu trước đây, nó đã phái một người trở lại điều tra hiện trường, đến lúc đó, căn cứ theo tình hình thực tế lại tiếp tục nghiên cứu, không cần thiết phải kinh động đến cảnh sát!”

Đông Đình Phong cẩn thận suy nghĩ, mi tâm nhíu chặt, có lẽ không cần thiết.

Nếu như tất cả chuyện này căn bản là một cái bẫy, thì hiện trường giết người thật sự có thể đã bị hung thủ xóa sạch dấu vết. Khả năng mấy thi thể kia đã bị xử lí là rất lớn.

“Nếu như tất cả chuyện này, từ đầu đến cuối là một âm mưu, vậy rốt cuộc bọn chúng muốn gì, đây là cái chúng ta nhất định phải điều tra rõ.”, Đông Đình Uy quay đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Đông Đình Phong dò xét, “Cẩn Chi, có phải mấu chốt vấn đề có liên quan đến Hàn Tịnh không?”

“Tại sao lại nói vậy?”

Ba người Đông Lục Phúc, Đông Diệu Huy, Đông Diệu Viễn đều nhìn nhau, cuối cùng Đông Lục Phúc hỏi lại.

Đông Đình Uy mỉm cười, còn cố làm ra tư thế cầm súng:

“Ông nội, ba, chú ba, mọi người không nhìn thấy tư thế cầm súng của Hàn Tịnh đâu, quá chuẩn xác. Con thật sự không biết từ lúc nào, Đông gia chúng ta lại sinh ra một nữ trung hào kiệt như vậy. Tay không có thể khống chế được tên cướp tay cầm súng trường. Hơn nữa, lúc cô ta đối diện với nguy hiểm, căn bản không hề cau mày. Sự can đảm này, ngay cả đàn ông cũng chưa chắc có được, huống hồ là một người phụ nữ!”

“Có lẽ Tịnh Tịnh đã quá sợ hãi!” Đông Lục Phúc nói.

“Ông nội, ông đang giả ngốc sao, dọa hay không bị dọa, sao cháu không nhìn ra được chứ? Người phụ nữ đó căn bản không hề sợ hãi. Mà cứ xem như bị dọa thì tại sao cô ta có thể cầm súng? Ông đừng nói với cháu, ba cô ta là cảnh sát cho nên cô ta biết. Lí do đó quá gượng ép. Tóm lại, khẳng định người phụ nữ đó có vấn đề. Hơn nữa, hình như Cẩn Chi cũng biết gì đó!”

Ba vị trưởng bối lại trầm ngâm, ánh mắt đều đổ dồn hết về phía Đông Đình Phong. Dùng Hàn Tịnh để đổi Hà Cúc Hoa, cách này ngay từ đầu Đông Lục Phúc đã phản đối. Nó quá tàn nhẫn. Nhưng Đông Đình Phong vẫn khăng khăng làm vậy, hắn đã từng nói với Đông Lục Phúc:

“Sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng đâu, ông cứ yên tâm. Cháu sẽ đem người trở về bình an. Rồi còn có thể một lưới tóm gọn bọn cướp.”

Cuối cùng, Đông Đình Phong cũng mang người trở về, nhưng lần theo dấu vết mà đi thì lại gặp phải một cuộc chiến kịch liệt khác, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn.

“Cẩn Chi...”

“Ông, cháu mệt rồi, cháu muốn nghỉ một chút. Có vài chuyện cháu sẽ suy nghĩ lại rồi nói với ông sau, được không?”

Đông Đình Phong nhắm mắt. Chuyện liên quan đến Tiểu Vũ Mao hắn phải cẩn thận nghiên cứu một chút, không nhất thiết phải nói ra luôn.

***

Ninh Mẫn ngủ không yên giấc.

Cô mơ thấy có người muốn dồn cô vào chỗ chết. Nhưng bọn chúng lại không được toại nguyện, lần lượt các sát thủ hạ xuống, lần lượt từng người từng người một để cô trốn thoát.

