Hách Quân bật tường đi vào, bên cạnh là trợ thủ Tiểu Cung.
Tiểu Cung toát mồ hôi, cảm thấy có chút ngại:
“Đại ca, như vậy… có chút không phải!”
Đông gia không phải nhà bình thường, gây chuyện thì sẽ rất khó xử.
Hách Quân không để ý, nhìn ngắm xung quanh, quả thật là rất đẹp. Đông Đình Phong đúng là rất biết hưởng thụ, ngôi nhà này quá đẹp, nó khiến anh ta không tự chủ được mà thốt lên bốn chữ: Kim ốc tàng Kiều (nhà vàng cất người đẹp).
Người đẹp như hoa, phong cảnh trữ tình, đúng là hết ý.
Nhưng người đẹp đó đâu phải người đẹp của hắn, hắn làm sao có thể đem người trong lòng của người cất giấu đi chứ?
Thật là không tốt. Tuyệt đối không tốt.
Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của Hách Quân khi nhìn thấy Ninh Mẫn.
***
Tối qua, sau khi Hách Quân trở về, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Anh ta trằn trọc không ngủ được, ngồi dậy uống cà phê, vừa uống vừa xem lại đoạn video hôm xảy ra vụ cướp tại sân bân Hoa Châu nhưng xem đi xem lại vẫn không thấy danh sách hành khách đăng kí có vấn đề. Tiếp đó anh ta lại điều tra tình hình trả vé ngày hôm đó, kết quả phát hiện trong danh sách trả vé có tên Hàn Tịnh.
Cũng có thể nói, hôm đó Hàn Tịnh đã định ngồi máy bay đến Quỳnh Thành, nhưng sau cùng vì nguyên nhân nào đó lại không đi.
Người trả lại vé máy bay chính là vệ sĩ của Đông gia.
Chuyện này anh ta đã điều tra suốt cả đêm để biết được.
Vì vậy anh ta mạo muội đặt một giả thiết: Có phải có sự nhầm lẫn về thân phận của hai người này?
Mặc dù giả thiết này hơi vô lí nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không có khả năng.
Sau đó, anh ta lại điều tra sự việc xảy ra ở Đông gia ngày 31 tháng 12.
Sau mấy tiếng đồng hồ, Tiểu Cung quay về báo cáo, khoảng 10 giờ đêm đó, Đông gia đã điều động máy bay trực thăng tại nhà riêng ở Đông viên. Không lâu sau, ba chiếc xe từ Đông viên đi ra, cuối cùng hệ thống quan sát không ghi lại được bọn họ đã đi đâu.
Anh ta rất hiếu kì, đêm hôm như vậy, ba chiếc xe của Đông gia còn đi đâu?
Hơn nữa còn đi suốt đêm, cho đến tận gần sáng hôm sang mới có hai chiếc trở về.
Còn chiếc Bently của Đông Đình Phong đến 6 giờ sáng mới về Đông gia.
Anh ta cảm thấy trong đây có nhiều nghi hoặc.
Chuyện này khiến anh ta suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng theo nguyên tắc “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót” mà thực hiện.
Lúc đến Vườn Từ Kinh, nhìn thấy ngoài của lớn có không ít xe dựng ở ven đường và còn có người của phía cảnh sát. Thấy vậy, anh ta liền qua chào rồi vài tiếng. Sau đó, tận dụng tình thế đột nhập vào trong. Chỉ là điều anh ta không ngờ rằng, chưa đến 3 phút sau anh ta đã bị vệ sĩ phát hiện rồi ngăn cản.
Anh ta chỉnh lại quần áo và cà vạt rồi mỉm cười giải thích:
“Tôi và Đông tiên sinh có hẹn…”
Hôm nay, anh ta ăn mặc rất chỉnh tề, từ đầu đến chân đều là hàng sản xuất có hạn, nhìn qua nhìn lại không giống kẻ ăn trộm.
