Chương 149
Giường rất rộng, ánh đèn mập mờ, ánh mắt cô ôn nhu, mang theo vẻ lười biếng sau khi dây dưa triền miên...
“Đông Đình Phong!”
Cô dịu dàng gọi, thanh âm kiều diễm đó khiến người ta mềm nhũn cả cơ thể.
“Ừ!”
Hắn cúi đầu, hôn nhẹ vào mũi cô.
“Em tin anh!”
Từng chữ đều rất thành khẩn.
Đây là một lời tuyên bố. Nhưng lời tuyên bố này khiến hắn ngẩn ngơ, không biết vì sao lại có.
Cô tiếp tục vuốt ve khuôn mặt hắn, rất dịu dàng:
“6 năm trước, em đã yêu say đắm, 6 năm sau, em lại đổ gục trên người anh. Em hy vọng, chúng ta sẽ thắng lợi, chứ không thất bại trở về vạch xuất phát.”
Đây là lời cam kết của cô, thật sự rất đáng mong đợi, nó khiến hắn rất vui.
Tay bị hắn nắm chặt, người đàn ôn này thấp giọng nói:
“Tất nhiên! Chúng ta có thể thắng!”
Con ngươi cô vì vậy mà ấm áp hơn mấy phần:
“Đông Đình Phong!”
“Ừ!”
Cô cong môi:
“Em sẽ cố gắng làm phu nhân tốt của anh!”
“Anh cũng cố gắng làm một người chồng tốt của em!”
“Em sẽ không khiến anh thất vọng!”
“Ừ, anh thấy được em đã rất cố gắng! Yên tâm, anh cũng sẽ không khiến em thất vọng. Vừa nãy chúng ta làm rất tốt! Anh rất thích, em có thích không?”
“Không đứng đắn!”
Cô dùng ngón tay thon dài, bất đắc dĩ đánh một cái, người này, ăn nói thật tùy tiện.
Đông Đình Phong cười nhẹ, cắn lấy vành tôi cô, chọc cho cô rụt đầu lại:
“Nói, thích không?”
Cô vẫn không nói, vươn tay ra hắn ý bảo:
“Em khá thích cái này!”
Hắn nhìn một cái, không cho cô đánh trống lảng:
“Không đáng tiền! Nhưng có ý nghĩa kỉ niệm... Em thích, anh rất vinh hạnh!”
Trên ngón tay hắn cũng có một cái.
“Sau này không được tháo xuống!”
“Ừ!”
Truyện bản quyền thich doctruyen .com các bạn hãy G+ và like sẽ ra nhiều chương hơn nữa trong ngày :)
Cô gật đầu, yên lặng nhìn, trái tim không còn ghét bỏ nữa, bằng lòng cả đời này ở bên hắn.
“Nhắm mắt đi, chúng ta ngủ một chút! Bảo bối, ngủ ngon!”
Mặt đối mặt, bọn họ ôm nhau ngủ, hơi thở quấn quýt lấy nhau, cảm nhận nhịp đập trái tim của nhau.
Cuộc hôn nhân này có lẽ đến rất đột ngột, nhưng cô sẽ cố hết sức để giữ nó.
Cho nên, cô không hỏi gì cả. Bởi vì câu hỏi này quá thương cảm.
Ninh Mẫn nói với chính mình: Nếu đã chọn hắn, vậy phải toàn tâm toàn ý tin hắn. Cô không cảm thấy người đàn ông này lấy cô là vì mục đích khác.
Tuyệt đối không tin.
Cô tin đây là duyên phận.
Có lẽ bởi vì lún vào quá sâu, nên cho đến sau này, sau khi biết được chân tướng một vài chuyện, cô mới cảm thấy đau khổ tuyệt vọng... Không cách nào tha thứ.
Nếu như không yêu thì sẽ rất kiên cường.
Một khi đã yêu mới bị tổn thương.
Đây chính là cái giá cao nhất phải trả của tình yêu.
***
Ngày thứ hai sau tân hôn, Ninh Mẫn ngủ cả buổi sáng, Đông Đình Phong vẫn làm việc, đợi đến lúc cô tỉnh lại thì hắn đã không còn, chỉ lưu lại tờ giấy:
“Thấy em ngủ say, anh không nỡ gọi. Buổi trưa anh không ăn cơm. Tối chúng ta cùng ra ngoài ăn, anh đã đặt chỗ, đưa cả Tiểu Kỳ đi... Yêu em!”
