Chương 314:
Ánh nắng long lanh, chiếu lên gương mặt Đông Lôi, một màu đỏ dị thường, vô cùng đẹp, hồng như quả lựu, trong suốt, xinh đẹp, khiến người ta thèm thuồng, môi cô đỏ mọng như mới tô son vậy.
Cố Duy nhìn đến ngơ ngẩn, nói: “Anh nghiêm túc, lúc ở Quỳnh Thành, anh đã tỏ rõ thái độ với em rồi”
Đông Lôi tiếp nhận không nổi lời nói này, tim nhảy loạn nhịp, như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Đây không phải nụ hôn đầu tiên của bọn họ, không lâu trước lúc ở Quỳnh Thành, anh đã hôn qua cô, lúc ấy thiếu chút nữa đem cô phá hư. Thẳng thắn mà nói, hôn môi với môi đây cũng không phải lần đầu tiên.
Năm mười tám tuổi cô đã lén lút hôn trộm lúc Kiều Sâm đang ngủ. lúc đó cô hôn chỉ là hôn trộm, mê muội cho đi nụ hôn đầu của mình, cũng không có náo nhiệt, ngay cả mùi vị thế nào cũng không rõ. Lần đó Cố Duy hôn cô, hôn rất nóng bỏng.
“Vì sao muốn hôn em?”
Vừa kết thúc nụ hôn, cô ôm mặt đỏ, môi đau rát kêu lên
“Ngốc, anh đang theo đuổi em”
Anh cười tủm tỉm gữi cô lại, còn dùng tay xoa trán cô, không khí rất mập mờ. cô không nói ra lời nào, trong lòng ngổn ngang.
Các bạn học đều nói Cố Duy đối tốt với cô, đang theo đuổi cô, nhưng cô thấy không phải, quan hệ giữa bọn họ, là vì có quen biết từ nhỏ.
Mẹ Cố Duy và mẹ cô là bạn học, trước đây thân thể Cố Duy rất yếu, được chiều chuộng, động một chút là sinh bệnh, nằm viện, cả năm coi bệnh viện là nhà, mãi đến năm chín tuổi mới có chuyển biến tốt.
Cố Duy trước kia sức khỏe không cho phép không thể ra khỏi nhà, các chương trình tiểu học trước chín tuổi hắn đều có chuyên gia dạy học tại Cố phủ, cho nên tính cách của hắn luôn ngại ngùng, xa cách.
Năm chín tuổi ấy, hắn lần đầu tiên theo mẹ tới Ba Thành thăm người thân, sau đó qua Đông gia ở một thời gian.
Đời thứ ba của Đông gia, con cháu nối dõi rất thịnh vượng. Lại vừa đúng nghỉ hè, con cháu đều ở trong vườn. Chỉ là bọn con trai không thích chơi với Cố Duy, đại loại là vì hắn mảnh khảnh không thể chạy nhanh được, không có cách nào chơi vui được. Để người ta chơi mệt lại bị người lớn mắng. Để tránh bị trách phạt, bọn trẻ trong tiềm thức lảng tránh hắn, vài ngày tiếp theo, Cố Duy bị bài xích ra bên ngoài, cuối cùng rơi vào kết cục làm bạn với cô.
Khoảng một tháng, bọn họ quấn lấy nhau chung một chỗ, khuôn mặt trắng nõn, nụ cười ngại ngùng, nhưng hắn có trí khôn bất phàm để lại cho Đông Lôi ấn tượng sâu sắc.
Ở Đông gia, anh trai không có chơi cùng các anh chị em khác, đem toàn bộ thời gian vào học tập. Còn cô thì rất thích làm cái đuôi của anh trai, Cố Duy người nhỏ gây lại luôn vây quanh cô, tuy rằng họ kém ba tuổi, nhưng người hắn, so với cô năm tuổi cũng không hơn mấy, ba người cùng đi trên đường thành chuyện thường tình. Sau đó cô từng nghe anh nói với Kiều Sâm
“Cố Duy tuổi còn nhỏ, vóc dáng cũng nhỏ, nhưng sinh ra rất thông minh. Nó có thể dễ dàng khiến cho kẻ ức hiến nó phải lỗ vốn, không hổ là người nhà Cố gia”
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Cố Duy về Cố gia, Đông Lôi và Cố Duy ngẫu nhiên gặp mặt ở nơi công cộng một vài lần, bọn họ cũng có gửi thư cho nhau mấy năm.
Sau đó bởi vì người lớn không qua lại nữa, bọn họ cũng dần dần chặt đứt liên lạc.
Sau đó lại nghe nói, hắn đi nước ngoài du học, lúc quay về đã 22 tuổi, hiện tại cả tuổi mụ là 25 tuổi thật là 24. Đang tiếp quản kinh doanh sản nghiệp của Cố gia, ở thành phố Bình Kinh, ai mà không biết Cố thiếu gia?
Mà cô cũng vì mê luyến Kiều Sâm mà quên đi “nam khuê mật” thời thơ ấu. cũng không để ý tới hắn.
Gặp mặt rất vui sướng.
Chỉ là vui sướng này biến thành kinh ngạc.
“Anh đang nói giỡn sao?”
“Không, anh nói hoàn toàn thật, anh theo đuổi em” hắn thề son sắc, trên gương mặt anh tuấn, tất cả đều dịu dàng đến chết người. cô hoảng loạn mà chạy, phút chốc mất phương hứng, hoàn toàn thành một hình tròn.
