Sự nghiệp của Đông gia rất lớn, giống như đại thụ đón gió, cho nên, tác phong hành sự của người Đông gia đều chú ý khiêm tốn, không tùy tiện lên báo. Những loại tin tức này đối với thành viên gia tộc Đông gia mà nói rất bất lợi, đặc biệt trong thời đại công nghệ hiện nay lại càng khó ngăn chặn được. Để sắm vai nhân vật Hàn Tịnh này, Ninh Mẫn cố ý lên mạng tìm những tin tức liên quan đến Đông gia. Mặc dù chưa từng gặp qua bọn họ, nhưng bằng những tấm hình của giới truyền thông, cô có thể nhận ra.
Vị trước mặt này là Đông Hà, một phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng của Đông gia, đã mở miệng thì không dễ dàng buông tha cho người khác.
Nghe nói, bà ta và Đông Đình Phong có quan hệ không mấy tốt đẹp, về phần nguyên nhân, là vì Đông Đình Phong còn trẻ đã ngồi lên vị trí thứ hai của tập đoàn, còn con trai bà ta cũng thuộc hàng thông minh xuất chúng, mà bây giờ cũng chỉ là quản lí cấp cao của một ngân hàng trực thuộc tập đoàn, điều này khiến bà ta nhịn không được.
“Chính là cô đã khiến Đông gia chúng tôi không còn mặt mũi nào hết, làm sao còn có thể cùng chúng tôi dùng bữa cơ chứ. Vừa nhìn thấy loại người không biết xấu hổ như cô, ta liền cảm thấy ngán ngẩm. Đại đường ca quả thật sự đã sai lầm khi cưới một nữ nhân không biết xấu hổ như cô.”
Phụ họa theo sau là ngũ đường muội của Đông Đình Phong, Đông Anh, đang vỗ ngực, gò má diễm lệ cũng không che dấu nổi vẻ chán ghét, năm nay cô ta 20, cũng giống như Đông Lôi đều đang học đại học.
Bên cạnh Đông Anh là sắc mặt nặng nề của Đông Lôi, lúc này không có biểu tình gì, để tùy ý cho người nhà châm chọc chị dâu mình.
“Tứ cô cô, Đông Anh, hai người đừng làm loạn ở đây. Mặc kệ chúng ta có thuận mắt hay không chỉ cần gia gia vừa mắt là được... đại đường ca cũng phải nhìn sắc mặt của gia gia, tránh gây khó khăn cho người đã kết hôn. Còn đối với đại đường ca, cô ta chẳng là gì cả.”
Thanh âm lạnh lùng đầy vẻ nhạo bám đó là tứ đường đệ của Đông Đình Phong, Đông Đình Bắc.
“Aizz, mọi người đừng nói như vậy, chị dâu của chúng ta, kì thực rất đáng giá. Đại đường ca không chịu ly hôn, hẳn là không bỏ ra phí ly hôn này.”
Tam đường đệ, Đông Đình Nam vừa suy nghĩ liền nói tiếp.
“Cũng là nếu ly hôn, đại đường ca sẽ phải chia một nửa gia sản cho cô ta. Thật không tính toán!” Đông Đình Bắc tấm tắc gật đầu.
Từng câu từng chữ đều châm chọc khiêu khích như những mũi tên phi tới, lạnh lùng vô tình như vậy, có thể khiến mấy kẻ nhát gan xấu hổ.
Nếu Hàn Tịnh đang ở đây, e rằng cô ấy chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho đỡ nhục. Nhưng hiện giờ là Ninh Mẫn.
Ninh Mẫn nháy mắt một cái, không hề lộ ra vẻ khiếp sợ, ngược lại là ánh mắt vô cùng bình tĩnh, quan sát những người này, nhìn thấy tam thúc Đông Đình Phong và chồng của tứ cô cũng ở đây, nhưng xem ra ông ta khá phong độ, không có mở miệng giáo huấn, chỉ nhíu mày nhìn cô một cái, tóm lại không có làm gì cô. Hà Cúc Hoa và vợ của tam thúc còn chưa tới, gia đình nhị thúc, nghe nói vì đang công tác ở tỉnh khác, bình thường rất ít khi tham dự bữa tiệc gia đình này.