Cuối cùng cô đã chọc giận đến bọn chúng.

Một đôi tay quỷ dữ đáng sợ đang hướng về phía Vãn Vãn, bọn chúng treo Vãn Vãn lên một thân cây, rồi báo cho cô biết, nội trong 3 giờ, nếu cô không xuất hiện ở Quỳnh Thành thì cô chỉ có thể đến lượm xác Vãn Vãn về.

Cô vội vàng đáp máy bay đến Quỳnh Thành, nhưng kết quả đã quá muộn, Vãn Vãn đã chết, nó bị treo dưới một gốc cây cao lớn, cả người toàn đạn, máu me đầm đìa.

Cô gào thét chạy nhào tới, muốn chạy đến ôm lấy đứa con gái đáng thương của mình xuống! Nhưng lại có một viên đạn khác từ trong góc khuất lao tới, bắn xuyên qua ngực cô.

Cô không ôm được con gái, ngã xuống đất, nước mắt không ngừng tuôn ra. Từ đầu đến cuối, cô vẫn chạy không nổi số mệnh nhà tan cửa nát.

“Tỉnh đi, Tịnh Tịnh, cô gặp ác mộng ư?”

Cô bị lay tỉnh dậy, khóe mi ướt đẫm lệ.

Lúc mơ mơ màng màng trong làn nước mắt, cô phát hiện chính mình đang vùi người trong vòng tay của Đông Đình Phong.

***

Những giọt nước mắt lăn dài trên má, đáy mắt lộ vẻ tuyệt vọng, Đông Đình Phong nhìn cô, cô gái mạnh mẽ này có thể đối mặt với bọn cướp mà mặt không hề biến sắc, có thể đứng trước mưa bom bão đạn không hề hoảng loạn, có thể chịu đựng nỗi đau không kêu một tiếng, nhưng lại vì một giấc mơ mà đau lòng rơi lệ, hơn nữa còn khóc lóc giống như mưa vậy.

Với vẻ ngoài kiên cường nhưng tận sâu thẳm trong lòng, cô đang cố gắng cất giữ sự mềm yếu mà cô chưa bao giờ cho phép chính mình thể hiện ra.

Hắn thay cô lau nước mắt, ôn như nói:

“Nhìn rõ không? Đừng sợ, cô đang mơ thôi!”

Cô hít thở sâu một chút, nỗ lực khống chế sự hoảng loạn này, rất lâu sau đó cô nhìn lại xung quanh căn phòng, ánh mắt không ngừng lưu chuyển qua những đồ vật chẳng mấy quen thuộc, sau khi hoàn toàn tỉnh táo, cô dừng lại trên người nam nhân này, đôi mày thanh tú hơi nhíu lên:

“Ồ, là nằm mơ, vậy thì tốt rồi, tốt rồi... A, Đông Đình Phong, anh, sao anh lại ở đây?”

“Tôi ra ngoài tìm nước uống thì nhìn thấy cô đang đá chăn!”

Chân tướng sự việc là như vậy, vừa nãy hắn cũng nằm mơ, hắn mơ thấy chính mình dắt cô, còn cả Tiểu Kỳ cùng dạo bước ngắm hoa Fressia. Dưới ánh nắng ấm áp, Tiểu Kỳ cầm chiếc máy không ngừng chạy qua chạy lại để chụp những cảnh đẹp trước mắt.

Đột nhiên, tiểu tử kia cười híp mắt kéo cô đến trước mặt hắn rồi nói:

“Ba, con muốn chụp cho ba và mẹ một tấm ảnh. Ba, ba ôm mẹ từ đằng sau được không, như vậy ảnh mới đẹp được... Mẹ, mẹ đừng có ngại. Đến đi, đến đi... Con muốn chụp một tấm hai người ân ái...”

Hắn cười nhẹ, tiến lên ôm lấy người phụ nữ còn đang ngại ngùng kia. Cô đỏ mặt, muốn tránh nhưng hắn không chịu buông, bởi vì có Tiểu Kỳ ở đó nên cô không có cách nào cào rách mặt hắn, chỉ ngoan ngoãn trong vòng tay của hắn.