Cô nhìn thấy mỉm cười, lười nhác ôm lấy chiếc gối của hắn, ngửi mùi của hắn còn vương lại, cảm giác thật tuyệt.
Cô không biết mình đã nằm trên giường bao lâu, cho đến khi Tiểu Kỳ chạy vào gọi:
“Mẹ, mẹ, mau dậy đi, mặt trời đã lên đến đỉnh rồi, chị A Thu đã sai người chuẩn bị bữa trưa xong rồi...”
Chiều hôm nay, cô và Tiểu Kỳ ở nhà, hai mẹ con nói chuyện về những thiết bị quân sự, kiến thức của Ninh Mẫn khiến cậu trợn tròn mắt, vui vẻ không tả nổi; buổi tối, cả nhà 3 người vui vẻ ăn cơm, chơi đùa. Sau khi về nhà, hai vợ chồng lại ân ái một phen, rồi ngủ say.
Ngày thứ 3 sau tân hôn, 15 tháng 1, vốn là cuối tuần, nhưng công ty hắn có rất nhiều chuyện, phải tăng ca, cô tiếp tục ngủ nướng, còn hắn vẫn phải đi làm. Nhưng buổi chiều hắn về khá sớm, nói với cô:
“Anh phải về nước một chuyến! Em theo anh về hay tiếp tục ở lại?”
“Ở lại!”
Trả lời xong, cô hỏi:
“Xảy ra chuyện gì sao? Sao đột nhiên phải về?”
Lúc hắn về, cô đang thưởng thức trà nghệ. Đông Đình Phong uống một chén, khen ngợi:
“Trà ngon!”
Cô nghiêng đầu cười:
“Ông em thích nhất uống trà. Ba em cũng thích. Nói đi, tại sao lại về?”
“Chuyện không tốt lắm, không muốn nói cho em, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng em. Nếu đã chọn ở lại, 7 ngày này em cứ thoải mái nghỉ ngơi, những chuyện khác đừng quản.”
Ninh Mẫn nghe lời hắn, không hỏi nữa, người đàn ông này muốn cô sống thoải mái trong 7 ngày này, vậy cô sẽ sống thật yên bình, không suy nghĩ.
“Được, vậy đi đường cẩn thận!”
“Ừ, biết rồi... Haizz, đừng vội ngâm nước thứ hai, anh phải đi đây!”
Hắn kéo cô vào lòng, rất chặt, rồi cúi đầu hỏi:
“Không hôn tạm biệt sao phu nhân?”
“Anh không chán sao? Mấy ngày nay hôn vẫn chưa đủ sao? Thật là lòng tham không đáy!”
Cô mới không thèm hôn, hung hăng đập vào ngực hắn, cố ý ghét bỏ.
Cho dù đã kết hôn, cho dù đã thân thiết nhiều lần, nhưng cô vẫn không quen loại tiếp xúc da thịt này, mặt vẫn đỏ lên. Cô gặp gỡ không ít đàn ông, ngoài trừ Hoắc Khải Hàng, hình như chỉ có người đàn ông này khiến cô nảy sinh tỉnh cảm như vậy.
“Đúng, anh lòng tham không đáy.”
“Buồn nôn!”
“Anh chỉ vậy với em thôi!”
“Dám léng phéng với ai khác, cẩn thận em lột thịt anh!”
“Ồ, phu nhân nhà ai mà hung dữ như vậy?”
“Đúng, em luôn hung dữ như vậy. Đây mới chính là bản chất của em. Anh vội vàng bắt cóc em, sau này, có ngày anh phải hối hận!”
Cô cố ý làm bộ hung dữ.
“Nhưng anh thích em hung dữ với anh!”
Hung dữ mới là thể hiện trái tim cô đã hoàn toàn bị hắn chiếm giữ.
Cô bất giác bật cười, ấm áp, rồi hôn hắn.