Trừ ngần đó người ra, vẫn còn kẻ đang đứng trong góc phòng, dáng vẻ cao ngạo, anh tuấn, dựa lưng vào cửa sổ, vừa hút thuốc vừa dùng ánh mắt thâm trầm nghiên cứu cô, ánh mắt đó có chút cổ quái.
Người này là con trai của tứ cô cô, Tống Minh Hạo.
Đang quan sát thì Đông Lôi nhảy ngay vào tầm mắt của cô.
“Hàn Tịnh, từ nay về sau, tiệc đoàn viên của gia đình, không có phần của cô. Cô còn không biến khỏi Đông trạch, quay về bát viên. Ít tới nơi này khiến chúng tôi ngứa mắt...”
Đông Lôi vô cùng tức giận vì những chuyện xấu hổ mà nữ nhân này gây ra, sau cả đống chuyện như vậy, cô vẫn còn mặt mũi đối diện với mọi người, mà không hề hoảng loạn, rốt cuộc nữ nhân này có biết hổ thẹn hay không?
Đằng sau thổi vào một cơn gió, khiến tóc cô rối bời, Ninh Mẫn đang gỡ từng sợi một, cũng không có bỏ đi, mà đáp lại một câu rõ ràng, thanh âm cũng mềm mại, ngữ điệu vô cùng sắc bén:
“Xin lỗi, quy tắc của Đông gia là do gia gia đặt ra. Tôi chỉ nghe lời của gia gia. Lôi Lôi, muốn lên mặt với tôi, cô vẫn không đủ tư cách!”
“Còn nữa, tứ cô cô, cô cô là trưởng bối, cô cô giáo huấn, cháu không phản đối, chuyện ngày hôm đó, xem ra là cháu có lỗi với Đông gia. Chuyện đó, cháu không biện bạch, vì cây ngay không sợ chết đứng. Cô cô vẫn chưa điều tra chân tướng rõ ràng, người khác bảo sao nghe vậy đến chỉ trích lung tung, kì thực đó là hành vi của người mang thân phận trưởng bối sao? Nhưng vì cháu xem cô cô là trưởng bối, sẽ không tính toán nhiều.”
“Còn nữa, Đông Đình Nam, Đông Đình Bắc, mấy câu của các người làm tôi khó chịu, có phải bởi vì ngày thường bị Cẩn Chi gây áp lực, nên cố ý nhân cơ hội này giận cá chém thớt với tôi? Các người đường đường là đàn ông, cảm phiền các ngươi hành động ra dáng đàn ông một chút! Không phải Đông gia các người tự xưng là thân sĩ phong độ sao? Sao tôi không nhìn thấy hề nhìn thấy cái đó? Rảnh rỗi sao không học phụ thân các người hay tứ dượng đây, hoặc là anh họ các người, họ đều rất có phong độ, làm sao các ngươi lại giống đàn bà thích thêm dầu vào lửa vậy. Ăn nói huyên thuyên là sở trường của đàn bà, xin hỏi các người lúc nào đã đổi giới vậy? Ba anh em các người đến đây hòa âm sao?”
Những lời vừa nói ra khiến kẻ nào cũng biến sắc.
Ngoài phòng, gió lạnh, Đông Đình Phong khéo môi khẽ cong lên.
Miệng lưỡi nha đầu này, không biết từ lúc nào lại cay độc như vậy, cái này thực sự muốn đắc tội với mọi người. Trước kia, khi cô bị ức hiếp, chỉ có thể nén cơn giận xuống, cô hiện tại lại giống như một con nhím, kẻ nào dám ức hiếp, cô dám xù lông đâm lại kẻ đó.
