Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Đông Đình Phong và Ninh Mẫn.
Từ góc độ nhập vai vào Hàn Tịnh cô hiểu rõ:
Nếu như không nhanh chóng rời đi, sớm muộn có một ngày, thân phận giả mạo này cũng bị lật tẩy.
Chỉ là cô không nghĩ rằng, lần này bản thân mình lại liên tiếp để lộ sơ suất như vậy: Đầu tiên bị Đông Đình Phong nhìn thấy kẽ hở, sau đó trước mặt Kiều Sâm tự vạch trần thân phận mình, rồi lại bị Hàn Thuần phát hiện…
Haizzz, thật khiến người ta hoảng loạn.
Nhưng cô cũng không vì vậy mà loạn, bởi vì cô có một đồng minh mạnh, hắn sẽ liên thủ với cô đối mặt với tất cả những biến cố, cho nên cô không cần sợ.
Lúc này, cô cảm thấy mình sẽ sớm bị Đông Đình Phong vạch trần thân phận, đó thật sự là chuyện vui cho kẻ khác.
Cô liếc mắt về phía Đông Đình Phong, trong lòng vô cùng bình tĩnh, thản nhiên. Một đồng minh ưu tú như vậy có thể khiến cô vô cùng yên tâm, hắn luôn cho cô cảm giác an toàn đó.
Đúng, cảm giác an toàn này rất lâu cô không có được, nó có thể khiến người ta có thêm dũng khí.
Lúc này hắn vẫn yên lặng nhìn Hàn Thuần đang kích động, không có cắt ngang mà rất nhẫn nại nghe cậu ta nói hết.
“Hôm đó ở nhà hoang, tôi nhìn thấy rất rõ, khả năng đánh nhau của cô lợi hại gấp mấy lần so với người bình thường như tôi. Khi bị bọn chúng bao vây cô không hề sợ hãi, hơn nữa chúng còn bị cô đánh lại, chỉ trong 10 phút, mấy người đàn ông đó đã nằm dạt xuống chân cô. Các người thấy chuyện này có kì lạ không, Hàn Tịnh của chúng tôi vẫn luôn là cô gái ngoan hiền, từ lúc nào đột nhiên lại trở thành một nữ hảo hán có thể đánh đá như vậy? Nên người phụ nữ này đâu thể là chị tôi… Nói, cô là ai? Rốt cuộc cô là ai?”
Hôm đó tận mắt chứng kiến cảnh cô hạ gục mấy tên bắt cóc, cậu ta thật sự kinh ngạc.
Hàn Tịnh đâu biết đánh nhau.
Vậy người phụ nữ này là ai?
Chính vì quá nhiều nghi hoặc nên cậu ta mới dễ dàng bị kẻ khác đánh ngất, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, điều cậu ta quan tâm nhất chính là: Làm rõ thân phận của cô gái này.
Hôm trước ở bệnh viện rất loạn, nghe nói là Đông phu nhân đã giết người trong viện, sau đó, Hà Cúc Hoa còn bị con trai kẻ bị hại bắt cóc, cuối cùng cậu ta mới biết người bị hại là tình địch của Hà Cúc Hoa. Đây thuộc về vụ án giết chết vì tình.
Cậu ta biết: Đông gia khẳng định rất loạn, thêm nữa cơ thể cậu ta vẫn chưa khỏe, cho nên cậu ta chỉ có thể nhịn.
Sáng sớm hôm nau, cậu ta không nhịn được nữa, cậu ta ép mẹ mình và chị hai cho xuất viện.
Đầu tiên bọn họ đến Đông viên, nhưng bảo vệ nói tối qua lão thái gia không về nhà, sau đó bọn họ lại đến Vườn Tử Kinh, đúng lúc đó lại gặp Kiều Sâm nên cùng đi vào.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái giả mạo này, ánh mắt cậu ta không di chuyển, trong lòng nghi hoặc:
Trên đời sao có thể có người giống người như vậy?
