Cảm ơn em vì đã xuất hiện trên thế gian này, để cho anh được cảm nhận thứ gọi là tình yêu. Hiên Viên Liệt thì thầm bên tai cô.
Nghe hắn nói, trái tim của Tư Đồ Lăng Tuyết lại một lần nữa lạc nhịp.
Cô đặt hai tay lên vị trí ngực trái như muốn ổn định nhịp đập.
Thực ra, Tư Đồ Lăng Tuyết biết Hiên Viên Liệt yêu cô rất nhiều. Thế nhưng, khi cô chưa xác định được tình cảm của mình thì cô không dám chấp nhận hắn. Bởi vì, nếu như sau này phát hiện ra, tình cảm bấy lâu nay dành cho hắn không phải là tình yêu thì cô sẽ làm khổ cả một đời của hắn.
Tư Đồ Lăng Tuyết không nói gì. Cô chỉ lẳng lặng gỡ tay hắn ra.
Mà Hiên Viên Liệt cũng đoán được cô sẽ làm vậy. Ngược lại, hắn càng siết chặt tay hơn.
Bỏ em ra nào. Tư Đồ Lăng Tuyết vỗ nhẹ lên tay hắn, nhỏ giọng.
Ngày mai, anh sẽ đi Pháp. Hiên Viên Liệt trực tiếp ngó lơ ý kiến của cô. Hắn nói: Tập đoàn Hiên Viên bên đó có một số việc phải giải quyết. Ngoài ra, còn có một vụ làm ăn cần đích thân anh xem thử. Chắc phải đi mất mười ngày.
Ừ. Tư Đồ Lăng Tuyết chỉ ừ một tiếng . Chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả.
Em... có muốn đi cùng anh không? Hiên Viên Liệt ngập ngừng hỏi.
Câu hỏi của hắn làm Tư Đồ Lăng Tuyết hơi bất ngờ. Cô vốn tưởng rằng, hắn chỉ muốn thông báo là phải đi Pháp công tác mười ngày thôi chứ.
Vì sao anh lại muốn em đi cùng? Tư Đồ Lăng Tuyết chưa vội trả lời hắn mà hỏi ngược lại.
Trên đầu vang lên tiếng cười trầm thấp.
Hiên Viên Liệt ôm Tư Đồ Lăng Tuyết ngồi xuống ghế sofa, sủng nịch mà nói với cô: Địa điểm công tác là Provence. Đối tượng hợp tác là một trang trại rượu nho, tuy không có tiếng nhưng lại có rượu rất ngon. Vừa vặn, loại rượu này đã lọt vào mắt xanh của một vị cổ đông tập đoàn Hiên Viên. Ông ấy đề xuất với anh về việc hợp tác với rượu trang, đưa loại rượu này vào Trung Quốc tiêu thụ.
Nói đến đây, Hiên Viên Liệt lại yêu thương xoa đầu cô: Bảo bối, dẫn em đi là vì có hai lí do. Thứ nhất, là muốn nhờ chuyên gia em đây thẩm định loại rượu đó, rồi chúng ta mới tính đến chuyện hợp tác về lâu về dài. Và lí do thứ hai, cũng là lí do chính. Anh muốn dẫn em đi xả stress. Dạo này, em vì việc của sát thủ mà bị stress nặng rồi đấy!
Nghe thế, Tư Đồ Lăng Tuyết liền trầm ngâm. Quả thực, Hiên Viên Liệt nói không sai. Dạo gần đây, đúng là cô bị stress. Là bởi vì việc cho đến bây giờ vẫn chưa có một chút xíu tin tức nào về Lạc Văn và Andre gia tộc làm cho stress tích tụ, lại không có cách nào giải tỏa.
Dù sao thì Provence cũng có khí hậu rất tốt. Nghỉ ngơi ở đó... là một ý kiến không tồi.
Thế nhưng, mặc dù đã có quyết định của mình, Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn hỏi lại một lần nữa: Thực sự không cản trở đến công việc của anh sao?
Không. Hiên Viên Liệt lắc đầu: Một chút cũng không.
Được. Vậy em đi.