Đáng tiếc vệ sĩ Đông gia lại rất nguyên tắc:
“Đã có hẹn tại sao không đi cửa trước? Trèo tường đi vào thì chỉ có kẻ trộm, đi, cảnh sát đang ở bên ngoài. Đột nhập vào nhà riêng, anh có lời nào thì cứ nói với cảnh sát!”
“Ấy, tôi nói này, đây là hiểu lầm, hiểu lầm… Không tin, anh cứ hỏi Boss của các anh… Đều là người quen… Vỡ lở ra mặt mũi mọi người đều không hay.”
Hai vệ sĩ này quá khỏe, Hách Quân đi mấy bước liền bị họ chặn lại. Sau đó, anh ta vẫn cố lừa bọn họ để chạy trốn, hai vệ sĩ này vừa đuổi theo vừa la lên.
Anh ta nhanh như sóc trốn thoát khỏi sự truy đuổi của hai vệ sĩ, đứng chết lặng tại chỗ, thở hổn hển, trán đẫm mồ hôi, trong lòng nghĩ:
“Hoắc gia ơi Hoắc gia, vì tình yêu của cậu mà Hách Quân tôi ngay thẳng đã phải cúi mình…”
Đúng, anh ta hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải gặp được người, đến lúc xác định đối phương có phải hay không mới yên tâm. Nhưng anh ta đánh cược, có tám, chín phần là chắc chắn.
Nhìn thấy thắng lợi trước mắt, chỉ cần đi thêm mười mấy bước là có thể vào nhà hoa đó, nhưng anh ta không muốn lại bị hai vệ sĩ phía sau kia bắt lại. Nếu tình thế này mà đánh nhau, anh ta sẽ thiệt.
“Vị tiên sinh này, đây là nhà riêng, cấm xông vào mời anh đi cho, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí.”
Hai vệ sĩ phía sau giang tay ra cản.
Hách Quân lau mồ hôi, sau đó xua tay cười:
“Châm chước một chút. Tôi phải vào nhà hoa đó…”
Mọi người nghiêm mặt, nhìn nhau không có ý tốt.
Xong rồi, nếu như là anh ta , đối diện với kẻ xông vào nhà mình cũng không thể khách khí.
Làm sao đây?
Lẽ nào lại uổng công tốn sức như vậy?
Vốn anh ta cho rằng lần này anh ta nhất định sẽ bị đánh ra ngoài, may thay, ông trời thương sót, ba người phụ nữ đó lần lượt đi ra.
Vị đi đầu tiên, anh ta nhận ra đó là Hà Cúc Hoa, con dâu trưởng của Đông gia, đúng là giống như lời đồn, ung dung quý phái, chỉ là hôm nay trên mặt vị phu nhân thanh tao ấy có một mảng tím, nhìn có chút giật mình; người bên trái có lẽ là con gái bà ta, Đông Lôi, xinh đẹp trẻ trung; nhưng lúc ánh mắt anh ta nhìn người phụ nữ đó, thì anh ta giống như bị hút vào, khó có thể dời được.
Không sai, là Ninh Sênh Ca.
6 năm trước, Ninh Sênh Ca vì yêu cầu của công việc mà cắt tóc ngắn, lúc chạy, những sợi tóc đen bóng như đang chạy nhảy trên không trung, toát lên vẻ thanh xuân đầy sức sống; còn sau khi dính mồ hôi, nó lại lộ ra một vẻ quỷ mị đặc biệt.
Đúng là quỷ mị!
Đây là lời của Hoắc thiếu.
6 năm nay, Ninh Sênh Ca rời khỏi đội, bắt đầu để tóc dài, thay đổi phong cách một chút, vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy cô gái này rất ôn nhã lịch sự.
Đó là tầm tháng 9 năm ngoái, anh ta theo Hoắc thiếu đến tìm Ninh Sênh Ca, sau khi nhìn thấy cô, ấn tượng đầu tiên của anh ta là, sau khi đến Trung Quốc, hình như nha đầu này toát ra một vẻ đẹp phương đông thần bí: ôn nhu, mềm mại, cổ điển.
