Chương 18: Không xứng làm mẹ.
“Qua mấy ngày nữa đi.”
“Lâu vậy à?”
“Vô nghĩa. Tôi không phải ở lại là để giám sát những người kia có đối xử tốt với con của cô không à? Nếu như họ trả Vân Đỉnh về, không phải cũng do tôi phụ trách hay sao.”
Nghe giọng chị mình răn dạytrong điện thoại, Khả Nghiên cảm thấy cũng có lý: “Vậy được rồi, chị, chị cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Được rồi. Được rồi. Cúp máy đi.”
“Tít” một tiếng cắt đứt điện thoại, cô ta đưa điện thoại di động ném một bên.
“A. Ha ha ha ha…” – Cô ta lại bắt đầu hưng phấn ảo tưởng cuộc sống tương lai của chính mình.
Thở dài một hơi, Khả Nghiên nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại đang cầm trong tay, cô kỳ thật muốn xin chị mình cho nghe tiếng của Vân Đỉnh một chút. Nhưng nghe xong rồi thì sao? Tâm can lại càng đau đớn thêm thôi.
“Em gái à, mấy hôm trước có người bạn nói với chị, có vị phú ông muốn nhận nuôi một đứa trẻ, chị cảm thấy đây là cơ hội tốt đấy.”
“Chị nghe người bạn đó nói, vợ chồng vị phú ông này rất thương yêu trẻ nhỏ, do bọn họ không có khả năng sinh đẻ nên mới muốn nhận nuôi con người khác, chị cảm thấy em có thể suy xét, nên suy xét một chút đi.”
“Em gái à, không phải là chị không đau lòng cho em. Em hãy thử nghĩ xem, Vân Đỉnh đi theo em thật sự rất tội nghiệp. Chị mới vừa hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói nếu không nhanh chóng cho Vân Đỉnh trị liệu lần ba thì e là Vân Đỉnh có khả năng sẽ…”
“Chị biết em thực sự yêu thương Vân Đỉnh, nhưng nếu như em thật sự yêu thương nó thì cũng nên vì hạnh phúc của nó, có đúng hay không? Đem nó đưa cho người khác chăm sóc, cũng không phải là em vô trách nhiệm, chỉ là em mang đến cho nó một cơ hội tốt đẹp hơn thôi.”
Lúc ở bệnh viện, sau khi Tiêu Lâm Na đưa ra chuyện nhận nuôi kia thì Tiêu Khả Nghiên đã đắn đo suy nghĩ rất lâu. Cô đắn đo có nên đưa Vân Đỉnh cho người khác nuôi dưỡng hay không. Cộng thêm tài năn nỉ, dụ dỗ của Tiêu Lâm Na, cuối cùng Khả Nghiên cũng đã nén chặt nỗi đau trong lòng, dứt bỏ tình nghĩa mẫu tử mà bảo chị ấy ôm Vân Đỉnh đem đi.
Cho đến hôm nay cô cũng không biết bản thân mình đã đưa ra lựa chọn chính xác hay không, nhưng cô biết chỉ cần Vân Đỉnh có thể sống sót thật tốt, thì sau này có phải gánh chịu tội gì cô cũng chấp nhận.
“Khả Nghiên, sao con không đi bệnh viện chăm sóc cho Vân Đỉnh?”
Cha Tiêu vừa trở về nhà thấy con gái út đang thất thần ngồi trong phòng khách thì ngạc nhiên hỏi. Chuyện đem Vân Đỉnh tặng cho người ta cô vẫn chưa nói với cha, chủ yếu là không biết nên mở miệng như thế nào.
Thấy sắc mặt của con gái mình không tốt, cha Tiêu liền vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Vân Đỉnh có phải đã xảy ra chuyện không? Phải không?”
“Cha, thực xin lỗi… con thực xin lỗi cha, thực xin lỗi toàn bộ mọi người, con đã đem.. Vân đỉnh tặng người ta rồi.”
“Cái gì? Con… Con… Con quả thực không xứng làm một người mẹ mà.” – Thốt lên những lời phẫn nộ, cha Tiêu đột nhiên nâng cánh tay lên, nhưng chưa kịp hạ xuống, ông đã ngã ra hôn mê bất tỉnh.
“Cha? Cha?”
Năm ngày sau…
Trong phòng bệnh vang lên từng đợt tiếng chuông vui vẻ. Một người đàn ông phong độ, khí chất đứng ở cạnh giường một đứa trẻ, tay cầm món đồ chơi thong thả đong đưa. Động tác của anh có chút vụng về, nét mặt thể hiện vẻ gượng gạo, đơ cứng. Nhưng chuyện chăm sóc trẻ đối với Hình Thiên Nham quả thật là không dễ dàng.
Em bé đang nằm trên giường đột nhiên bật cười khanh khách, một đôi mắt linh động khẽ chớp chớp, nó nhìn món đồ chơi Hình Thiên Nham đang cầm ở trong tay.
“A.” – Dường như nụ cười của đứa con đã tác động tới tình cảm của Thiên Nham, khóe môi lạnh nhạt của anh hơi hơi gợi lên một độ cung nhỏ. Bàn tay to chậm rãi đưa về phía khuôn mặt nhỏ của con mình, khi muốn chạm vào gò má trên khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của Dục Thành kia, anh lại lập tức rụt trở về.
Giờ khắc này, tâm tình của anh rất khó có thể mà hình dung được, không thể tưởng tượng được em bé nằm ở trên giường đang mấp máy môi kia lại chính là con của mình, loại cảm giác này rất là kỳ diệu.
Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, vẻ mặt lạnh lùng kia phảng phất như đã bị hòa tan. Đúng trước đứa nhỏ này, người đàn ông vô cùng kiên nghị kia dường như đã buông bỏ hết tất cả sự lãnh đạm, kiên nghị để biến thành người cha dịu dàng, tình cảm. Mà tâm tính ấy rất không thích hợp với người như Hình Thiên Nham. Nhưng hiện tại, anh đang nhìn đứa con của mình với ánh mắt có thể nói vô cùng dịu dàng, tràn ngập tình yêu thương của một người cha đúng nghĩa.
Giơ tay lên lần nữa, nụ cười trên khuôn mặt anh dường như càng tươi hơn. Lúc sắp chạm tới khuôn mặt đứa nhỏ, tim anh bỗng chốc như run lên không ngừng.
Đối với Hình Thiên Nham, có tình huống nào mà anh chưa từng trải qua đâu? Nhưng chỉ khi ở trước mặt con trai mình, anh lại cực kỳ giống như một sinh viên thực tập, mới chân ướt chân ráo gia nhập vào xã hội này, lại có cảm giác nào đó vô cùng khẩn trương, gấp gáp.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa lớn đột nhiên lại bị đẩy ra. Nghe thấy thế, Hình Thên Nham nhanh chóng rút tay về, trong giây lát đã lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có.
/1240
|