Không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra được, sau khi nghe câu này của cô, Hiên Viên Liệt đã vui đến mức nào. Hắn ôm cô đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống: Đêm nay ngủ ở đây đi.
Câu nói của hắn làm cho Tư Đồ Lăng Tuyết hốt hoảng. Hắn điên rồi sao. Ba mẹ cô cùng các thúc thúc, a di vẫn còn ở nơi này. Vậy mà hắn...
Liệt, đừng nháo. Ba mẹ em còn đang ở đây.
Không sao. Hiên Viên Liệt nằm xuống bên cạnh Tư Đồ Lăng Tuyết, yêu thương mà ôm cô vào lòng: Bọn họ ngủ rồi, sẽ không biết được. Em cũng nên ngủ thôi. Ngày mai, chúng ta sẽ rời khỏi lâu đài Hiên Viên thật sớm đấy.
...
Trong khi đôi trẻ nhà chúng ta đang ân ân ái ái, thì ở một nơi gần đó lại là một viễn cảnh khác.
Trong một nghĩa trang lạnh lẽo vắng vẻ, trước một ngôi mộ cỏ mọc xanh um là một cô gái trẻ. Sau lưng cô là một người đàn ông tầm tuổi trung niên.
Cô gái không hề sợ cảnh đêm tối nơi mộ địa hoang vu. Cô đưa tay, phủi đi lớp bụi đã bám đầy trên bia mộ, để lộ ra di ảnh của một người phụ nữ rất đẹp.
Mẹ. Cô gái khẽ gọi: Con gái bất hiếu. Bây giờ mới có thể đến thăm mẹ.
Nói tới đây, hốc mắt cô gái liền đỏ lên.
Mẹ, mẹ hy sinh tất cả chỉ để vì một người đàn ông, để rồi đổi lại, ông ta cho mẹ được cái gì? Ông ta đã gián tiếp giết mẹ, thâu tóm ngoại tộc của chúng ta. Đến khi mẹ chết cũng không được chôn cất tử tế, mà ông ta, cũng chưa từng đến thăm mẹ một lần. Mẹ, vì một người đàn ông như thế mà chẳng màng đến sự sống, có đáng hay không? Vì cái gì, mẹ biết rõ là ông ta muốn giết mẹ, mẹ cũng chưa từng vạch trần tội ác của ông ta mà chỉ âm thầm chờ chết. Mẹ vì tình yêu mù quáng mà điên mất rồi. Cô gái gần như thét lên với ngôi mộ. Bao nhiêu uất ức đè nén bấy lâu lại như nước lũ mà tuôn ra.
Mẹ cô chết đi, bỏ lại cô một mình. Hằng ngày, đều phải chứng kiến cái viễn cảnh người cô gọi bằng ba đưa phụ nữ về nhà. Hằng đêm, đều phải làm bạn với cô đơn, thống khổ, đau đớn và những cơn ác mộng.
Mẹ cô lúc chết cũng chỉ nghĩ đến người đàn ông đó, lại chưa từng nghĩ đến cô con gái bé bỏng của nàng vẫn còn tồn tại trên nhân thế sẽ phải chịu những đau đớn khủng khiếp như thế nào.
Nghĩ tới đây, nước mắt lại không nhịn được mà chảy ra.
Người đàn ông trung niên ở phía sau nhìn một màn này cũng chỉ biết thở dài. Ông cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên người cô gái, vỗ vai cô an ủi: Thiếu chủ, chủ nhân đã đi xa rồi. Người ở đây la hét cũng chẳng thể khiến chủ nhân sống lại. Việc cần làm bây giờ là phải báo thù cho chủ nhân.
Một câu nói này của người đàn ông đã giúp cô gái kìm nén cơn xúc động. Cô lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt. Sau khi đã ổn định lại cảm xúc, cô nói: Chú John, chú nói không sai. Mẹ đã chết rồi, không thể sống lại được nữa. Việc cháu phải làm bây giờ không phải là khóc lóc mà là, vì mẹ báo thù, vì ngoại tộc phục hưng.
