Tư Đồ Lăng Tuyết theo quản lí Trương lên tầng ba của Yểm Quỷ Thiên Đường.
Vừa bước vào phòng, cô liền nhìn thấy Lý Tư Thần ôm Sarah Tư Đặc và Lâm Thiên Túng ôm Phi Điểu Tường chiếm hai góc ghế.
Tư Đồ Lăng Tuyết chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp ngồi xuống giữa ghế.
Lý Tư Thần vươn tay cầm lấy chai rượu vang ở trên bàn, rót đầy một ly rồi đẩy về phía Tư Đồ Lăng Tuyết.
Tư Đồ Lăng Tuyết nâng ly rượu vang, nhấp một ngụm.
Đặt ly xuống, cô quay sang Lý Tư Thần, nói: Dẫn Rose vào đây.
Lý Tư Thần ra lệnh cho tên thủ hạ phía sau: Dẫn Rose vào đây.
Tên thủ hạ nhận lệnh rời đi. Lát sau, hắn quay lại, dẫn theo một cô gái bị trói gô.
Cô gái chỉ tầm 20 tuổi. Khuôn mặt rất xinh đẹp, thản nhiên. Nhưng khi cô ta nhìn sang Tư Đồ Lăng Tuyết, khuôn mặt liền trắng bệch.
Đại, đại gia. Cô ta lắp bắp kêu lên.
Đại gia? Tư Đồ Lăng Tuyết nhướn mày. Khóe môi hiện lên một nụ cười khinh bỉ: Cô bán đứng tổ chức, vậy mà vẫn còn nhớ tôi là đại gia của cô hay sao hả Rose!
Nói rồi, cô đứng dậy, từng bước từng bước tiến về phía Rose.
Tư Đồ Lăng Tuyết nửa ngồi nửa quỳ xuống bên cạnh Rose.
Phẩy tay một cái, dây thừng quấn chặt Rose liền rơi ra.
Tư Đồ Lăng Tuyết lấy tay nâng cằm cô ta lên: Từ khi cô phản bội tổ chức thì ta đã không còn là đại gia của cô nữa rồi.
Dứt lời, cô quát lên một tiếng: Tứ gia.
Có tôi. Sarah Tư Đặc nghe bạn tốt gọi mình liền lập tức đáp lại.
Kẻ phản bội lại tổ chức, chiếu theo điều luật của chúng ta thì phải xử lí như thế nào? Tư Đồ Lăng Tuyết cao giọng hỏi.
Sarah Tư Đặc rất phối hợp, thành thật trả lời: Hình phạt chỉ có một - nhục hình xử tử.
Sarah Tư Đặc vừa dứt lời, Rose liền hoảng sợ, vội vàng quỳ lạy Tư Đồ Lăng Tuyết: Đại gia, xin ngài tha cho tôi.
Tha? Tư Đồ Lăng Tuyết nhướn mày.
Sarah Tư Đặc và Phi Điểu Tường hai mặt nhìn nhau, âm thầm cười lạnh.
Lăng Tuyết ghét nhất chính là sự phản bội. Xin tha? Chỉ khiến cho cậu ấy ra tay nặng hơn thôi.
Thế nhưng, trái với dự đoán của hai người, Tư Đồ Lăng Tuyết lại đáp: Cũng được.
Câu nói của cô khiến cho mỗi người một biểu cảm.
Rose mừng rỡ. Sarah Tư Đặc và Phi Điểu Tường trố mắt ngạc nhiên. Các thủ hạ sững sờ. Lý Tư Thần và Lâm Thiên Túng tuy ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong mắt đã sớm lộ rõ vẻ kinh ngạc không thôi.
Tuy rằng tội ngươi đáng chết, nhưng niệm tình ngươi đã ở tổ chức lâu năm. Vậy nên, tha cho ngươi cũng được. Tư Đồ Lăng Tuyết lắc lắc ly rượu trong tay.
Trên mặt Rose lộ rõ vẻ vui mừng.
Nhưng mà, để ngươi đi dễ dàng như vậy cũng thật không hay. Chỉ cần ngươi uống hết ly rượu này, ta sẽ thả ngươi đi. Tư Đồ Lăng Tuyết dứt lời liền đem ly rượu đặt xuống trước mặt Rose.