Lúc đó, tay hắn và tay cô cùng đan vào nhau đặt lên phía trước, hai gò má cô ửng hồng nhìn vào camera, muốn cười nhưng không cười, còn hắn cúi đầu thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp đó của cô.

Mấy tiếng “tanh tách” vang lên, Đông Kỳ nhanh chóng ghi lại khoảng khắc đó của bọn họ.

Cô còn giả bộ muốn xem kết quả để đẩy hắn ra, rồi hai mẹ con bọn họ túm lại cùng nhau để chọn ra tấm nào đẹp hơn. Hắn nhẹ nhàng đi tới muốn cùng bọn họ chia xẻ loại thân mật này. Nhưng một viên đạn lao tới, “pằng”, bắn thẳng vào đầu cô, một dòng chất nóng hổi văng tung tóe vào mặt hắn. Người phụ nữ vừa nãy vẫn còn cười với hắn giờ đây trên huyệt thái dương đã có một lỗ sâu, khuôn mặt cô còn ngưng lại nụ cười ấm áp, cả người cô ngã xuống đất, Đông Kỳ thét chói tai nhào tới.

Hắn vội vàng chạy vội đến đỡ lấy cô, hai người cùng ngã lăn xuống đất, sau đó cô trước mặt hắn co quắt vào cái, trong nháy mắt yên lặng bất tỉnh.

Hắn trợn trừng mắt lên, 18 năm trước, hắn không thể cứu cô, 18 năm sau, hắn vẫn y như cũ không cứu được cô, một cảm giác bi ai vô hình không ngừng hiện lên trong hắn.

Ôm cô gào thét đau đớn, hắn giật mình ngồi dậy mới biết đó là giấc mơ. Hắn lấy tay lau trán, tất cả đều là mồ hôi, trong lòng sợ hãi khiến hắn không ngừng thở dốc.

Hắn không hề nghĩ ngợi nhiều liền chạy đến phòng cô, nhìn thấy cô yên tĩnh nằm ngủ nhưng mi tâm nhíu chặt, giống như đang ẩn chứa một phiền não không lí giải được, lớp lớp mồ hôi hiện lên, sắc mặt trở lên tái nhợt, hai tay nắm chặt lấy chiếc chăn, tinh thần từng chút từng chút một thay đổi, cuối cùng đau khổ vô cùng, giống như bị cái gì đó kinh khủng cuốn lấy.

Hắn thấy vậy liền vội vàng lay cô tỉnh dậy.

Bởi vì, cô cũng như hắn, đều đang nằm mơ.

Không biết cô đã mơ gì mà khiến cô đau khổ, bi thương như vậy.

Đông Đình Phong đến rót cho cô một cốc nước, cô nhận lấy, một tiếng cảm ơn rất nhỏ, chiếc miệng xinh xắn uống nước, nhưng sắc mặt vẫn tệ như cũ.

“Vãn Vãn là ai?”

Hắn đợi tâm tình cô bình phục lại mới hạ giọng hỏi.

Lúc cô nằm mơ vẫn không ngừng gọi cái tên này, có lẽ người này đối vơi cô có vị trí không hề tầm thường.

“Khụ, khụ, khụ...”

Cô sặc nước, cô vội vàng lau nước trên miệng, ánh mắt nhẹ nhàng:

“Tôi... Tôi vừa mới nói mơ sao?”

“Ừ, cô luôn miệng gọi tên Vãn Vãn!”

Đông Đình Phong dựa lưng nhìn cô đang chột dạ: Xem ra người này hắn phải điều tra một chút.

“À, đó là bạn học trước đây của tôi. Tôi mơ thấy cô ấy bị tan nạn xe!”

Sắc mặt cô gái nào đó không hề ửng đỏ, cũng không thở mạnh, nhanh chóng tự biên ra một lời nói dối.

