Cô vừa quay lưng đi, một giọng nói sắc bén vang lên bên tai
" Muốn đi đâu?"
Từ Ái Thuyên chầm chậm ngoảnh đầu nhìn hắn, đôi mắt ửng đỏ thê lương, khoé môi rỉ máu mấp máy từng từ
" Tôi về nhà "
Cô đáp lại lời của Hàn Tử Phong, chất giọng vì đang khóc nên cũng nghẹn ngào khiến lòng người không khỏi thương xót.
Nhưng Hàn Tử Phong vốn đâu còn thời gian để nghĩ đến chuyện xót thương cho cô. Hắn thực sự đã bị Từ Ái Thuyên chọc giận đến nỗi không kiềm chế được, hắn gắt gao lôi cô vào nhà.
" Cô muốn bỏ đi sao? Đâu có dễ! Chẳng phải cô Từ đây một mực đòi gả cho tôi sao? Tại sao bây giờ lại muốn rời đi chứ?"
Cô níu lấy cánh tay tráng kiện của hắn, thiếu điều van xin
" Anh chẳng phải muốn ở cùng cô ta sao? Giờ tôi tác hợp cho các người. Vậy đã đủ chưa? Van cầu anh mau thả tôi ra, người nhà tôi đang gặp nguy hiểm..."
Hắn cười lạnh, dùng lực tay nâng cằm cô lên mà mạnh bạo bóp, xương hàm của Từ Ái Thuyên cơ hồ nát vụn
"Bổn phận của cô chính là làm trò vui cho tôi và cô ấy hiểu không? Còn gia đình cô, sống hay chết tôi đều không quan tâm!"
Hàn Tử Phong vứt cô sang một bên như vứt một món đồ bỏ đi. Mái tóc xoăn rối bù, cả thân ảnh mảnh dẻ nằm bất lực trên sàn nhà như một con rối gỗ. Sao sự việc lại đi đến bước đường như vậy cơ chứ? Cô chưa từng nghĩ người con trai mình yêu mười mấy năm lại tàn độc đến mức đó. Cô hối hận, tuy yêu nhưng vẫn hối hận!
Hàn Tử Phong choàng qua eo của Bảo Trân mà bước lên lầu, trước khi đi hắn không quên phất tay sai vệ sĩ đóng chặt cửa, hòng muốn cô không thể ra ngoài.
Bảo Trân dán cơ thể nóng bỏng vào lồng ngực hắn, đôi đồng tử ác ý liếc qua Từ Ái Thuyên rồi thu hồi sự thiện lương trở lại, môi mềm lướt qua mặt hắn nũng nịu
" Chúng ta không đi ăn sao anh?"
" Em đói?"
Hắn nhìn nàng, thập phần cưng chiều
Bảo Trân nhu mì gật đầu, cái miệng nhỏ thốt ra từ " Dạ " làm tim hắn tan chảy.
Xoa đầu nàng, Hàn Tử Phong lãnh đạm cất giọng
" Cút xuống bếp chuẩn bị thức ăn cho cô ấy!"
Lời nói ám chỉ dành cho Từ Ái Thuyên, sau đó hắn nới lỏng cà vạt, kéo Bảo Trân vào phòng.
Hắn vốn tính tình vui buồn thất thường. Mọi khi hắn vui vẻ bấy nhiêu thì khi tức giận lại tàn ác gấp bội. Đặc biệt điểm yếu của Hàn Tử Phong chính là Bảo Trân, hắn yêu nàng như sinh mệnh vậy. Động đến nàng ta dù chỉ một sợi tóc thì cho dù kẻ đó là ai vẫn sẽ sống không yên thân !
_______
Trong phòng riêng của hai vợ chồng, cửa phòng không đóng cũng không khép hờ, cứ thế mà mở toan như để toàn bộ cảnh xấu hổ bên trong cho cô nhìn thấy.
Từ Ái Thuyên khổ sở bưng khay thức ăn lên phòng. Tiếng thở gấp của Bảo Trân làm đại não cô trống rỗng, nàng ta quấn hai chân trắng nõn quanh hông hắn, nhịp nhàng đáp trả.
Cô hít lấy một ngụm không khí để trấn tĩnh, lòng đột ngột quặn thắt làm Từ Ái Thuyên thích nghi không kịp, một giọt nước mắt lăn dài.
Cô rón rén bước vào phòng, đặt khay thức ăn lên bàn rồi lui ra ngoài, cả một quá trình không sinh ra tiếng động gì. Khớp tay đã sớm bị cô nắm lại đến nỗi tê cứng, mỗi một âm thanh ái muội ngân ra đều khiến cô như muốn chết đi sống lại.
"Đi đâu? "
Giọng nói khàn đặc đẫm mùi dục vọng vang lên bên tai, quen thuộc nhưng giờ đây lại thập phần xa cách.
