“Lại muốn đánh ta lần thứ hai, cô nghĩ cô có thể sao?”
Trong thanh âm băng lãnh đó nồng nặc mùi cảnh cáo, hắn lạnh lùng liếc nhìn cô, lau đi khóe miệng đầy máu, từ từ hít một hơi:
“Đừng có chọc giận ta, nếu không, ta nhất định sẽ đem cô xử tại chỗ, khiến cô toàn tâm toàn ý làm tròn nghĩa vụ của một người vợ.”
Dứt lời, hắn bỏ tay cô ra, sửa sang lại chiếc áo, xoay người rời khỏi phòng.
Ninh Mẫn vẫn chưa kịp hoàn hồn, phắt một cái đứng lên, mặt đằng đằng sát khí quát:
“Đông Đình Phong, nếu anh dám chạm đến tôi một lần nữa thì chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở tòa án!”
Vừa mới bước đến cửa, hắn quay đầu lại:
“Nếu thật sự náo nhiệt đến mức ra tòa, thì cô, Hàn Tịnh, sau này đừng mong gặp lại con trai!”
“...”
Vô sỉ, đúng là vô sỉ mà! Tên khốn nạn này lại lấy con trai ra uy hiếp cô.
“Nếu như cô muốn tình mẫu tử giữa cô và con trai không dễ dàng có được lập tức bị tan vỡ thì cô có thể thử xem. Còn nữa, nếu cô còn làm loạn, Tiểu Kỳ sẽ chạy đến. Nếu cô muốn tâm hồn bé bỏng của Tiểu Kỳ bị ám ảnh thì cô có thể tiếp tục cãi nhau với ta!”
“...”
Ninh Mẫn bất hạnh nhận ra mình bị á khẩu không nói được câu nào!
Chết tiệt, từ lúc nào mà tiểu thiếu gia Đông gia này lại trở thành thứ để hắn uy hiếp cô vậy?
Cô đúng là không thể bỏ được đứa trẻ đó...
Còn nữa, cô vừa nghĩ ra, vậy tối nay cô ngủ đâu?
Lúc trước, cô chạy đến chỗ của Đông Kỳ giúp nó thay đồ đã hỏi:
“Con trai, mẹ có thể ngủ với con được không?”
“Được ạ, nhưng giường con nhỏ như vậy, mẹ làm sao ngủ được?”
Đúng thôi, chiếc giường này quả thật không thể nhép vừa một người lớn như cô.
“Mẹ, mẹ và ba thật sự cãi nhau sao? Nếu thật sự là cãi nhau, vậy con càng không thể giữ mẹ được. Mẹ phải ngủ cùng ba, ba đã nói, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối cùng hòa hợp... Đi, mẹ hãy ngoan ngoãn trở về phòng ngủ đi...”
Và như vậy, cô bị đuổi ra ngoài rất thảm.
Bây giờ, cô lại vừa đắc tội với người đàn ông kia, hai người đều nghiêm mặt như vậy, tiếp theo, cô phải đi đâu?
Ninh Mẫn giận dữ che miệng, cảm thấy thật buồn nôn, đầu tiên phải vào nhà tắm đánh răng cái đã, trong trong ngoài ngoài, trên trên dưới dưới, đánh hết thảy ba lần, đánh đến mức chảy máu, đầu lưỡi toàn máu, nhưng cô vẫn cảm thấy chưa sạch, vô cùng bẩn... trong lòng căm phẫn...
Từ lúc sinh ra đến giờ, cô luôn là đứa trẻ may mắn, nhưng mấy tháng nay, vận may không hiểu sao cuốn gói rời bỏ cô, để cô với đau khổ trở thành anh em hoạn nạn có nhau.
Bao lần thay đổi vận mệnh của cô, bao lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đều không mang tới cho cô một khởi đầu mới. Trước đây không lâu, cô bị bạn trai vứt bỏ, bị đuổi giết, bị đẩy vào bước đường cùng, hiện tại, cô lại bị người ta ức hiếp. Cuộc đời của cô chưa bao giờ lại đen tối như vậy. Cũng chưa từng bị người ta ức hiếp như vậy!
Được, được thôi, Đông Đình Phong, mối thù này là anh tự gây ra!
Ghê tởm, làm sao cô mà cô không thể lấy lại tinh thần như vậy chứ!
Tim nhảy loạn lên, cô vội vàng vã nước vào mặt, khó khăn lắm mới nén được tức giận bước ra khỏi nhà tắm, lúc đi ra, lại nhìn thấy bản mặt đáng ghết của tên Đông Đình Phong đó, không biết từ lúc nào hắn đã thay quần áo, chiếc áo ngoài màu khói thuốc, bên trong là chiếc áo lông cao cổ, hắn vừa nghe điện thoại, vừa bước ra từ phòng con trai, đúng lúc cô đi qua lại đụng phải hắn khiến chiếc điện thoại trên tay hắn văng xuống đất.
“Vậy em đợi anh...”
Lúc điện thoại rơi xuống liền chuyển sang chế độ loa ngoài, từ trong đó truyền ra một thanh âm ngọt ngào có thể là làm tan chảy trái tim người đàn ông.