Tâm tình cậu ta rối loạn, một câu hỏi đặt ra trong đầu cậu ta: Hàn Tịnh đâu, mất tích gần 1 tháng, vậy cô gái cùng cậu ta lớn lên từ nhỏ đâu?
“Đúng rồi! Hôm đó lúc ở nhị viện, chị dâu trong chớp mắt đã xử xong tên cướp kia… Dáng vẻ cầm súng rất tuyệt…”
Đông Lôi nhỏ giọng phụ vào một câu, ánh mắt liếc qua mang theo vẻ nghi ngờ.
Lúc đó cô còn cho rằng, có thể là Hàn Trùng là cảnh sát cho nên con gái ông ấy cũng có chút bản lĩnh đó, suy nghĩ của cô rất đơn giản… Chưa bao giờ nghĩ qua người phụ nữ này là giả mạo.
Woah, quả thật rất kịch tính!
Cô đột nhiên có hứng thú.
“Cẩn Chi, cháu biết không?”
Cuối cùng Đông Lục Phúc là người từng trải, tâm tình ông rất bình tĩnh quan sát đôi nam nữ này.
Hà Cúc Hoa cũng liếc nhìn về phía họ, cuối cùng dừng lại trên người đứa con dâu giả mạo, tất cả những biểu hiện khác thường 1 tháng này của cô lần lượt hiện về:
Tại buổi lễ mừng thọ, cô bị ăn tát sau đó phẫn nộ đòi li hôn; ngày 31 tháng 12, đối mặt với đám bắt cóc, cô không hề hoảng sợ, hơn nữa còn rất dũng cảm; lúc cô bị Thôi Tán cưỡng hỗn, phản ứng của cô là vung tay lên tát Thôi Tán 3 nhát; còn lúc ở Thôi gia, cô đã giả vờ hôn mê để vạch trần âm mưu của Thường Hoan…
Hết lần này đến lần khác đều khiến bà nghi ngờ không phải cô, nhưng bà không nghĩ xa như vậy, hóa ra, ban đầu cô vốn đã không phải Hàn Tịnh.
Còn Thôi Tán ư, anh ta vốn đang kiềm chế tâm trạng mình nhưng lại vì mấy câu nói này mà sôi sục lên.
Anh ta nhìn chằm chằm, không ngừng nhớ lại một tháng này.
Đúng, lần đầu gặp mặt, biểu hiện của cô đã hoàn toàn khác 6 năm trước, lạnh lùng và xa cách.
Vốn là anh ta cho rằng thời gian đã kéo khoảng cách của bọn họ ra xa hơn, là Đông gia đã khiến cô thay đổi, hiện tại xem ra, căn bản không phải.
Đúng, tối hôm qua, lúc cô cướp súng của anh ta rất có lực, lúc đó anh ta rất bực… nhưng anh ta không ngờ cô chỉ là giả mạo.
Chỉ có Kiều Sâm không lộ vẻ kinh ngạc gì.
Anh ta nghĩ, nếu tối hôm trước cô không say rượu, thì anh ta hôm nay cũng giống như bọn họ, kinh ngạc vô cùng.
“Đây cũng chính là một trong những chuyện tôi muốn nói rõ với mọi người ngày hôm nay!”
Đông Đình Phong bình thản mở miệng, hắn xoay người về phía cô gái bình tĩnh, không hề lo sợ này, nở nụ cười, ánh mắt nhìn nhau nảy tình, sau đó hai người đến trước mặt Đông Lục Phúc và Hà Cúc Hoa, đối diện với ánh mắt nghi hoặc, hắn dùng ngữ điệu không nhanh không chậm kể lại:
“Ông nội, mẹ, bây giờ con chính thức giới thiệu với hai người, vị đứng trước mặt mọi người quả thật không phải Hàn Tịnh, cô ấy họ Ninh… Cũng chính là cô bé đã cứu bà nội 18 năm trước… Năm đó, cô ấy chưa chết…”
Đông Lục Phúc nhất thời trợn tròn mắt, rất lâu sau không nói gì.