Cô gái lại nhìn di ảnh, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia đã không còn sự dịu dàng như vừa nãy, mà chỉ toàn là sự thù hận sâu cay: Mẹ, con sẽ không giống như mẹ, làm một quân cờ vô tri để ông ta bài bố. Con sẽ làm cho ông ta phải trả giá mãi mãi vì những gì đã gây ra với con và những người con yêu quý.
Mẹ, mẹ đừng trách con gái bất hiếu. Có trách thì hãy trách ông ta chưa từng coi con là con gái, trách ông ta chính là thủ phạm đã giết chết mẹ, dùng thế lực của ngoại tộc vào việc tư lợi cá nhân, trách ông ta muốn hại người mà con yêu quý. Tội ác của ông ta, cho dù xuống 18 tầng địa ngục cũng không trả hết.
Nói dứt câu, cô gái lại quay ra hỏi người đàn ông phía sau: Chú John, dạo gần đây, chú đã lấy được sự tin tưởng của ông ta rồi đúng không?
Vâng, thưa thiếu chủ. Người đàn ông tên John gật đầu.
Tốt lắm! Chú hãy cố gắng tỏ ra trung thành với ông ta. Sau đó, nếu phát hiện ra điều gì, chú hãy báo lại cho tôi. Về chuyện của hắc đạo đế vương ngày hôm nay, tôi rất cảm ơn chú. Cô gái dặn dò người đàn ông.
Không có gì, thưa thiếu chủ. Giúp đỡ cô chính là bổn phận của tôi. John cung kính đáp. Sau đó, ông ta ngập ngừng như muốn nói điều gì.
Chú có gì muốn nói liền cứ nói ra.
Thiếu chủ, cô thực sự cảm thấy, việc hợp tác với hắc đạo đế vương là chuyện đúng đắn? John không dè dặt mà nói ra suy nghĩ của mình.
Đó là chuyện đúng đắn nhất mà ta có thể làm được. Chú John, chú cứ yên tâm. Hợp tác với hắc đạo đế vương, sẽ không khiến chú thiệt thòi đâu. Cô gái bước qua John, rời khỏi nghĩa địa.
Bóng dáng cô khuất dần sau màn đêm vô tận.
Nghe hắn nói, trái tim của Tư Đồ Lăng Tuyết lại một lần nữa lạc nhịp.
Cô đặt hai tay lên vị trí ngực trái như muốn ổn định nhịp đập.
Thực ra, Tư Đồ Lăng Tuyết biết Hiên Viên Liệt yêu cô rất nhiều. Thế nhưng, khi cô chưa xác định được tình cảm của mình thì cô không dám chấp nhận hắn. Bởi vì, nếu như sau này phát hiện ra, tình cảm bấy lâu nay dành cho hắn không phải là tình yêu thì cô sẽ làm khổ cả một đời của hắn.
Tư Đồ Lăng Tuyết không nói gì. Cô chỉ lẳng lặng gỡ tay hắn ra.
Mà Hiên Viên Liệt cũng đoán được cô sẽ làm vậy. Ngược lại, hắn càng siết chặt tay hơn.
Bỏ em ra nào. Tư Đồ Lăng Tuyết vỗ nhẹ lên tay hắn, nhỏ giọng.
Ngày mai, anh sẽ đi Pháp. Hiên Viên Liệt trực tiếp ngó lơ ý kiến của cô. Hắn nói: Tập đoàn Hiên Viên bên đó có một số việc phải giải quyết. Ngoài ra, còn có một vụ làm ăn cần đích thân anh xem thử. Chắc phải đi mất mười ngày.
Ừ. Tư Đồ Lăng Tuyết chỉ ừ một tiếng . Chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả.
Em... có muốn đi cùng anh không? Hiên Viên Liệt ngập ngừng hỏi.
Câu hỏi của hắn làm Tư Đồ Lăng Tuyết hơi bất ngờ. Cô vốn tưởng rằng, hắn chỉ muốn thông báo là phải đi Pháp công tác mười ngày thôi chứ.
Vì sao anh lại muốn em đi cùng? Tư Đồ Lăng Tuyết chưa vội trả lời hắn mà hỏi ngược lại.