Trong thanh âm băng lãnh đó nồng nặc mùi cảnh cáo, hắn lạnh lùng liếc nhìn cô, lau đi khóe miệng đầy máu, từ từ hít một hơi:
“Đừng có chọc giận ta, nếu không, ta nhất định sẽ đem cô xử tại chỗ, khiến cô toàn tâm toàn ý làm tròn nghĩa vụ của một người vợ.”
Dứt lời, hắn bỏ tay cô ra, sửa sang lại chiếc áo, xoay người rời khỏi phòng.
Ninh Mẫn vẫn chưa kịp hoàn hồn, phắt một cái đứng lên, mặt đằng đằng sát khí quát:
“Đông Đình Phong, nếu anh dám chạm đến tôi một lần nữa thì chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở tòa án!”
Vừa mới bước đến cửa, hắn quay đầu lại:
“Nếu thật sự náo nhiệt đến mức ra tòa, thì cô, Hàn Tịnh, sau này đừng mong gặp lại con trai!”
“...”
Vô sỉ, đúng là vô sỉ mà! Tên khốn nạn này lại lấy con trai ra uy hiếp cô.
“Nếu như cô muốn tình mẫu tử giữa cô và con trai không dễ dàng có được lập tức bị tan vỡ thì cô có thể thử xem. Còn nữa, nếu cô còn làm loạn, Tiểu Kỳ sẽ chạy đến. Nếu cô muốn tâm hồn bé bỏng của Tiểu Kỳ bị ám ảnh thì cô có thể tiếp tục cãi nhau với ta!”
“...”
Ninh Mẫn bất hạnh nhận ra mình bị á khẩu không nói được câu nào!
Chết tiệt, từ lúc nào mà tiểu thiếu gia Đông gia này lại trở thành thứ để hắn uy hiếp cô vậy?
Cô đúng là không thể bỏ được đứa trẻ đó...
Còn nữa, cô vừa nghĩ ra, vậy tối nay cô ngủ đâu?
Lúc trước, cô chạy đến chỗ của Đông Kỳ giúp nó thay đồ đã hỏi:
“Con trai, mẹ có thể ngủ với con được không?”
“Được ạ, nhưng giường con nhỏ như vậy, mẹ làm sao ngủ được?”
Đúng thôi, chiếc giường này quả thật không thể nhép vừa một người lớn như cô.
“Mẹ, mẹ và ba thật sự cãi nhau sao? Nếu thật sự là cãi nhau, vậy con càng không thể giữ mẹ được. Mẹ phải ngủ cùng ba, ba đã nói, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối cùng hòa hợp... Đi, mẹ hãy ngoan ngoãn trở về phòng ngủ đi...”
Và như vậy, cô bị đuổi ra ngoài rất thảm.
Bây giờ, cô lại vừa đắc tội với người đàn ông kia, hai người đều nghiêm mặt như vậy, tiếp theo, cô phải đi đâu?
Ninh Mẫn giận dữ che miệng, cảm thấy thật buồn nôn, đầu tiên phải vào nhà tắm đánh răng cái đã, trong trong ngoài ngoài, trên trên dưới dưới, đánh hết thảy ba lần, đánh đến mức chảy máu, đầu lưỡi toàn máu, nhưng cô vẫn cảm thấy chưa sạch, vô cùng bẩn... trong lòng căm phẫn...
Từ lúc sinh ra đến giờ, cô luôn là đứa trẻ may mắn, nhưng mấy tháng nay, vận may không hiểu sao cuốn gói rời bỏ cô, để cô với đau khổ trở thành anh em hoạn nạn có nhau.
Bao lần thay đổi vận mệnh của cô, bao lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đều không mang tới cho cô một khởi đầu mới. Trước đây không lâu, cô bị bạn trai vứt bỏ, bị đuổi giết, bị đẩy vào bước đường cùng, hiện tại, cô lại bị người ta ức hiếp. Cuộc đời của cô chưa bao giờ lại đen tối như vậy. Cũng chưa từng bị người ta ức hiếp như vậy!
Được, được thôi, Đông Đình Phong, mối thù này là anh tự gây ra!
Ghê tởm, làm sao cô mà cô không thể lấy lại tinh thần như vậy chứ!
Tim nhảy loạn lên, cô vội vàng vã nước vào mặt, khó khăn lắm mới nén được tức giận bước ra khỏi nhà tắm, lúc đi ra, lại nhìn thấy bản mặt đáng ghết của tên Đông Đình Phong đó, không biết từ lúc nào hắn đã thay quần áo, chiếc áo ngoài màu khói thuốc, bên trong là chiếc áo lông cao cổ, hắn vừa nghe điện thoại, vừa bước ra từ phòng con trai, đúng lúc cô đi qua lại đụng phải hắn khiến chiếc điện thoại trên tay hắn văng xuống đất.
“Vậy em đợi anh...”
Lúc điện thoại rơi xuống liền chuyển sang chế độ loa ngoài, từ trong đó truyền ra một thanh âm ngọt ngào có thể là làm tan chảy trái tim người đàn ông.
/526
|