Ông đang cố tiêu hóa những lời của cháu trai, từng chữ từng chữ, ý nghĩ rõ ràng như vậy nhưng ông cảm thấy nó quá mơ hồ.
Lúc này, trước mắt ông hiện lên những bức vẽ của người vợ quá cố. Tất cả đều vẽ một người: Tiểu Vũ Mao.
Vợ ông đặc biệt yêu thích đứa trẻ đã vì cứu bà mà chết đó, bà đã từng nói, bà chưa bao giờ gặp qua đứa trẻ nào có nụ cười đẹp như vậy.
Cho nên, những bức tranh bà vẽ luôn là khuôn mặt tươi cười, lanh lợi đó.
Vẽ rất nhiều, nhìn rất nhiều nên nó khiến ông nhớ rõ nụ cười đáng yêu đó.
Bà đã từng nói: “Đứa trẻ này nếu còn sống, nhất định là một tuyệt đại giai nhân… Đáng tiếc!”
Hà Cúc Hoa cũng ngẩn người, từ 18 năm trước, bố chồng bà bị người ta bắt cóc sau đó thoát nạn, con cháu Đông gia không ai không biết ba chữ “Tiểu Vũ Mao” này đã khiến vận mệnh của Hàn Tịnh được thay đổi.
Nếu như không có tướng mạo giống Tiểu Vũ Mạo, Đông gia cũng sẽ không có bù đắp cho Hàn gia lâu như vậy. Chỉ cần trả tiền một lần thôi cũng quá đủ với họ. Nhưng Đông gia cuối cùng lại để đứa cháu ưu tú của mình kết hôn với con gái Hàn gia.
Ba chữ “Tiểu Vũ Mao” này giống như lời nguyền, nó đã thay đổi cuộc đời Cẩn Chi.
Ai có thể ngờ rằng, 6 năm sau, cô gái có cái tên quỷ ám đó lại lần nữa xuất hiện tại Đông gia.
Không khí bỗng chốc trùng lại, hai vị trưởng bối đều yên lặng không tiếng động, chỉ nhìn chằm chằm.
Cách đó hai bước chân, Ninh Mẫn khom người cúi chào:
“Đông lão tiên sinh, bởi vì một vài lí do cá nhân, cháu đã giấu nhiều chuyện, còn lấy danh nghĩa Hàn Tịnh gây thêm cho Đông gia phiền phức, chuyện này, cháu thành thật xin lỗi.”
Câu này đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, khiến Đông Lục Phúc đứng dậy:
“Cháu, cháu thật sự… thật sự là nha đầu năm đó?”
Ngữ khó mang theo vẻ khó tin.
Ninh Mẫn có thể hiểu, lúc đó cô cũng bị thương rất nặng.
Có lẽ cô nên nói cái gì đó để chứng minh thân phận.
“Bà ơi, bà đừng lo lắng, Tiểu Vũ Mao mạng lớn lắm, cháu sẽ không vì viên đạn này mà phải bỏ mạng đâu. Bà đừng khóc, bà khóc sẽ không may đâu… Người chết mới phải khóc. Cháu đâu có chết…”
Hầu như một chữ cũng không sai, nó khiến Đông Lục Phúc rơi lệ!
Trời ơi, đứa trẻ năm đó thật sự vẫn còn sống…
“Đây… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Vũ Mao sao lại trở thành Hàn Tịnh? Vậy Tịnh nha đầu đâu?”
Đông Lục Phúc vừa kinh ngạc vừa nghi vấn hỏi Đông Đình Phong.
Đây cũng chính là chuyện tất cả mọi người quan tâm.
“Cháu ở sân bay được vệ sĩ của Đông gia đánh hôn mê đem về, còn Hàn Tịnh…”
Ninh Mẫn yên lặng một lúc nhìn về phía Đông Đình Phong, tin dữ đó cô không cách nào nói ra được.
Đông Đình Phong, người đàn ông của cô nhìn thấy sự do dự trong đáy mắt cô liền vội vàng tiếp lời:
“Hàn Tịnh là lên chuyến bay X, và đã thiệt mạng trong cự cố mùng 6 tháng 12. Trước đó, cháu đã điều tra về tư liệu về chuyến bay… xác định cô ấy đã xoát vé lên máy bay.”