Hoắc thiếu đã từng nói riêng với anh ta:
“Không giống, thời gian 6 năm đã thay đổi cô ấy rất nhiều, cũng khiến cô ấy nữ tính hơn rất nhiều, hình tượng nữ anh hùng hảo hán ngày trước hình như rất khó thấy được trên người cô ấy bên giờ.”
Anh ta cười hỏi lại:
“Lẽ nào Hoắc thiếu cảm thấy không tốt? Cô gái nhỏ cuối cùng đã trưởng thành rồi!”
“Đúng, cô ấy đã lớn rồi! Rất rốt, rất tốt, tôi rất thích. Bất luận là cô ấy thay đổi thế nào, tôi đều thích!”
Lúc Hoắc thiếu nói câu này trông rất vui mừng, ngữ khí nồng nặc một mùi cưng chiều. Trong màn đêm dày dặc, bọn họ đi không mục đích, sự vui mừng từ trong lòng hắn trào ra, vì vậy khiến hắn nói nhiều hơn bình thường.
Hách Quân nhận ra Ninh Mẫn, đó không phải là cảm giác quen thuộc ngấm vào xương tủy, nhưng dựa vào giao tình trước đây, dựa vào con mắt của anh ta, anh ta không thể nhận nhầm.
Bởi vì Ninh Mẫn và Hàn Tịnh là hai người hoàn toàn khác nhau.
Đầu tiên là Hàn Tịnh.
Mấy ngày trước anh ta tìm hiểu, thực sự mà nói, hình ảnh của Hàn Tịnh trên mạng rất ít, cho nên anh ta đã đến gặp thầy giáo dạy Hàn Tịnh hồi đại học, từ hai tấm ảnh của giáo viên đó cho thấy: Hàn Tịnh tóc dài, ngại ngùng, nụ cười lúc nào cũng có vẻ ngượng ngịu, đôi lông mi dài, ôn nhu, nhưng cả hai tấm hình này đều có thấy cô luôn cúi đầu cười, không ngẩng mặt, ánh mắt long lanh.
Còn Ninh Sênh Ca, lúc nào cũng đi thẳng lưng, cho dù làm sai, nhưng lúc thừa nhận vẫn giữ tư thế quân nhân nghiêm trang, sau đó cằm hơi giương cao lên báo cáo. Trên người cô luôn toát ra khí chất quân nhân.
Sự khác biệt này là tính cách được hình thành từ lúc còn nhỏ, nó đã ngấm vào xương tủy, không thể diễn được, cái gì thuộc về bản chất thì sẽ không thể nào thay đổi được.
Cho nên, lúc nhìn thấy người con gái này, anh ta có thể xác định cô chính là Ninh Sênh Ca.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hà Cúc Hoa hỏi, cẩn thận quan sát người này, hình như có chút quen thuộc.
Vệ sĩ đang định trả lời thì Hách Quân vội vàng vòng qua bọn họ, đi đến trước mặt Hà Cúc Hoa mỉm cười tự giới thiệu bản thân:
“Đông phu nhân, tôi họ Hách, trong buổi đấu giá từ thiện ở Quỳnh Thành chúng ta đã gặp mặt. Tiểu thư Đông Dạng và tiên sinh Hoắc Trường An đã cùng đấu giá sợi dây chuyền phỉ thúy, sau đó Hoắc tiên sinh có ý nhường nên tiểu thư Đông Dạng đã có được sợi dây chuyền đó. Tôi chính là người điều khiển buổi đấu giá, lúc đó phu nhân cũng có mặt… Phu nhân còn nhớ không?”
“À, tôi nhớ rồi, hôm ấy Đệ nhất thiếu cũng ở đó, hai cha con cùng cạnh tranh, cuối cùng Đệ nhất thiếu đã bỏ cuộc, và Bộ trưởng Hoắc cũng bỏ cuộc. Cậu chính là người thân cận của Đệ nhất thiếu, Hách Quân!”