Nhìn ly rượu trước mặt, nụ cười của Rose tắt ngấm. Cô ta sợ hãi nhìn Tư Đồ Lăng Tuyết, lại thấy cô mặt lạnh tanh không đổi sắc.
Rose cắn chặt môi, đem ly rượu nâng lên, một hơi uống sạch.
Sau đó, cô ta lảo đảo đứng lên.
Tốt! Rất tốt! Quả nhiên rất có chí khí. Tư Đồ Lăng Tuyết vỗ tay đầy tán thưởng. Cô quay sang nói với tên thủ hạ: Người đâu, mở cửa cho Rose tiểu thư ra ngoài.
Tên thủ hạ cung kính mở cửa.
Rose thấy cửa được mở ra, liền điên cuồng mà lao ra ngoài.
Sau khi bóng dáng của cô ta biến mất hoàn toàn, Tư Đồ Lăng Tuyết liền quay trở lại chỗ ngồi.
Lăng Tuyết, cậu đang làm gì vậy? Sarah Tư Đặc giận dữ hỏi.
Làm gì? Ý cậu là sao? Tư Đồ Lăng Tuyết hỏi ngược lại.
Đừng giả ngơ! Tha thứ cho kẻ phản bội không phải tác phong của cậu. Sarah Tư Đặc tức giận quát lên.
Thế nhưng, Tư Đồ Lăng Tuyết lại không để ý đến câu nói của cô bạn. Cô nhìn quản lí Trương, lạnh giọng mà hỏi: Đã cho cô ta dùng thuốc chưa?
Quản lí Trương thành thật gật đầu: Rồi ạ, thưa chủ nhân.
Đoạn đối thoại này của cô khiến bốn người kia ngạc nhiên vô cùng.
Phi Điểu Tường ngạc nhiên hỏi: Thuốc? Chị Tuyết, chị đã cho cô ta uống thuốc gì cơ?
Bán quy. Tư Đồ Lăng Tuyết lạnh nhạt phun ra hai chữ.
Là thuốc độc bán quy? Phi Điểu Tường sửng sốt hỏi lại.
Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu. Cô đem rượu rót đầy ly của mình rồi nói: Bán quy, độc cũng như tên. Chính là một khi uống phải sẽ cho con người ta sống không được, chết không xong, đau đớn vật vã.
Vừa bước vào phòng, cô liền nhìn thấy Lý Tư Thần ôm Sarah Tư Đặc và Lâm Thiên Túng ôm Phi Điểu Tường chiếm hai góc ghế.
Tư Đồ Lăng Tuyết chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp ngồi xuống giữa ghế.
Lý Tư Thần vươn tay cầm lấy chai rượu vang ở trên bàn, rót đầy một ly rồi đẩy về phía Tư Đồ Lăng Tuyết.
Tư Đồ Lăng Tuyết nâng ly rượu vang, nhấp một ngụm.
Đặt ly xuống, cô quay sang Lý Tư Thần, nói: Dẫn Rose vào đây.
Lý Tư Thần ra lệnh cho tên thủ hạ phía sau: Dẫn Rose vào đây.
Tên thủ hạ nhận lệnh rời đi. Lát sau, hắn quay lại, dẫn theo một cô gái bị trói gô.
Cô gái chỉ tầm 20 tuổi. Khuôn mặt rất xinh đẹp, thản nhiên. Nhưng khi cô ta nhìn sang Tư Đồ Lăng Tuyết, khuôn mặt liền trắng bệch.
Đại, đại gia. Cô ta lắp bắp kêu lên.
Đại gia? Tư Đồ Lăng Tuyết nhướn mày. Khóe môi hiện lên một nụ cười khinh bỉ: Cô bán đứng tổ chức, vậy mà vẫn còn nhớ tôi là đại gia của cô hay sao hả Rose!
Nói rồi, cô đứng dậy, từng bước từng bước tiến về phía Rose.
Tư Đồ Lăng Tuyết nửa ngồi nửa quỳ xuống bên cạnh Rose.
Phẩy tay một cái, dây thừng quấn chặt Rose liền rơi ra.
Tư Đồ Lăng Tuyết lấy tay nâng cằm cô ta lên: Từ khi cô phản bội tổ chức thì ta đã không còn là đại gia của cô nữa rồi.
Dứt lời, cô quát lên một tiếng: Tứ gia.
Có tôi. Sarah Tư Đặc nghe bạn tốt gọi mình liền lập tức đáp lại.