" Muốn đi đâu?"
Từ Ái Thuyên chầm chậm ngoảnh đầu nhìn hắn, đôi mắt ửng đỏ thê lương, khoé môi rỉ máu mấp máy từng từ
" Tôi về nhà "
Cô đáp lại lời của Hàn Tử Phong, chất giọng vì đang khóc nên cũng nghẹn ngào khiến lòng người không khỏi thương xót.
Nhưng Hàn Tử Phong vốn đâu còn thời gian để nghĩ đến chuyện xót thương cho cô. Hắn thực sự đã bị Từ Ái Thuyên chọc giận đến nỗi không kiềm chế được, hắn gắt gao lôi cô vào nhà.
" Cô muốn bỏ đi sao? Đâu có dễ! Chẳng phải cô Từ đây một mực đòi gả cho tôi sao? Tại sao bây giờ lại muốn rời đi chứ?"
Cô níu lấy cánh tay tráng kiện của hắn, thiếu điều van xin
" Anh chẳng phải muốn ở cùng cô ta sao? Giờ tôi tác hợp cho các người. Vậy đã đủ chưa? Van cầu anh mau thả tôi ra, người nhà tôi đang gặp nguy hiểm..."
Hắn cười lạnh, dùng lực tay nâng cằm cô lên mà mạnh bạo bóp, xương hàm của Từ Ái Thuyên cơ hồ nát vụn
"Bổn phận của cô chính là làm trò vui cho tôi và cô ấy hiểu không? Còn gia đình cô, sống hay chết tôi đều không quan tâm!"
Hàn Tử Phong vứt cô sang một bên như vứt một món đồ bỏ đi. Mái tóc xoăn rối bù, cả thân ảnh mảnh dẻ nằm bất lực trên sàn nhà như một con rối gỗ. Sao sự việc lại đi đến bước đường như vậy cơ chứ? Cô chưa từng nghĩ người con trai mình yêu mười mấy năm lại tàn độc đến mức đó. Cô hối hận, tuy yêu nhưng vẫn hối hận!
Hàn Tử Phong choàng qua eo của Bảo Trân mà bước lên lầu, trước khi đi hắn không quên phất tay sai vệ sĩ đóng chặt cửa, hòng muốn cô không thể ra ngoài.
Bảo Trân dán cơ thể nóng bỏng vào lồng ngực hắn, đôi đồng tử ác ý liếc qua Từ Ái Thuyên rồi thu hồi sự thiện lương trở lại, môi mềm lướt qua mặt hắn nũng nịu
" Chúng ta không đi ăn sao anh?"
" Em đói?"
Hắn nhìn nàng, thập phần cưng chiều
Bảo Trân nhu mì gật đầu, cái miệng nhỏ thốt ra từ " Dạ " làm tim hắn tan chảy.
Xoa đầu nàng, Hàn Tử Phong lãnh đạm cất giọng
" Cút xuống bếp chuẩn bị thức ăn cho cô ấy!"
Lời nói ám chỉ dành cho Từ Ái Thuyên, sau đó hắn nới lỏng cà vạt, kéo Bảo Trân vào phòng.
Hắn vốn tính tình vui buồn thất thường. Mọi khi hắn vui vẻ bấy nhiêu thì khi tức giận lại tàn ác gấp bội. Đặc biệt điểm yếu của Hàn Tử Phong chính là Bảo Trân, hắn yêu nàng như sinh mệnh vậy. Động đến nàng ta dù chỉ một sợi tóc thì cho dù kẻ đó là ai vẫn sẽ sống không yên thân !
_______
Trong phòng riêng của hai vợ chồng, cửa phòng không đóng cũng không khép hờ, cứ thế mà mở toan như để toàn bộ cảnh xấu hổ bên trong cho cô nhìn thấy.
Từ Ái Thuyên khổ sở bưng khay thức ăn lên phòng. Tiếng thở gấp của Bảo Trân làm đại não cô trống rỗng, nàng ta quấn hai chân trắng nõn quanh hông hắn, nhịp nhàng đáp trả.
Cô hít lấy một ngụm không khí để trấn tĩnh, lòng đột ngột quặn thắt làm Từ Ái Thuyên thích nghi không kịp, một giọt nước mắt lăn dài.
Cô rón rén bước vào phòng, đặt khay thức ăn lên bàn rồi lui ra ngoài, cả một quá trình không sinh ra tiếng động gì. Khớp tay đã sớm bị cô nắm lại đến nỗi tê cứng, mỗi một âm thanh ái muội ngân ra đều khiến cô như muốn chết đi sống lại.
"Đi đâu? "
Giọng nói khàn đặc đẫm mùi dục vọng vang lên bên tai, quen thuộc nhưng giờ đây lại thập phần xa cách.
/22
|