Buổi đấu giá ở Quỳnh Thành đến hôm nay bà vẫn nhớ như in, bởi vì lần đó, cô em chồng không thích náo nhiệt bỗng nhiên lại đối đầu gay gắt với Hoắc gia chỉ vì muốn giành được sợi dây chuyền phỉ thúy không mấy đẹp đẽ.
Lúc ấy, bà cũng để ý đến tâm phúc của nhân vật trong truyền thuyết, Đệ nhất thiếu. Hôm đó, anh ta còn kiêm chức điều khiển buổi đấu giá, khiến buổi đấu giá trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
“Đúng vậy!”
“Mà cũng lạ, Thủ tướng qua đời cậu không ở Quỳnh thành giúp đỡ Đệ nhất thiếu tại sao lại chạy đến Ba Thành làm gì? Hơn nữa còn xông vào nhà người khác. Cậu muốn làm gì?”
Hà Cúc Hoa cũng biết người này đâu dễ chọc đến, một khi Đệ nhất thiếu lên nắm quyền thì tiền đồ của người này tất nhiên không giới hạn.
Bà khua tay bảo vệ sĩ lui xuống, bọn họ đứng đó một lúc rồi lùi lại, nhưng không lùi xa.
“Ồ, tôi phụng mệnh hành sự!”
Hách Quân mỉm cười, ánh mắt chậm rãi rơi xuống người Ninh Mẫn, mặc dù anh ta đang nói chuyện với Hà Cúc Hoa nhưng anh ta vẫn không quên để ý cô.
Từ đầu đến cuối, biểu cảm của cô vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không lộ ra chút kinh ngạc hay hoảng sợ gì, giống như mình là Hàn Tịnh thật sự.
Kỳ lạ, đây rốt cuộc là thế nào?
“Hách tiên sinh hành sự thật kì lạ, tại sao chạy đến đột nhập vào nhà người khác?”
Hà Cúc Hoa cau mày, ánh mắt người này lộ rõ đang nói dối. Còn Hách Quân suy nghĩ thế nào cũng không thể gạt Hà Cúc Hoa sang một bên để nói chuyện với Ninh Mẫn.
Bên trong Noãn Các, Đông Đình Phong đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn, lúc đi ra, sau khi nhìn thấy người này, ánh mắt thâm sâu càng thâm sâu hơn, hắn tiến lên đón tiếp, thanh âm lạnh lùng thoáng chút không vui, không nặng không nhẹ nói:
“Hách tiên sinh, người của Bộ Quốc phòng từ lúc nào lại coi thường luật pháp, giữa ban ngày ban mặt đột nhập vào nhà riêng. Bộ Quốc phòng chấp pháp như vậy sao?”
“Không, Đông thiếu, hôm nay đến là tôi lấy tư cách cá nhân, không có liên quan đến Bộ Quốc phòng. Về việc tôi đến vì cái gì thì chắc chắn Đông thiếu cũng biết.”
Hách Quân đáp một câu, ánh mắt vô tình hay cố ý vẫn liếc nhìn Ninh Mẫn.
Đông Đình Phong tự dưng đứng chắn trước Ninh Mẫn, che đi ánh mắt thăm dò của Hách Quân:
“Chuyện Đông Đình Phong tôi đã đồng ý thì sẽ không thất hứa. Hách tiên sinh, anh cũng quá vội vàng rồi!”
“Xem ra tôi cũng hơi vội vàng!”
Hách Quân cười một cái, càng ngày càng cảm thấy Đông Đình Phong chắc chắn biết rõ nội tình bên trong, hơn nữa hắn còn cố gắng cản trở.
Anh ta sao có thể làm như cái hắn muốn.
“Nhưng Đông thiếu, hôm nay tôi cũng đã đến, hơn nữa Đông thiếu phu nhân cũng ở đây, anh có phải cũng nên giúp tôi hỏi một câu, cô ấy có muốn nói chuyện với tôi không? Hoặc để tôi đây đích thân hỏi cũng được… Không phiền anh chuyển lời.”