Nói xong, hắn sai Trần Tụy đem đoạn video ở sân bay đến. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, trong hình, cô gái đeo kính mác xoát vé và cô gái tên Ninh Vũ Mao ở đây có tướng mạo hoàn toàn giống nhau.
Tin tức này giống như tiếng sét ngang tai khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Lúc này Hàn Thuần đau đớn, căn hận nắm chặt lấy thành ghế hét lên:
“Chết rồi? Làm sao có thể chết?”
Thôi Tán ngã ngược lại xuống ghế, hai tay vuốt mặt, hít một hơi thật sâu tự hỏi:
“Cô ấy chết trong vụ cướp máy bay đó? Làm sao có thể? Làm sao có thể?”
Nếu như lần đó anh ta không gọi điện thoại cho cô thì cô cũng không chạy đến rồi phải chết như vậy?
Tâm trạng anh ta rối bời.
Kiều Sâm nghĩ ra vô số nguyên nhân cũng không ngờ chân tướng lại như vậy. Càng không ngờ, suy đoán trước đó của mình là thật, Tiểu Vũ Mao năm đó thật sự vẫn còn sống.
“Không đúng, nếu như người lên máy bay là Hàn Tịnh thì tại sao hãng hàng không đó không gọi điện thông báo cho chúng ta về tin tức của Hàn Tịnh?”
Đông Lôi đột nhiên hỏi một vấn đề then chốt.
“Đây cũng chính là điều anh luôn muốn biết sau khi biết được chân tướng sự thật…”
Đông Đình Phong không có tỉ mỉ giải thích, chuyện này thật sự không cần nói rõ với mọi người, sau đó hắn nhìn về phía Hàn Thuần, nhẹ nhàng nói:
“Hàn Thuần, nếu như đây là chuyện mà cậu muốn biết thì hiện giờ chắc hẳn cậu đã rõ. Xin lỗi! Vườn Tử Kinh không hoan nghênh các người, mời ba mẹ con các người lập tức rời đi!”
Lời nói rất không khách khí. Người ta đều nói Đông Đình Phong tính tình lạnh lùng, nhưng đối xử với người khác rất lễ độ, còn hôm nay, đối diện ba mẹ con Hàn gia, hắn hoàn toàn không xem ra gì.
Triệu Bình Phong thẹn quá hóa giận, bà ta đập tay xuống bàn quát lớn:
“Đông Đình Phong, làm sao cậu có thể đối xử với chúng tôi như vậy, Hàn Tịnh nhà chúng tôi đã gả cho cậu 6 năm, cậu không hề đối xử tối với nó cũng bỏ đi, nhưng hài cốt của Hàn Tịnh còn chưa lạnh mà hôm nay cậu đã giở mặt đuổi mẹ vợ mình? Hàn Tịnh chết không rõ ràng, lẽ nào Đông gia các người định bỏ qua như vậy sao?”
“Đuổi các người ra khỏi nhà tôi, điều này khiến các người thấy tôi lạnh lùng vô tình sao? Triệu Bình Phương, tôi không ra tay đối với Hàn gia các người, đó là vì nghĩ đến ơn cứu mạng của đội trưởng Hàn năm xưa. Bằng không, dựa vào chuyện tốt mà con trai con gái của bà làm với Hàn Tịnh 6 năm trước tôi có thể tống các người vào tù từ lâu rồi, để các người kiếp này đừng mong làm người. Nếu như bà vẫn muốn làm loạn, được thôi, tôi muốn xem xem, các người còn có thể làm gì nào?”
Ngữ điệu bình tĩnh đó khiến ba mẹ con Hàn gia khiến sợ hãi, sắc mặt bọn họ thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy, cả người run lên như lá thu trong gió.
“Trần Tụy, tiễn khách!”
“Dạ!”