Hắn không có vạch trần, khóe môi khẽ nhếch lên, trái tim cô đã được xây quanh bằng một bức tường thành vững chắc, nếu muốn cô dỡ bỏ lớp ngụy trang này xuống, lộ ra bản tính của mình thì nhất định cần có thời gian. Hắn hiểu điều này.

“Mơ đều là ngược lại. Cô cứ yên tâm. Ngủ đi! Ngủ chút nữa đi!”

Những sợi tóc dài dính trên ngực cô giống như một tấm thảm đen, hắn rất muốn chạm vào một chút, hắn muốn cảm nhận sự mềm mại ở chỗ đó. Nhưng hắn nhịn, hắn không muốn dọa cô.

Từng bước, từng bước đi tới bên cạnh cô. Hắn có rất nhiều cô hội để nắm bắt được cô. 

Cô thật sự rất ngoan, nhanh chóng nhắm mắt lại, có lẽ bởi hơi thở mát lạnh nhàn nhạt tỏa ra từ người hắn giúp cô định thần lại, lần này cô không gặp ác mộng nữa.

Hắn ngồi bên cạnh trông cô không hề buồn ngủ, lặng lẽ nhìn cô, trên khuôn mặt hắn hiện lên nét ôn nhu khó gặp. Khi xác định rằng cô đã ngủ say, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ấy, hắn cảm thấy chuyện này thật vô vị nhưng không hiểu sao vẫn không dừng lại.

Cánh cửa khép hờ, Đông Lôi ở ngoài ngây ngốc đứng nhìn:

Đây là anh trai cô sao? Ánh mắt anh ấy dịu dàng như nước. 

Đông Lôi đẩy đẩy người bên cạnh, quay đầu nhìn thấy mẹ mình với biểu tình phức tạp, sau đó bà xoay người, lặng lẽ rời đi.

Đông Lôi cũng đi theo, yên lặng đi được một lúc cô mới nhẹ nhàng nói một câu:

“Thái độ anh đối với chị dâu đang thay đổi. Mẹ, nếu anh yêu chị dâu và không muốn ly hôn, mẹ sẽ như thế nào?”

Bước chân của Hà Cúc Hoa nhanh dần hơn, mi tâm thắt chặt, điều này thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng được.

Hàn Tịnh đã chịu thay thế bà làm con tin, nhưng con trai bà cũng đã vì cô mà gặp nguy hiểm, đoạn ân tình này cũng xem như đã thanh toán xong!

Bà thật sự không muốn nhìn thấy bọn họ lại dây dưa như vậy!

Nhưng vừa nãy nhìn thấy biểu cảm của con trai bà, bà đã thật sự giật mình, con trai bà thật sự đã động lòng.

Điều bà nghĩ đến lúc này là: Nếu Cẩn Chi đột nhiên quay về nhà, vậy An Na sẽ phải làm sao? Lẽ nào đứa trẻ đó lạ muốn bội bạc với An Na sao?

Không được, trong chuyện này, bà nên toàn tâm ủng hộ An Na, nhất định phải bảo vệ bảo bối bà yêu quý, đứa trẻ đó tốt như vậy, làm sao có thể trở thành cô phụ?

Chuyện này, nhất định phải để bọn họ nhanh chóng ly hôn, như vậy mới tốt.

***

Ăn tối xong. Lúc Ninh Mẫn đi qua thư phòng, cô nghe thấy từ bên trong có truyền ra mấy tiếng nói rất nhỏ, hình như là Đông Đình Uy và Đông Đình Phong đang nói chuyện gì đó.

Vô tình cô nghe được một câu:

“Kho hàng bỏ hoang đó đã bị ai đó thiêu dụi, tất cả manh mối hầu như đã bị đốt cháy, thi thể cũng không thấy! Hơn nữa, lúc chập tối, toàn bộ khu đó đã bị san phẳng. Tiểu Sâm đến nói: Nơi đó sớm đã được quy hoạch để phá bỏ và dời đi nơi khác, sau vụ hỏa hoạn, công ty bất động sản phụ trách hạng mục này đã cho mười mấy máy ủi đến san phẳng tất cả. Toàn bộ những mảnh vụn ở đó được chuyển đến bãi phế thải phía Bắc...”