Lời nói có vẻ khách khí, nhưng thái độ khá ương ngạnh.
Nếu trực tiếp đuổi người đi thì có chút thất lễ, Đông Đình Phong mím môi, quay lại nhìn về phía cô gái đang rất bình tĩnh này.
Sau đó, ánh mắt của Đông Lôi và Hà Cúc Hoa cũng đổ dồn về phía cô.
Ninh Mẫn vẫn tỉnh bơ, mỉm cười giống như đã đoán được chút gì đó liền lên tiếng:
“Cẩn Chi, anh cũng biết em không có thói quen nói chuyện với người ngoài. Bất luận là yến tiệc, đấu giá từ thiện hay trả lời phóng vấn em đều từ chối. Em chỉ muốn yên tĩnh sống qua ngày. Mấy kiểu xã giao đó em không muốn tham dự.”
Nhìn thấy Hách Quân, tâm trạng của Đông Đình Phong rất kém, nhưng vừa nghe thấy lời từ chối của cô, khóe môi hắn lại cong lên:
“Nghe thấy chưa, phu nhân của tôi nói, không muốn nói chuyện với bất cứ ai. Hách tiên sinh, hôm nay, Đông mỗ có chuyện nhà phải xử lí, không rảnh tiếp khách, cho nên, xin lỗi, mời…”
Lời vừa nói xong, mấy vệ sĩ đứng quanh liền đi tới.
Hách Quân yên lặng nhìn Ninh Mẫn rồi thu lại nụ cười, không muốn rời đi.
“Có thể cho tôi một lí do để tôi rời đi không?”
Anh ta nặng nề nói ra một câu.
Đối xử với anh ta như vậy, thật sự quá vô lí.
“Xin lỗi, tôi không quen anh!”
Ninh Mẫn lãnh đạm liếc qua với ánh mắt xa lạ, cô đỡ lấy Hà Cúc Hoa, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ, trời lạnh, chúng ta vào nhà thôi! Chuyện ở đây cứ giao cho Cẩn Chi xử lí!”
“Ừ!”
Hà Cúc Hoa nhìn ra, Hách Quân này chắc chắn là vì cô gái Ninh Vũ Mao này mà đến.
Bà cẩn thận quan sát cô gái này, ý nghĩ đầu tiên hiện lên là: Lẽ nào bọn họ là người yêu cũ?
Mới đi được hai bước, Hách Quân vội vàng lao tới chặn lại, nặng nề gọi một tiếng:
“Đợi chút, chúng ta phải nói chuyện. Cô phải cho tôi một lí do. Tôi có thể đứng ở đây thì cô cũng có thể biết năng lực tôi thế nào. Hơn nữa khả năng làm việc của tôi ra sao chẳn hẳn cô cũng rất rõ. Cho dù cô xem tôi như người xa lạ, không thèm để ý, có thể tránh tôi một lần nhưng không thể tránh tôi cả đời.
Xảy ra chuyện gì chúng ta phải cùng nhau đối mặt, chứ không phải chạy trốn. Ninh tiểu thư, đó không phải phong cách của cô! Đã 4 tháng rồi, lẽ nào cô không muốn quay về Quỳnh thành sao?
Tôi không hiểu, cô trốn trong nhà người khác, vứt bỏ hoàn toàn những chuyện ở Quỳnh Thành là có ý gì?
Cô có biết không, chúng tôi đã tìm cô rất lâu!”
Anh ta nói ra cả một đoạn dài như vậy, ý tứ trong từng câu từng chữ đều lộ rõ, khiến người ta sinh lòng nghi ngờ.
“Anh ta quen con! Là người nhà con sao?”
Hà Cúc Hoa dừng bước, lúc Hách Quân nói ra ba “Ninh tiểu thư” bà nhẹ nhàng hỏi một câu.
Có phải là người yêu không?