Trên đầu vang lên tiếng cười trầm thấp.
Hiên Viên Liệt ôm Tư Đồ Lăng Tuyết ngồi xuống ghế sofa, sủng nịch mà nói với cô: Địa điểm công tác là Provence. Đối tượng hợp tác là một trang trại rượu nho, tuy không có tiếng nhưng lại có rượu rất ngon. Vừa vặn, loại rượu này đã lọt vào mắt xanh của một vị cổ đông tập đoàn Hiên Viên. Ông ấy đề xuất với anh về việc hợp tác với rượu trang, đưa loại rượu này vào Trung Quốc tiêu thụ.
Nói đến đây, Hiên Viên Liệt lại yêu thương xoa đầu cô: Bảo bối, dẫn em đi là vì có hai lí do. Thứ nhất, là muốn nhờ chuyên gia em đây thẩm định loại rượu đó, rồi chúng ta mới tính đến chuyện hợp tác về lâu về dài. Và lí do thứ hai, cũng là lí do chính. Anh muốn dẫn em đi xả stress. Dạo này, em vì việc của sát thủ mà bị stress nặng rồi đấy!
Nghe thế, Tư Đồ Lăng Tuyết liền trầm ngâm. Quả thực, Hiên Viên Liệt nói không sai. Dạo gần đây, đúng là cô bị stress. Là bởi vì việc cho đến bây giờ vẫn chưa có một chút xíu tin tức nào về Lạc Văn và Andre gia tộc làm cho stress tích tụ, lại không có cách nào giải tỏa.
Dù sao thì Provence cũng có khí hậu rất tốt. Nghỉ ngơi ở đó... là một ý kiến không tồi.
Thế nhưng, mặc dù đã có quyết định của mình, Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn hỏi lại một lần nữa: Thực sự không cản trở đến công việc của anh sao?
Không. Hiên Viên Liệt lắc đầu: Một chút cũng không.
Được. Vậy em đi.
Không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra được, sau khi nghe câu này của cô, Hiên Viên Liệt đã vui đến mức nào. Hắn ôm cô đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống: Đêm nay ngủ ở đây đi.
Câu nói của hắn làm cho Tư Đồ Lăng Tuyết hốt hoảng. Hắn điên rồi sao. Ba mẹ cô cùng các thúc thúc, a di vẫn còn ở nơi này. Vậy mà hắn...
Liệt, đừng nháo. Ba mẹ em còn đang ở đây.
Không sao. Hiên Viên Liệt nằm xuống bên cạnh Tư Đồ Lăng Tuyết, yêu thương mà ôm cô vào lòng: Bọn họ ngủ rồi, sẽ không biết được. Em cũng nên ngủ thôi. Ngày mai, chúng ta sẽ rời khỏi lâu đài Hiên Viên thật sớm đấy.
...
Trong khi đôi trẻ nhà chúng ta đang ân ân ái ái, thì ở một nơi gần đó lại là một viễn cảnh khác.
Trong một nghĩa trang lạnh lẽo vắng vẻ, trước một ngôi mộ cỏ mọc xanh um là một cô gái trẻ. Sau lưng cô là một người đàn ông tầm tuổi trung niên.
Cô gái không hề sợ cảnh đêm tối nơi mộ địa hoang vu. Cô đưa tay, phủi đi lớp bụi đã bám đầy trên bia mộ, để lộ ra di ảnh của một người phụ nữ rất đẹp.
Mẹ. Cô gái khẽ gọi: Con gái bất hiếu. Bây giờ mới có thể đến thăm mẹ.
Nói tới đây, hốc mắt cô gái liền đỏ lên.
Mẹ, mẹ hy sinh tất cả chỉ để vì một người đàn ông, để rồi đổi lại, ông ta cho mẹ được cái gì? Ông ta đã gián tiếp giết mẹ, thâu tóm ngoại tộc của chúng ta. Đến khi mẹ chết cũng không được chôn cất tử tế, mà ông ta, cũng chưa từng đến thăm mẹ một lần. Mẹ, vì một người đàn ông như thế mà chẳng màng đến sự sống, có đáng hay không? Vì cái gì, mẹ biết rõ là ông ta muốn giết mẹ, mẹ cũng chưa từng vạch trần tội ác của ông ta mà chỉ âm thầm chờ chết. Mẹ vì tình yêu mù quáng mà điên mất rồi. Cô gái gần như thét lên với ngôi mộ. Bao nhiêu uất ức đè nén bấy lâu lại như nước lũ mà tuôn ra.