***

Tin tức này rất nhanh được truyền đến Quỳnh Thành.

“Cái gì? Toàn bộ 8 người đều gặp nạn sao?”

Nghe thấy tin tức này, người phụ nữ hạ lệnh bắn tỉa nhất thời kinh hãi, một lúc lâu sau mới nói rõ lên lời.

“Vâng, đây là tin tức số hiệu F200 phát ra lần cuối cùng!”

“Làm sao có thể? Vậy thi thể đâu?”

“Không thấy!”

“Cái gì mà không thấy? Bị Đông gia giấu sao?”

“Không phải! Một trận hỏa hoạn đã thiêu dụi cả nhà kho, tám thi thể đã bị biến mất một cách thần bí. Phu nhân, chuyện này có thể sẽ để lại hậu quả đáng sợ. Nếu lâu sau bọn họ không trở về đội, cấp trên nhất định sẽ điều tra, người nhà của bọn họ cũng sẽ làm loạn!”

Đúng là như vậy.

Người phụ nữ này vẫn luôn cau mày, bởi vì một kế sách sơ hở. Bà ta không thể để chuyện này bị phanh phui, để giữ được bí mật này, bà ta đã liều mạng sửa chữa nó, nhưng hiện tại xem ra, sơ hở càng lúc càng nhiều.

Lúc này đột nhiên điện thoại vang lên, tâm tư bà ta rối như tơ vò, bà ta rút điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy số này, mi tâm càng lúc càng nhíu chặt, do dự một lúc mới nghe máy:

“Alo, có chuyện gì?”

Đầu dây bên kia, giọng nói của một nam nhân vang lên:

“Có thứ có lẽ bà sẽ cảm thấy hứng thú!”

“Xin lỗi, hiện tại ta không có hứng thú với cái gì hết!”

Bà ta không nhịn được, rất muốn cúp máy.

“Có phải vì chuyện tối qua mà phiền muộn không?”

Câu này thật sự quá có tính kích thích, nó khiến bà ta ngẩn người, hoảng sợ nói:

“Có phải ngươi đã nhúng tay vào? Mấy người đó là tay chân của ngươi?”

“Đúng, toàn bộ là tay chân của ta!”

Nam nhân mỉm cười vui sướng, giống như hắn ta vừa nghe thấy một câu chuyện cực kì thú vị.

Nhưng vì câu này mà sắc mặt người phụ nữ kia lại giống như bị bóp méo, tức giận đi qua đi lại, vừa loạn, vừa sợ rống lên hỏi:

“Mẹ khiếp rốt cuộc ngươi muốn gì?”

“Ta muốn gì thì bà rõ nhất. Quyền lực, còn cả đàn bà, ta đều muốn có!” Nam nhân cười nhạt ném tiếp một câu, “Nếu như nửa đời sau, bà không muốn ngồi trong tù thì hãy hợp tác với ta, đây là sự lựa chọn duy nhất cho bà!”

Nói xong liền cúp máy.

Tiếng “tút tút” vang lên, nữ nhân hung hăng ném điện thoại xuống đất khiến nó vỡ nát: Nhiều năm như vậy mà người đàn ông chết tiệt này làm sao vẫn như âm hồn bất tán không chịu buông tha cho bà ta. Hiện tại hắn ta còn biết rõ chuyện này. Đây là muốn bức bà ta vào con đường chết sao?

Ở một chỗ khác, nam nhân kia đang cực kì sung sướng: Trò chơi này càng lúc càng đặc sắc.

Tương lai, hắn ta muốn Hoắc gia và Đông gia đấu nhau một sống một chết, và Ninh Mẫn chính là mấu chốt cho tất cả, hắn ta làm sao có thể để cô dễ dàng chết như vậy?


/526

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status