Hắn thong thả bước lên tầng, tứ cô cô của hắn vẫn chưa đi, hắn tiến lại phía cô, thanh âm vừa cất ra đã như muốn dọa người:
“Hàn Tịnh, sao lại không vào, ngoài này gió lớn lắm, coi chừng bị cảm lạnh!”
Vị trước mặt này là Đông Hà, một phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng của Đông gia, đã mở miệng thì không dễ dàng buông tha cho người khác.
Nghe nói, bà ta và Đông Đình Phong có quan hệ không mấy tốt đẹp, về phần nguyên nhân, là vì Đông Đình Phong còn trẻ đã ngồi lên vị trí thứ hai của tập đoàn, còn con trai bà ta cũng thuộc hàng thông minh xuất chúng, mà bây giờ cũng chỉ là quản lí cấp cao của một ngân hàng trực thuộc tập đoàn, điều này khiến bà ta nhịn không được.
“Chính là cô đã khiến Đông gia chúng tôi không còn mặt mũi nào hết, làm sao còn có thể cùng chúng tôi dùng bữa cơ chứ. Vừa nhìn thấy loại người không biết xấu hổ như cô, ta liền cảm thấy ngán ngẩm. Đại đường ca quả thật sự đã sai lầm khi cưới một nữ nhân không biết xấu hổ như cô.”
Phụ họa theo sau là ngũ đường muội của Đông Đình Phong, Đông Anh, đang vỗ ngực, gò má diễm lệ cũng không che dấu nổi vẻ chán ghét, năm nay cô ta 20, cũng giống như Đông Lôi đều đang học đại học.
Bên cạnh Đông Anh là sắc mặt nặng nề của Đông Lôi, lúc này không có biểu tình gì, để tùy ý cho người nhà châm chọc chị dâu mình.
“Tứ cô cô, Đông Anh, hai người đừng làm loạn ở đây. Mặc kệ chúng ta có thuận mắt hay không chỉ cần gia gia vừa mắt là được... đại đường ca cũng phải nhìn sắc mặt của gia gia, tránh gây khó khăn cho người đã kết hôn. Còn đối với đại đường ca, cô ta chẳng là gì cả.”
Thanh âm lạnh lùng đầy vẻ nhạo bám đó là tứ đường đệ của Đông Đình Phong, Đông Đình Bắc.
“Aizz, mọi người đừng nói như vậy, chị dâu của chúng ta, kì thực rất đáng giá. Đại đường ca không chịu ly hôn, hẳn là không bỏ ra phí ly hôn này.”
Tam đường đệ, Đông Đình Nam vừa suy nghĩ liền nói tiếp.
“Cũng là nếu ly hôn, đại đường ca sẽ phải chia một nửa gia sản cho cô ta. Thật không tính toán!” Đông Đình Bắc tấm tắc gật đầu.
Từng câu từng chữ đều châm chọc khiêu khích như những mũi tên phi tới, lạnh lùng vô tình như vậy, có thể khiến mấy kẻ nhát gan xấu hổ.
Nếu Hàn Tịnh đang ở đây, e rằng cô ấy chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho đỡ nhục. Nhưng hiện giờ là Ninh Mẫn.
Ninh Mẫn nháy mắt một cái, không hề lộ ra vẻ khiếp sợ, ngược lại là ánh mắt vô cùng bình tĩnh, quan sát những người này, nhìn thấy tam thúc Đông Đình Phong và chồng của tứ cô cũng ở đây, nhưng xem ra ông ta khá phong độ, không có mở miệng giáo huấn, chỉ nhíu mày nhìn cô một cái, tóm lại không có làm gì cô. Hà Cúc Hoa và vợ của tam thúc còn chưa tới, gia đình nhị thúc, nghe nói vì đang công tác ở tỉnh khác, bình thường rất ít khi tham dự bữa tiệc gia đình này.