Hắn bị nụ cười của cô mê hoặc, ngẩn ngơ nhìn, không hề muốn quay trở về, nhẹ nhàng hôn cánh môi cô, cắn nhẹ, dùng lực đúng chỗ, khiến cả người cô tê dại. Cuối cùng rời đi, cánh môi cô đỏ ửng, kiều diễm, ánh mắt cũng mang ý cười.
“Ngoan đợi anh về!”
Hắn thật sự không muốn rời đi. Nhưng có chuyện hắn phải làm.
“Vậy phải xem tình hình thế nào!”
Cô dương dương tự đắc hất hàm: “Nếu anh đi lâu quá, em cô đơn trống trải, chắc có thể ra ngoài...”
“Bướng bỉnh!”
Hắn nhéo mũi cô.
Có một vài hành động người đàn ông này làm với cô, có lúc khiến cô cảm thấy chính mình vẫn chưa lớn, và quên đi mình đã là mẹ của một đứa trẻ 5 tuổi.
Giây phút này, hắn dùng cằm tựa vào đầu cô:
“Làm thế nào đây? Vẫn chưa đi mà đã bắt đầu nhớ rồi!”
Cô cười nhẹ, ôm lấy hắn, cảm nhận cảm giác ấm áp trước lúc li biệt này.
Ngày hôm đó, Đông Đình Phong ngồi chuyên cơ bay về Ba Thành, Đông Kỳ cảm thấy rất vui, vì cuối cùng cũng có cơ hội ngủ với mẹ.
Buổi tối, cậu xoa xoa bụng mẹ:
“Mẹ, ba đã cố gắng lâu như vậy, rốt cuộc em gái đã vào chưa ạ?”
Ninh Mẫn đỏ mặt: “...”
Ngày thứ tư sau tân hôn, 16 tháng 1, Ninh Mẫn và Đông Kỳ ngủ dậy.
Bên kia địa cầu, Ba Thành lúc này là sáng sớm.
Đông Đình Phong cùng A Lực xuất hiện tại số 10 Ngự Cung.
Cả biệt thự treo toàn đèn lồng trắng, khiến nơi đây toát lên vẻ lạnh lẽo bi thương, tất cả mọi người đến viếng đều mặc áo đen.
Đông Đình Phong mặc một bộ màu đen nghiêm túc.
Lúc vừa thấy An Na, hắn giật mình kinh hãi: Mấy ngày không gặp, cô gái xinh đẹp này giống như một nụ hoa bị ngắt khỏi cành, không có nước tưới, không được chăm sóc, khô cằn, không còn sức sống.
Mặc một bộ áo tang, khuôn mặt trắng bệch, cả người gầy dộc, mắt hốc hác.
Lúc hạ cánh, hắn đã gọi điện cho mẹ, mẹ hắn nói:
“Mấy đêm nay, Tiểu An không ngủ! Nó đợi con!”
Em gái bên cạnh cướp lấy điện thoại nói với hắn:
“Anh, An Na rất đáng thương! Chị ấy thành cô nhi rồi!”
Hắn im lặng.
Từ Australia về Ba Thành, tâm trạng cũng hạ xuống rất nhiều. Ở đây có cảm giác bi thương nặng nề.
Bất kì gia đình nào đều không thể nào chịu được đả kích này, cả hai ba mẹ đều qua đời, để lại một mình con gái. Thật đáng thương.
Ở An gia, An Đức là con một, Chu Huệ cũng vậy, hai gia đình đều không còn trưởng bối, mấy năm trước đã qua đời. Có vài họ hàng đằng xa, nhưng bình thường không qua lại, hôm nay nghe báo có tang lễ, chỉ có vài người về chịu tang, số người còn lại là người ở công ty.
An gia quả thật không có người có thể dựa vào!
Sau khi Đông Đình Phong tiến vào biệt thự, cổ đông An thị liền vây quanh, nhìn thấy hắn liền thở dài một tiếng, vị dẫn đầu nói:
“Đông tiên sinh, cuối cùng ngài cũng trở về, An tiên sinh đã qua đời, hiện tại An thị đang trong trạng thái như rắn mất đầu, ngài là con rể mà An tiên sinh đã định trước, lại là cổ đông của An thị, sau này chuyện công ty nên nói với ngài hay An tiểu thư?”