Trần Tụy lên tiến trả lời đi đến trước mặt ba mẹ con Hàn gia:
“Ba vị, mời!”
Trước ánh nhìn của mọi người, Hàn Lộ đẩy xe của Hàn Thuần, Triệu Bình Phương đi phía sau, lần lượt rời đi.
Điều khiến mọi người hiếu kì là, ba mẹ con bọn họ đã làm chuyện gì khiến Đông Đình Phong phải nổi giận như vậy.
Người đã đi xa, Đông Đình Phong đi về phía An Na, người con gái này nhìn thấy hắn liền mỉm cười rạng rỡ.
Hắn xoay người nhìn Đông Lôi:
“Dạ…”
Đông Lôi đồng ý, anh hai cô đã yêu chị dâu giả mạo này, cả đời này An Na khó có thể làm chị dâu của cô, haizzz, không biết anh cô sẽ đối xử với An Na thế nào. Nhưng điều cô hiếu kì nhất là bà chị dâu này rốt cuộc lai lịch thế nào.
“Chú Đức, dì Huệ, chị An, đi thôi… Chúng ta đến nhà chính.”
Năm người rời đi.
Lúc này trong Noãn Các chỉ còn lại Kiều Sâm và Thôi Tán.
Bầu không khí có chút thần bí.
Kiều Sâm cũng không biết hôm qua Đông Đình Phong đã làm thế nào để lấy lại người từ tay Thôi Tán, cũng không rõ hắn đã dùng cách gì để gây sức ép cho đám cảnh sát, khiến Hà Cúc Hoa bình an ở lại Vườn Tử Kinh một đêm, càng không hiểu hôm nay tại sao Thôi Tán lại xuất hiện ở đây?
Tinh thần Thôi Tán lúc này giống hệt cái hôm phát hiện Thường Hoan bị chết, bề ngoài rất lạnh lùng.
Không chỉ có như vậy, ánh mắt người Đông gia nhìn anh ta cũng vô cùng kì lạ.
“Đông Tán, nhật kí ba để lại anh đã đọc chưa?”
Đông Đình Phong đứng trước mặt Thôi Tán hỏi.
“Xem rồi!”
Thôi Tán nhàn nhạt trả lời.
“Còn nghi vấn sao?”
Hắn hỏi.
Nhưng đổi lại là nụ cười tự giễu của Thôi Tán:
“Nếu như là anh, anh sẽ làm gì để đối mặt với sự thay đổi này?”
Thôi Tán hít một hơi thật sâu, không khí rất ấm, nhưng không thể sưởi ấm được trái tim lạnh giá của anh ta, cả người anh ta bên giờ giống như khối băng nằm sâu dưới biển lớn:
“30 năm chứ không phải 3 năm. Đông Đình Phong, lẽ nào anh muốn dùng mấy tờ giấy đó để xóa sạch tất cả cuộc sống 30 năm này của tôi, sau đó nói với tôi: cuộc đời tôi từ lúc sinh ra được 3 ngày đã bị vướng vào vòng xoáy hận thù? Người mẹ tôi hết mực yêu thương đã nuôi lớn tôi chỉ vì để báo thù?”
“Tôi thừa nhận, sự thật này rất tàn khốc!”
Đông Đình Phong khẳng định đây không phải quá trình có thể dễ dàng chấp nhận.
“Nếu không phải cái chết của Thường Hoan kì lạ, sự thật này không thể bị bại lộ nhanh như vậy. Nhưng rất tiếc, thực tế hoàn toàn khác với dự tính của tôi. Kế hoạch của tôi không theo kịp thực tế. Tôi chỉ có thể tạm thời thay đổi dự định ban đầu. Đông Tán, anh là một luật sư, sự nhìn nhận của anh không giống cách nhìn của người bình thường, xin anh hãy bỏ qua thân phận hiện giờ của mình mà quan sát toàn bộ sự việc. Sau đau thương ắt sẽ có hạnh phúc. Thậm chí anh sẽ không làm ra chuyện khiến anh phải hối hận suốt đời.”