Nghe khẩu khí này thì Hách Quân rất kính trọng cô.
Kỳ lạ, cô gái này có lai lịch thế nào?
Là bỏ nhà ra đi sao?
Hách Quân bán mạng của Hoắc gia, lẽ nào vị này là tiểu thư của Hoắc gia.
Cũng không đúng, cô họ Ninh mà.
“Không phải!”
Ninh Mẫn cúi đầu đáp một câu, tâm tình chợt có chút dao động.
“Bạn bè?”
“Cũng không phải!”
Ninh Mẫn rất muốn bóp trán, còn Đông Lôi vẫn đang tò mò quan sát. Ninh Mẫn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vệ sĩ lần nữa bao vây anh ta khiến tâm tình càng lúc càng loạn.
Cô liếc nhìn Hách Quân, chuẩn bị nói thì bị Đông Đình Phong chặn lại, người đàn ông này đi tới, nắm lấy tay cô kéo vào nhà chính, giọng nói cũng băng lãnh hơn bao giờ hết:
“Lập tức đưa Hách tiên sinh ra ngoài!”
“Rõ!”
“Đông Đình Phong, anh không thể làm như vậy! Tôi phải nói chuyện với anh… Này…”
Hách Quân đang kêu la.
Từng câu từng câu khiến Đông Đình Phong bực dọc.
Kiểu Sâm đứng bên cạnh quan sát mà cau mày, Đông Đình Phong đi rất nhanh, hại người con gái đi bên cạnh hắn theo không kịp.
Lúc này, anh ta cảm thấy Đông Đình Phong giống như đang sợ hãi cái gì đó.
Sự xuất hiện của Hách Quân hình như có nhiều bí ẩn, anh ta khiến Đông Đình Phong giống như một con nhím đang xù lông làm ra động tác phòng vệ. Điều này thật sự mới mẻ, đó là cái mà anh ta chưa bao giờ thấy suốt bao nhiêu năm nay.
Có một điểm anh ta đã rõ:
Cô gái mà 18 năm trước anh ta cứu đang giả mạo phu nhân của hắn, và trong chưa đầy một tháng này cô đã chiếm giữ được trái tim hắn, bằng không hắn tuyệt đối không vội vàng mang người đi như vậy.
Trong kí ức của anh ta, Đông Đình Phong cũng chưa bao giờ nắm tay cô gái khác trước mặt mọi người như vậy.
***
Tâm trạng Ninh Mẫn rất kém.
Chuyện xảy ra ngoài dự liệu cứ lần lượt kéo đến, cuộc đời đâu đâu cũng thấy đầy dãy bất trắc. Những phiền phức này từng bước từng bước bức cô vào đường cùng.
Đúng, từ khi phát hiện bí mật ở Quỳnh thành đó, cô đã không còn đường về, những xui xẻo từ đó cũng bắt đầu.
Sau đó, ở Trúc Quốc, cô vùng vẫy bên bờ vực sinh tử, trong lúc chạy trốn không tìm thấy phương hướng.
Sau đó, ở Đông gia, cô khoác lên mình tấm ngụy trang, giả mạo danh thế, trong khi diễn vở kịch chốn giàu sang chấn động lòng người, cô không cẩn thận khiến chính mình bị thua thiệt.
Rồi hôm nay, sự xuất hiện của Hách Quân có phải đồng nghĩa với việc cô phải bước ra khỏi vở kịch này, phải trở lại làm mình thật sự không?
Cô không biết.
Cô bị hắn kéo lên tầng hai, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng đang giấu một sự hoảng loạn tột cùng.
Hôm nay đã đủ loạn rồi, và sự xuất hiện của Hách Quân khiến cô có cảm giác sóng gió sẽ ập tới.
Cô không tự chủ được cau mày, đau đầu.
“Có muốn uống nước không?”
Cô lấy lại tinh thần, ngồi xuống sô pha.