Mẹ cô chết đi, bỏ lại cô một mình. Hằng ngày, đều phải chứng kiến cái viễn cảnh người cô gọi bằng ba đưa phụ nữ về nhà. Hằng đêm, đều phải làm bạn với cô đơn, thống khổ, đau đớn và những cơn ác mộng.
Mẹ cô lúc chết cũng chỉ nghĩ đến người đàn ông đó, lại chưa từng nghĩ đến cô con gái bé bỏng của nàng vẫn còn tồn tại trên nhân thế sẽ phải chịu những đau đớn khủng khiếp như thế nào.
Nghĩ tới đây, nước mắt lại không nhịn được mà chảy ra.
Người đàn ông trung niên ở phía sau nhìn một màn này cũng chỉ biết thở dài. Ông cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên người cô gái, vỗ vai cô an ủi: Thiếu chủ, chủ nhân đã đi xa rồi. Người ở đây la hét cũng chẳng thể khiến chủ nhân sống lại. Việc cần làm bây giờ là phải báo thù cho chủ nhân.
Một câu nói này của người đàn ông đã giúp cô gái kìm nén cơn xúc động. Cô lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt. Sau khi đã ổn định lại cảm xúc, cô nói: Chú John, chú nói không sai. Mẹ đã chết rồi, không thể sống lại được nữa. Việc cháu phải làm bây giờ không phải là khóc lóc mà là, vì mẹ báo thù, vì ngoại tộc phục hưng.
Cô gái lại nhìn di ảnh, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia đã không còn sự dịu dàng như vừa nãy, mà chỉ toàn là sự thù hận sâu cay: Mẹ, con sẽ không giống như mẹ, làm một quân cờ vô tri để ông ta bài bố. Con sẽ làm cho ông ta phải trả giá mãi mãi vì những gì đã gây ra với con và những người con yêu quý.
Mẹ, mẹ đừng trách con gái bất hiếu. Có trách thì hãy trách ông ta chưa từng coi con là con gái, trách ông ta chính là thủ phạm đã giết chết mẹ, dùng thế lực của ngoại tộc vào việc tư lợi cá nhân, trách ông ta muốn hại người mà con yêu quý. Tội ác của ông ta, cho dù xuống 18 tầng địa ngục cũng không trả hết.
Nói dứt câu, cô gái lại quay ra hỏi người đàn ông phía sau: Chú John, dạo gần đây, chú đã lấy được sự tin tưởng của ông ta rồi đúng không?
Vâng, thưa thiếu chủ. Người đàn ông tên John gật đầu.
Tốt lắm! Chú hãy cố gắng tỏ ra trung thành với ông ta. Sau đó, nếu phát hiện ra điều gì, chú hãy báo lại cho tôi. Về chuyện của hắc đạo đế vương ngày hôm nay, tôi rất cảm ơn chú. Cô gái dặn dò người đàn ông.
Không có gì, thưa thiếu chủ. Giúp đỡ cô chính là bổn phận của tôi. John cung kính đáp. Sau đó, ông ta ngập ngừng như muốn nói điều gì.
Chú có gì muốn nói liền cứ nói ra.
Thiếu chủ, cô thực sự cảm thấy, việc hợp tác với hắc đạo đế vương là chuyện đúng đắn? John không dè dặt mà nói ra suy nghĩ của mình.
Đó là chuyện đúng đắn nhất mà ta có thể làm được. Chú John, chú cứ yên tâm. Hợp tác với hắc đạo đế vương, sẽ không khiến chú thiệt thòi đâu. Cô gái bước qua John, rời khỏi nghĩa địa.
Bóng dáng cô khuất dần sau màn đêm vô tận.
/90
|