Thôi Tán cau mày, hai tay bịp tai, giống như không muốn nghe bất cứ điều gì, sau đó cắt ngang:
“Hiện tại tôi chỉ muốn biết một chuyện!”
“Nói!”
“Hôm qua anh nói Hàn Tịnh đã sinh cho tôi một đứa con đúng không?”
Câu này khiến Kiều Sâm run người, đáy mắt lộ ra vẻ khó tin, phút chốc nhìn chằm chằm vào Đông Đình Phong, sau đó, anh ta nghe được một câu khẳng định:
“Đúng!”
“Vừa nãy anh lại nói Hàn Tịnh đã chết trong sự cố máy bay đó?”
“Không sai!”
“Được, đã như vậy, mấy hôm nữa tôi muốn đến đưa Đông Kỳ đi!”
Đông Đình Phong vội vàng nói:
“Không được!”
“Tại sao không được?”
Thôi Tán tức giận: “Đông Đình Phong, anh muốn ngăn cản cha con tôi nhận nhau sao?”
Câu này khiến Kiều Sâm càng ngẩn ngơ: Trời ơi, Đông Kỳ sao lại là con của Thôi Tán?
“Đứa trẻ Hàn Tịnh sinh ra chính xác là con anh, nhưng Đông Kỳ không phải, nó là con trai của tôi.”
“Đông Đình Phong, vừa nãy anh còn nói Hàn Tịnh đã mang thai đứa con của tôi, tại sao bây giơ lại nói Đông Kỳ là con anh?”
Thôi Tán thật sự bị hắn làm cho hồ đồ, không tự chủ được quát một câu.
“Tôi đã nói đủ rõ, nhưng anh nghe không hiểu, vậy tôi đây sẽ nói lại lần nữa.
Có một điểm tôi phải khẳng định: đứa trẻ Hàn Tịnh sinh ra chính xác là con trai anh. Ngày hạ sinh, tôi đã lấy tóc của đứa trẻ đó và của anh đi xét nghiệm DNA, kết quả hoàn toàn trùng khớp! Nhưng vì đề phòng mẹ tôi hoài nghi về huyết thống của nó, tôi đã đưa bản xét nghiệm giả cho bà.
Hai năm sau, Đông Kỳ bị bệnh nặng, tôi đột nhiên phát hiện nhóm máu của nó đã thay đổi một cách quỷ dị, ban đầu vốn đơn giản chỉ là nhóm máu AB, nhưng lần này kết quả xét nghiệm lại cho ra kết quả: Nhóm máu AB-RH(-).
Nhóm máu này cực hiếm, nó thuộc nhóm máu của loài gấu trúc. Ở Đông gia chỉ có tôi có nhóm máu này…
Lúc đó, thật sự tôi thấy rất lạ, nên quyết định kiểm tra DNA một lần nữa, kết quả lần này khiến tôi hoàn toàn kinh ngạc, nhóm máu Đông Kỳ và tôi hoàn toàn trùng khớp.
Nghe đến đây, có lẽ anh sẽ cảm thấy khó tin.
Có lúc tôi cũng cảm thấy trên đời sao có thể có chuyện khó tin như vậy? Đứa trẻ được nuôi trong Đông gia suốt 2 năm, thần không biết quỷ không hay lại bị người ta âm thầm tráo đổi. Còn tôi đột nhiên lại có một đứa con. Thậm chí đứa trẻ đến thế nào tôi cũng không biết. Anh cảm thấy ngạc nhiên, tôi cũng có thể hiểu, bởi vì tôi cũng ngạc nhiên về nó. 3 năm nay tôi vẫn luôn điều tra, tôi rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đáng tiếc…”
Đông Đình Phong khẽ thở dài, sau đó yên lặng, cảm giác lúc này của hắn đó chính là tiếc nuối.
Lần này, hắn đã nói rất rõ ràng, nhưng lại càng khiến người khác không thể nào tin được.
****
Dịch giả: Càng ngày càng nhiều bí mật được hé lộ, càng ngày càng hại não, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần ha!
/526
|