Năm nay cô đã 21 tuổi, tình yêu đã trải qua. Khiến cô rối rắm nhiều năm, cũng mê muội nhiều năm. Cô khát vọng được đáp trả, kết quả, tất cả bỏ ra, như đá đổ xuống biển, cô đành phải thoát ra, còn đang đau khổ. Ngoài cuồng dã theo đuổi lại lúc bắt đầu như gió như lửa, mà cô không biết.
Nhưng cô không phủ nhận, ở cùng Cố Duy, thật sự rất thoải mái, rất tự tại, không có nửa điểm cảm thấy áp lực. muốn cười liền cười, muốn náo loạn liền náo loạn, muốn điên liền điên. Cách nhau ba tuổi, không có tạo thành sự khác nhau giữa bọn họ, bọn họ rất hòa hợp.
Sau hai ngày bị hôn, cô nhận được thông báo của nhà trường, nói cô bị trục xuất về đại học Ba Thành, về nguyên nhân, nhân viên nhà trường bảo cô gọi điện cho anh của cô. Cô gọi điện hỏi, anh cô trả lời:
“Có hai nguyên nhân, một mẹ muốn em ở bên mẹ, hai em không thể tiếp tục qua lại với Cố Duy” anh cảnh cáo cô.
“Đừng có giao du quá nhiều với người nhà Cố gia, Cố Duy cũng không được, Cố Duy bây giờ không còn là Cố Duy lúc còn bé nữa, hắn đột nhiên tiếp cận em trong lúc này, mục đích không có tốt đẹp gì”
Đối với cảnh báo như vậy, Đông Lôi cũng suy nghĩ qua, cũng nghiêm túc nghiên cứu Cố Duy, cảm thấy anh trai lo lắng vô cớ. Nhưng sau khi bị hôn, cô thật sự bị dọa.
Ngày đó cô, sau khi nói chuyện với anh, cô lập tức đáp chuyến bay về Ba Thành. Không muốn gặp mặt người đàn ông này. Chờ đến khi hắn gọi điện thoại tới, cô đã ở Ba Thành, không nghe máy, muốn cứ như vậy mà cắt đứt, không muốn cùng người này dây dưa.
Về sau, cô trải qua những ngày rất thanh tịnh, Cố Duy cũng không xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô nghĩ biết khó mà lui.
Kết quả, ba ngày trước, cô đã hoàn thành xong khóa học, lúc ra trường, hắn đột nhiên xuất hiện, dọa cô sợ gần chết phải chạy trốn. Người đàn ông này sao lại khiến cô phải chạy trốn, bắt lấy tay cô đưa vào xe hắn, mỉm cười
“Trốn anh trốn thành như vậy sao? Không cáo mà biệt, cũng không nhận điện thoại, em chưa gả, anh cũng chưa lập gia đình, theo đuổi em cũng không phạm pháp, vội vã vạch rõ ranh giới với anh, em cứ như vậy không gặp anh?”
Đông Lôi sờ sờ mũi, có chút đuối lý. Ngày đó cô từ chối không được lời mời nhiệt tình của người đàn ông này, cùng nhau đi ăn một bữa cơm tây. Vừa vặn lại gặp gỡ Kiều Sâm, còn mang theo một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, nghe nói người phụ nữ này chính là đối tượng anh đang qua lại.
Cô rất ủ rủ, ngay trước mặt Kiều Sâm thể hiện tình yêu tha thiết với Cố Duy, Kiều Sâm vừa rời đi, tinh thần của cô liền suy sụp, hứng thú liền mất hết, vội vàng trở về nhà.
Hôm nay cô lại nhận được điện thoại của Cố Duy, mời cô cùng hắn đi tham gia hội đồng môn, trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cô đồng ý đến nơi hẹn, để lúc sau tham gia sẽ nói chuyện rõ ràng với hắn, giữa bọn họ chỉ có thể là bình thường, không thể có quan hệ khác với hắn, hơn nữa cô cũng đã đồng ý với anh trai, sẽ qua lại thân thiết đối tượng là người nhà Thần gia, ngày cũng đã định rồi, cô không thể cứ tiếp tục dây dưa với Cố Duy như vậy.
Ở hội đồng môn, các bạn học của Cố Duy đều hỏi Cố Duy cô là gì của hắn. hắn ôm cô nói
“Bạn gái, Cố phu nhân tương lai” cô cực kỳ xấu hổ.
Sau hội đồng môn, người đàn ông bá đạo này đưa cô tới hội trà đạo, đây là nơi nghỉ ngơi rất tinh tế, mẹ cô cũng là hội viên ở đây, cô cũng nghiêm túc nói chuyện với người đàn ông này:
“Cố Duy, hôm nay là lần cuối chúng ta gặp nhau”
Cố Duy vén tay áo, động tác ngâm trà chầm chậm, hỏi
“Lý do?”
Cô không muốn nhìn nhiều người đàn ông này, cười rất ôn tồn khôi ngô tuấn tú, rất dễ khiến cô hạ không được quyết tâm.
“Em không tiếp nhận được sự theo đuổi của anh, chúng ta không thích hợp. Em muốn tìm một người đàn ông có thể khiến người ta có cảm giác an toàn. Còn anh, không cho em được cảm giác như vậy”
Hắn lẳng lặng một lát, bỏ ấm trà xuống “Anh sao lại không cho em được cảm giác như vậy? không nói ra được đạo lý, vậy thì chúng ta cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
Người đàn ông này rất khó xua đuổi. Đông Lôi nghĩ rất phiên não.
“Anh không phải nghĩ loại nam sinh em muốn là kiểu như thế này”
“Vậy em thích kiểu như thế?”
“Trầm ổn, có tinh thần trách nhiệm, giống như anh của em vậy”
/526
|