Lên đến tầng hai, hai người cũng không nói chuyện luôn, Đông Đình Phong nhận được một cú điện thoại, hắn dùng tiếng anh để nói chuyện, cô không nghe thấy, tâm tình vẫn hoảng hốt, bất an, suy nghĩ cũng vì thế bay lên tận trên mây. Tất cả chuyện này giống như một bộ phim, hư hư thực thực, khiến người ta không rõ đó là trong phim hay ngoài thực. Vì thất thần nên khi hắn đến trước mặt cô vẫn không nhìn thấy.
Sau khi nghe thấy câu hỏi, cô từ từ nhìn một cái, không hiểu đã bị hắn nhìn từ lúc nào, ánh mắt đó sâu thẳm, phát sáng rất đẹp nhưng lại khiến người ta có cảm giác con ngươi đang cuộn lên cảm giác mãnh liệt, có vòng xoáy nguy hiểm đang ùa tối, giống như sau đó muốn nuốt trọn lấy cô.
Người này không thích Hách Quân.
Cô nhìn ra được. Về phần nguyên nhân, cô không dám nghĩ nhiều.
“Cảm ơn!”
Đỡ lấy cốc nước ấm, cô uống từng ngụm từng ngụm, giống như chỉ có như vậy mới đè nén được sự nóng vội của cô.
Nhưng trên thực tế lại không thể đè xuống được, tâm tình sôi sục, quá kịch liệt. Cái Hách Quân mang tới sẽ là sóng gió nguy nan.
Đúng vậy, người đàn ông đó là phát ngôn viên của Hoắc Khải Hàng.
Anh ta đã xuất hiện, người đó cũng không còn xa nữa?
Haizz, cuộc sống của cô từ lúc nào có thể sống bình yên vậy?
Cô không dũng cảm, cô muốn yên tĩnh sống qua ngày, tại sao lại khó như vậy?
Hắn ngồi bên cạnh, uống một ngụm nhỏ, quan sát cô, búi tóc của đã bị rũ xuống, những lọn tóc xõa xuống ngang vai, ánh mắt mang theo vẻ mơ màng run sợ, lộ rõ sự yếu đuối, nhìn vào ai có thể tưởng tượng ra người con gái dịu dàng này đã từng dẫn đầu đội đặc vụ tinh nhuệ nhất của Đông Ngải Quốc.
Lúc này, cô hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hắn không biết cô đang nghĩ gì, loại cảm giác xa cách này khiến hắn không thoải mái.
Hắn biết, hắn và cô cần thời gian và không gian để hiểu lẫn nhau để thu hẹp khoảng cách. Ông trời đã cho hắn cơ hội nhưng lại không cho hắn thời gian, đó thật sự là chuyện khiến hắn phiền não.
“Tối qua, anh ra ngoài để gặp Hách Quân!”
Hắn đột nhiên thấp giọng nói, ôm lấy eo cô để khiến cô chú ý.
“Ồ, vậy sao?”
Cô cảm thấy thắt lưng có lực, cúi đầu nhìn cánh tay đó, nhưng không đẩy ra.
“Các anh nói cái gì?”
“Hôm qua, anh ta còn hoài nghi Hàn Tịnh không phải Hàn Tịnh, hôm nay, anh ta nhất định đã xác định được thân phận của em. Anh ta phụng mệnh muốn đưa em về?”
Là đây cũng chính là chuyện hắn không thể nào cho phép.
Hắn nhẹ nhàng vươn tay ra đỡ lấy vai cô, vân vê những lọn tóc của cô rồi nhìn chăm chú:
“Vậy em muốn về không?”
Lúc hỏi câu này hắn thật sự rất lo lắng.
“Không muốn!”
Cô không cần nghĩ ngay lập tức nói ra hai chữ này.
Nhưng cặp lông mày vẫn nhíu chặt.
Hách Quân nói cô trốn chạy cũng không giải quyết được vấn đề, nhưng cứ xem như là cô trở về thì vấn đề có thể giải quyết được sao?
Không thể.