Trừ ngần đó người ra, vẫn còn kẻ đang đứng trong góc phòng, dáng vẻ cao ngạo, anh tuấn, dựa lưng vào cửa sổ, vừa hút thuốc vừa dùng ánh mắt thâm trầm nghiên cứu cô, ánh mắt đó có chút cổ quái.
Người này là con trai của tứ cô cô, Tống Minh Hạo.
Đang quan sát thì Đông Lôi nhảy ngay vào tầm mắt của cô.
“Hàn Tịnh, từ nay về sau, tiệc đoàn viên của gia đình, không có phần của cô. Cô còn không biến khỏi Đông trạch, quay về bát viên. Ít tới nơi này khiến chúng tôi ngứa mắt...”
Đông Lôi vô cùng tức giận vì những chuyện xấu hổ mà nữ nhân này gây ra, sau cả đống chuyện như vậy, cô vẫn còn mặt mũi đối diện với mọi người, mà không hề hoảng loạn, rốt cuộc nữ nhân này có biết hổ thẹn hay không?
Đằng sau thổi vào một cơn gió, khiến tóc cô rối bời, Ninh Mẫn đang gỡ từng sợi một, cũng không có bỏ đi, mà đáp lại một câu rõ ràng, thanh âm cũng mềm mại, ngữ điệu vô cùng sắc bén:
“Xin lỗi, quy tắc của Đông gia là do gia gia đặt ra. Tôi chỉ nghe lời của gia gia. Lôi Lôi, muốn lên mặt với tôi, cô vẫn không đủ tư cách!”
“Còn nữa, tứ cô cô, cô cô là trưởng bối, cô cô giáo huấn, cháu không phản đối, chuyện ngày hôm đó, xem ra là cháu có lỗi với Đông gia. Chuyện đó, cháu không biện bạch, vì cây ngay không sợ chết đứng. Cô cô vẫn chưa điều tra chân tướng rõ ràng, người khác bảo sao nghe vậy đến chỉ trích lung tung, kì thực đó là hành vi của người mang thân phận trưởng bối sao? Nhưng vì cháu xem cô cô là trưởng bối, sẽ không tính toán nhiều.”
“Còn nữa, Đông Đình Nam, Đông Đình Bắc, mấy câu của các người làm tôi khó chịu, có phải bởi vì ngày thường bị Cẩn Chi gây áp lực, nên cố ý nhân cơ hội này giận cá chém thớt với tôi? Các người đường đường là đàn ông, cảm phiền các ngươi hành động ra dáng đàn ông một chút! Không phải Đông gia các người tự xưng là thân sĩ phong độ sao? Sao tôi không nhìn thấy hề nhìn thấy cái đó? Rảnh rỗi sao không học phụ thân các người hay tứ dượng đây, hoặc là anh họ các người, họ đều rất có phong độ, làm sao các ngươi lại giống đàn bà thích thêm dầu vào lửa vậy. Ăn nói huyên thuyên là sở trường của đàn bà, xin hỏi các người lúc nào đã đổi giới vậy? Ba anh em các người đến đây hòa âm sao?”
Những lời vừa nói ra khiến kẻ nào cũng biến sắc.
Ngoài phòng, gió lạnh, Đông Đình Phong khéo môi khẽ cong lên.
Miệng lưỡi nha đầu này, không biết từ lúc nào lại cay độc như vậy, cái này thực sự muốn đắc tội với mọi người. Trước kia, khi cô bị ức hiếp, chỉ có thể nén cơn giận xuống, cô hiện tại lại giống như một con nhím, kẻ nào dám ức hiếp, cô dám xù lông đâm lại kẻ đó.
Hắn thong thả bước lên tầng, tứ cô cô của hắn vẫn chưa đi, hắn tiến lại phía cô, thanh âm vừa cất ra đã như muốn dọa người:
“Hàn Tịnh, sao lại không vào, ngoài này gió lớn lắm, coi chừng bị cảm lạnh!”
/526
|