Kẻ phản bội lại tổ chức, chiếu theo điều luật của chúng ta thì phải xử lí như thế nào? Tư Đồ Lăng Tuyết cao giọng hỏi.
Sarah Tư Đặc rất phối hợp, thành thật trả lời: Hình phạt chỉ có một - nhục hình xử tử.
Sarah Tư Đặc vừa dứt lời, Rose liền hoảng sợ, vội vàng quỳ lạy Tư Đồ Lăng Tuyết: Đại gia, xin ngài tha cho tôi.
Tha? Tư Đồ Lăng Tuyết nhướn mày.
Sarah Tư Đặc và Phi Điểu Tường hai mặt nhìn nhau, âm thầm cười lạnh.
Lăng Tuyết ghét nhất chính là sự phản bội. Xin tha? Chỉ khiến cho cậu ấy ra tay nặng hơn thôi.
Thế nhưng, trái với dự đoán của hai người, Tư Đồ Lăng Tuyết lại đáp: Cũng được.
Câu nói của cô khiến cho mỗi người một biểu cảm.
Rose mừng rỡ. Sarah Tư Đặc và Phi Điểu Tường trố mắt ngạc nhiên. Các thủ hạ sững sờ. Lý Tư Thần và Lâm Thiên Túng tuy ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong mắt đã sớm lộ rõ vẻ kinh ngạc không thôi.
Tuy rằng tội ngươi đáng chết, nhưng niệm tình ngươi đã ở tổ chức lâu năm. Vậy nên, tha cho ngươi cũng được. Tư Đồ Lăng Tuyết lắc lắc ly rượu trong tay.
Trên mặt Rose lộ rõ vẻ vui mừng.
Nhưng mà, để ngươi đi dễ dàng như vậy cũng thật không hay. Chỉ cần ngươi uống hết ly rượu này, ta sẽ thả ngươi đi. Tư Đồ Lăng Tuyết dứt lời liền đem ly rượu đặt xuống trước mặt Rose.
Nhìn ly rượu trước mặt, nụ cười của Rose tắt ngấm. Cô ta sợ hãi nhìn Tư Đồ Lăng Tuyết, lại thấy cô mặt lạnh tanh không đổi sắc.
Rose cắn chặt môi, đem ly rượu nâng lên, một hơi uống sạch.
Sau đó, cô ta lảo đảo đứng lên.
Tốt! Rất tốt! Quả nhiên rất có chí khí. Tư Đồ Lăng Tuyết vỗ tay đầy tán thưởng. Cô quay sang nói với tên thủ hạ: Người đâu, mở cửa cho Rose tiểu thư ra ngoài.
Tên thủ hạ cung kính mở cửa.
Rose thấy cửa được mở ra, liền điên cuồng mà lao ra ngoài.
Sau khi bóng dáng của cô ta biến mất hoàn toàn, Tư Đồ Lăng Tuyết liền quay trở lại chỗ ngồi.
Lăng Tuyết, cậu đang làm gì vậy? Sarah Tư Đặc giận dữ hỏi.
Làm gì? Ý cậu là sao? Tư Đồ Lăng Tuyết hỏi ngược lại.
Đừng giả ngơ! Tha thứ cho kẻ phản bội không phải tác phong của cậu. Sarah Tư Đặc tức giận quát lên.
Thế nhưng, Tư Đồ Lăng Tuyết lại không để ý đến câu nói của cô bạn. Cô nhìn quản lí Trương, lạnh giọng mà hỏi: Đã cho cô ta dùng thuốc chưa?
Quản lí Trương thành thật gật đầu: Rồi ạ, thưa chủ nhân.
Đoạn đối thoại này của cô khiến bốn người kia ngạc nhiên vô cùng.
Phi Điểu Tường ngạc nhiên hỏi: Thuốc? Chị Tuyết, chị đã cho cô ta uống thuốc gì cơ?
Bán quy. Tư Đồ Lăng Tuyết lạnh nhạt phun ra hai chữ.
Là thuốc độc bán quy? Phi Điểu Tường sửng sốt hỏi lại.
Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu. Cô đem rượu rót đầy ly của mình rồi nói: Bán quy, độc cũng như tên. Chính là một khi uống phải sẽ cho con người ta sống không được, chết không xong, đau đớn vật vã.
/90
|