Đó là một mảng cuộc sống hỗn loạn. Và cô hiện tại rất sợ hỗn loạn, chỉ muốn yên ổn.
Cho dù biết cô đang trốn tránh, nhưng hắn vẫn rất vui, khi nghe được hai chữ này bất giác khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì tốt, còn nữa đừng cau mày.”
Ngón tay hắn nhẹ nhàng ấn vào mi tâm của cô.
“Hiện tại, cho dù em muốn về anh cũng không cho!”
Kèm theo câu nói này là một nụ hôn cuồng nhiệt, cánh môi hắn đột nhiên hạ xuống chiếm lấy cặp môi mềm mại của cô, cô không có nhắm nắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn đó với khí thế cưỡng đoạt kia đang đè cô xuống sô pha, nhưng cô không phản kháng, ngược lại còn đáp trả.
Mấy nụ hôn giữa cô và hắn đều do hắn chủ động, còn cô luôn ở thế bị động.
Đây là lần đầu tiên cô hôn đáp trả.
Lúc này, cô để chính mình đắm chìm trong hơi thở của hắn, nụ hôn của hắn, vòng tay của hắn giống như một khối di động, không chịu buông theo, vững vàng dính chặt.
Còn sự nhiệt tình của cô giống như chất xúc tác mãnh liệt khiến nụ hôn ấy càng lúc càng nóng, bộc phát…
Vừa bộc phát liền không thể cứu vãn.
Hắn cũng không khống chế, đem cô ôm lấy, tiến vào trong phòng, mạnh mẽ đạp cửa, đè xuống giường, lột bỏ lớp áo quần bên ngoài, thành khẩn mong đợi…
Cảnh tượng đó càng lúc càng thêm cuồng nhiệt, ánh mắt cô nhìn ngắm, không hề phản kháng, cũng không buông bỏ, giống như muốn dùng cách đó để từ biệt quá khứ và nhắc nhở với chính mình: Hiện tại mày đã là người đàn bà của Đông Đình Phong… Tình cũ, mày phải buông bỏ.
Hai cơ thể hợp vào nhau, và cảm giác đó khiến cô tạm thời quên đi những phiền muộn…
Trên chiếc giường rực đỏ, bọn họ đang dây dưa với cơ thể của đối phương, quấn quýt đến mức giống như không chết không buông, cùng nhau hưởng thụ cảm giác vui sướng của thể xác. Khoái cảm giống như lên tận trời xanh đó khiến cô ôm chặt cổ hắn rất lâu, cắn chặt hàm răng cho đến khi tất cả trở lại bình thường.
Hắn tiến vào cô mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, giống như rất hài lòng với biểu hiện cuồng nhiệt của cô, còn cô lại thẹn thùng, hận không thể nắm lấy chiếc chăn che đi cơ thể của mình, hoặc đào một cái hố để nhảy xuống cho đỡ nhục.
Dốc sức phối hợp cùng hắn khiến cô cảm thấy mệt.
Trong chiếc chăn mềm mại, cô dùng bàn tay che mặt hắn, cô không muốn nhìn thấy nụ cười xấu xa đó của hắn.
Cơ thể cô khắc sâu cảm giác hắn đem lại cho mình, rất đẹp, cũng rất phức tạp.
***
Ngoài cửa Vườn Tử Kinh, Hách Quân tựa lưng vào cửa xe, châm một điếu thuốc, trầm lặng nhìn cánh cổng cùng với đám vệ sĩ vừa giằng co với anh ta, nhưng anh ta hút được nửa điếu liền vứt xuống đất, lấy chân dập tắt.
Vừa nãy Tiểu Cung hỏi:
“Vị bên trong đó rốt cuộc có phải không?”
Làm sao có thể không phải.
Anh ta yên lặng không nói lời nào, cầm lấy điện thoại, suy nghĩ có nên gọi điện cho Hoắc thiếu hay không.
Lưỡng lự một lúc lâu, cuối cùng anh ta vẫn gọi điện.
/526
|