“An Na hiện giờ không có tâm trí nào xử lí công việc, tạm thời chuyện công ty sẽ do tôi đại diện. Muộn một chút, nhưng phiền ông đưa đến cho tôi báo cáo tài chính của An thị!”
Hắn nói xuống một câu.
“Vâng!”
Vị lãnh đạo cấp cao đó cuối cùng cũng định thần lại, có Đông đại thiếu ở đây, An thị không phải lo lắng.
Đông Đình Phong từng bước tiến gần lại An Na.
Đông Lôi vẫn luôn ở bên cạnh, lúc nhìn thấy hắn liền khàn giọng gọi một tiếng:
“Anh hai, cuối cùng anh đã về!”
Lúc này, Đông Lôi nhìn thấy An Na đột nhiên quay lại, nhào đến giống như vớ được khúc gỗ khi chết đuối. Lúc này, cô gái vừa phải chịu nỗi đau mất ba mẹ không nói gì, tất cả sự uy khuất, kinh hãi phát tiết ra, gắt gao ôm lấy hắn.
Bốn phía im lắng, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hai người.
Đông Đình Phong cũng không đẩy ra, giang hai cánh tay ôm lấy đứa trẻ mà hắn đã nhìn thấy từ nhỏ.
Trong mắt hắn, cô vẫn luôn là một cô em gái, cho nên, nụ hôn của hắn luôn là trên trán, vòng tay của hắn luôn lịch sự như vậy.
Thỉnh thoảng, An Na có hôn trộm hắn, hắn chỉ xem đó là hành động của đứa trẻ bướng bỉnh. Hắn không muốn làm tổn thương đứa trẻ đó. Nhưng trên thực tế, ít nhiều hắn cũng thương hại An Na. Vợ chồng An Đức làm sai, An Na giúp họ che giấu chuyện đó, còn hắn vì đánh lừa bọn họ mà chấp nhận quan hệ này, để dẫn đến hậu quả như này, ít nhiều hắn cũng có trách nhiệm.
“Tiểu An, hãy sống tốt, như vậy ba mẹ em mới yên tâm được!”
Hắn nhẹ nhàng an ủi một câu.
“Anh Phong, em chỉ cần anh, em chỉ cần anh...”
Bên cạnh, Đông Lôi giữ chặt chiếc khăn che miệng, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, An Na vẫn luôn đợi anh cô về, bởi vì trong thế giới của cô ta, chỉ có mình người đàn ông này, nhưng trong thế giới của Đông Đình Phong căn bản không có cô ta. Đặt mình vào trường hợp đó mà suy nghĩ thì ai có thể chịu đựng được?
Đông Đình Phong đỡ An Na ngồi xuống, cô ta vẫn ôm chặt lấy hắn, hai mắt nhắm lại, giống như chỉ có như vậy mới có thể cho cô ta sức lực.
Một tiếng, bọn họ cứ ngồi yên như vậy. Hắn nhớ lại lúc nhỏ cũng như lúc An Na tỏ tình với hắn. Nhưng đáng tiếc, lúc đó hắn đã kết hôn, trong thời gian ngắn cũng không có ý định ly hôn.
Hắn cũng không cự tuyệt vì lúc đó An Na bị bệnh tim khá nặng, không chịu được đả kích quá lớn. Sau này, sự quan tâm của hắn dành cho An Na dần mất đi chân thật, mà thay vào đó là sự toan tính.
Cuộc sống cần hy vọng, chứ không phải tiêu cực.
10 giờ sáng ngày 16, xác vợ chồng An Đức được hỏa táng. An Na khóc không ngừng.
Đông Đình Phong ôm lấy cô ta:
“Để họ được yên nghỉ!”
AnNa làm bộ đáng thương nắm lấy tay hắn, nước mắt tuôn rơi:
“Họ là ba mẹ em... Đi vào là biến mất...”
“Nhưng bọn họ vĩnh viễn ở trong lòng em...”
Đang là người có hình dạng đột nhiên trở thành một nắm tro bụi, khi Đông Đình Phong nhận lấy tro cốt của hai vị trưởng bối giao cho An Na, cô ta yên lặng nhận lấy, gào khóc.
11 giờ, vợ chồng An Đức được chôn cất xong, An Na lặng lẽ quỳ trước bia mộ ba mẹ, nhìn thấy dòng chữ trên đó mà nước mắt không ngừng tuôn rơi, cả người giống như con búp bê không có linh hồn.
12 giờ, An Na trở về phòng mình, cô ta ngất trước mộ là Đông Đình Phong bế vào, lúc cô ta chuẩn bị ngủ, cô ta nắm chắc tay hắn:
“Đừng đi, đi rời xa em! Xin anh đấy... Xin anh!”
Cô ta nhắm mắt, thanh âm khàn khàn. Từ lúc nghe tin xấu đến bây giờ, cô ta chưa nghỉ ngơi lúc nào.
Đông Đình Phong không đi, yên lặng ngồi bên cạnh.
Nói thẳng ra, cô ta cũng đáng thương.
Đợi đến lúc cô ta ngủ, hắn muốn rút tay về, nhưng cô ta nắm rất chặt, sợ hắn chạy mất.
Hắn vừa động, cô ta liền cau mày. Vì vậy, hắn không động đậy, đợi lúc cô ta ngủ say mới rời đi, xuống lầu.
Trong phòng khách, Hà Cúc Hoa đang chống tay ngồi trên sô pha, em gái nhìn trần nhà thờ thẫn, An gia chỉ có duy nhất với một cặp vợ chồng ở bên cạnh.
Hắn còn nhớ, người đàn ông này tên Chân Nam, người phụ nữ tên gì hắn cũng quên rồi, là anh em nhà mẹ An Na, quan hệ khá xa, nhưng bình thường cũng qua lại, trước đây hắn cũng gặp qua một lần.
“Đông tiên sinh!”
Chân Nam đứng dậy, chào hỏi.
Đông Đình Phong gật đầu:
“Đừng câu nệ, ngồi đi!”
Hắn ngồi xuống, nhìn thấy trong đáy mắt họ hình như có gì muốn nói.
“Muốn nói gì cứ nói!”
“Được, vậy tôi xin nói thẳng, nghe Đông phu nhân nói, các ngài muốn đưa An Na đến Đông gia chăm sóc. Chuyện này có thật không?”
Trong lòng Đông Đình Phong hơi ngẩn ra, chuyện này hắn vẫn chưa biết. Hắn nhìn về phía mẹ mình.
Hà Cúc Hoa gật đầu một cái, thanh âm khàn khàn:
“Mẹ không yên tâm để An Na sống một mình. Cho dù có bảo mẫu ở đây, mẹ cũng không yên tâm. Cho nên, mẹ định đưa nó về nhà. Chỗ này quá lạnh lẽo... Con lại phải về Australia xử lí công việc...”
“Nếu mẹ đã nói vậy cứ làm thế đi! Các vị có phản đối không?”
Đông Đình Phong nhìn về phía vợ chồng trung niên hỏi.
“Không, không, chúng tôi không phản đối. Do Đông thiếu chăm sóc, chúng tôi cũng yên tâm. Chúng tôi vốn là muốn đưa An Na về nhà chúng tôi... Vậy làm phiền các vị rồi...”
Chân Nam cúi người, dẫn vợ rời đi.
“Cẩn Chi, đưa An Na về Đông viên có khiến con bất tiện không?”
Hà Cúc Hoa có chút ái ngại.
“Mẹ, đến lúc đó, con và Tiểu Ninh sẽ đến ở Vườn Tử Kinh.”
“Như vậy cũng tốt!”
Đông Lôi tròn mắt: “Anh hai, anh định xử lí thế nào với chị An Na?”
“Hiện tại, cô ấy không chịu được đả kích. Qua đợi này rồi hẵng nói!”
4 giờ chiều, An Na đi cùng với Đông Đình Phong đến số hai Đông Viên, Hà Cúc Hoa sớm đã cho người chuẩn bị một phòng cho An Na.
Bữa tối, bọn họ không ăn ở nhà chính, bốn người ăn một bữa cơm với nhau.
Sau đó, An Na cái gì cũng không nói, kéo Đông Đình Phong vào phòng đóng cửa lại, khát khao ôm lấy hắn, thấp giọng cầu xin:
“Anh Phong, tối nay đừng đi được không, ở lại với em được không?”
/526
|