Do Linh Nhi khẩn cầu nên Thu Hàn Nguyệt không xử phạt ba người phụ nữ kia.
Ba người bọn họ không có ác ý gì với Linh Nhi, đương nhiên đấy cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn tha cho họ. Nguyên nhân quan trọng hơn nữa là, hắn không có lý do gì phải dùng gia quy để xử phạt những người sắp không còn liên quan gì với phủ đệ này nữa. Người sắp đi rồi, cần gì phải độc ác với người ta chứ? Nếu Linh Nhi thích họ, hắn sẽ sai Nam Trung tận tâm lựa chọn ba người đàn ông trung thực, tốt bụng, lương thiện để ban cho họ, coi như là phần thưởng.
“Thành chủ, lão thành chủ đại nhân sai nô tài hỏi người một câu, Linh Nhi cô nương này là…vợ lớn hay vợ nhỏ?”
Ánh mắt Thu Hàn Nguyệt thoáng hiện vẻ băn khoăn, rồi đôi mắt sầm lại: “Câu này là lão thành chủ sai ngươi hỏi?”
“…Đương… đương nhiên… đương nhiên là lão thành chủ sai nô tài hỏi rồi.” Nam Trung không hiểu ý hắn, càng thêm lo lắng.
“Ngươi đi theo cha ta đã mười năm rồi, sau đó theo ta năm năm, xét về tuổi tác, ta phải gọi ngươi là ‘Nam thúc’ cũng không có gì quá đáng.”
Nam Trung sợ tới mức giật bắn cả mình: “… Không, không dám!”
“Ta cũng không sợ mà nói thật với Nam thúc một câu rằng, Linh Nhi là bảo bối của bổn thành chủ, ai dám động vào dù chỉ một sợi tóc của nàng, bất kể là ai, cho dù người đó có là cha ta, là lão thành chủ, ta cũng sẽ không khách sáo, ngươi hiểu chưa?”
“…Hiểu rồi ạ.” Thành chủ đã nói tới mức này, hắn còn dám không hiểu ư? “Lão nô xưa nay luôn biết ai mới là chủ nhân của mình, tuyệt đối sẽ không làm những việc khuất tất sau lưng người.”
“Bổn thành chủ muốn tin như thế.”
“Nếu thành chủ không còn việc gì khác, lão nô xin được lui.”
“Đi đi, chuyện ta giao vừa rồi, hãy mau tiến hành.”
“Vâng.” Nam Trung lui ra ngoài, trái tim trong lồng ngực vẫn còn đập thình thịch mãi không chịu yên. Không hổ là người có xuất thân từ hoàng gia, luồng khí áp bức toát ra từ người thành chủ khiến người ta không thể thở nổi.
“Nam thúc.” Thu Hàn Nguyệt đột nhiên cao giọng, “Sai người mời Ngụy cô nương đến phủ nghỉ ngơi vài ngày.”
“…Dạ?”
Ngày nắng rực rỡ, bươm bướm bay lượn, hoa đón gió cười vui. Bên ngoài, gió thu cuốn lá vàng, phong cảnh nơi đây quả tuyệt đẹp.
Thu Hàn Nguyệt ngồi dưới gốc cây trong vườn hoa, phê duyệt công văn được gửi đến từ các huyện phủ, Linh Nhi đang nhảy nhót chơi đùa quanh đấy, tiếng cười trong trẻo của nàng thỉnh thoảng lại vọng vào tim hắn, khiến hắn phân tâm, phải mất cả ngày trời mới đọc và phê duyệt xong hết chỗ công văn.
“Ca ca, ca ca, Linh Nhi có thể biến thành ‘Tiểu Linh Nhi’ không?” Linh Nhi chạy mệt rồi, nằm bò trên chiếc thảm trải trên cỏ, đầu gối lên đùi hắn, ngước khuôn mặt nhỏ xinh đỏ hồng lên, hỏi.
“Tiểu Linh Nhi? Tiểu Linh Nhi là gì?”
“Chính là Linh Nhi nhỏ hơn Linh Nhi bây giờ ấy.” Ca ca ngốc thế.
“…” Thu Hàn Nguyệt chớp chớp mắt.
Nàng giờ hai tay ra, khum lại ước lượng cho Thu Hàn Nguyệt thấy. “Chính là ‘Tiểu Linh Nhi’.”
Thu Hàn Nguyệt đột nhiên thấy tự hào với khả năng phản ứng nhanh nhạy của mình, trong nháy mắt hắn đã hiểu ý tiểu nha đầu muốn nói, “Nàng muốn biến thành tiểu hồ ly?”
“Đúng vậy, vừa rồi Linh Nhi nhìn thấy một Mao (mèo) tỷ tỷ, Linh Nhi muốn chơi với tỷ ấy, nhưng Linh Nhi không đuổi kịp Mao tỷ tỷ, Mao tỷ tỷ chạy mất rồi.”
Tiểu nha đầu này, bảo sao hắn lại yêu nàng đến thế chứ? Hắn đã từng nói rằng “Chưa được sự cho phép của ca ca, không được biến thành hồ ly”, tiểu nha đầu gặp được người bạn thú vị muốn chơi cùng không dám tự tiện biến thành hình hồ ly, thực là khiến người ta yêu chết đi được.
“Nàng muốn biến thành hình hồ ly cũng được, nhưng đừng để người khác nhìn thấy, hiểu chưa hả?” Hắn đã từng rất kinh ngạc khi thấy tiểu nha đầu biến từ hình dáng hồ ly sang hình người trong vòng tay mình, hắn không muốn nàng biểu diễn lại màn ấy cho người khác xem.
“Chỉ có ca ca được thấy?”
“Đúng, chỉ có ta.”
“Ồ.”
“Ngoan.” Hắn bẹo cằm của tiểu nha đầu, “Đợi ta làm xong việc rồi sẽ đưa nàng ra phố chơi, lúc ấy nàng có thể biến thành Tiểu Linh Nhi.”
“Ra phố chơi?” Linh Nhi mở to mắt, “Ra phố chơi thì Linh Nhi không biến thành hình dạng hồ ly đâu, biến thành Tiểu Linh Nhi rồi không thể ăn được nhiều, Linh Nhi không biến!”
Hắn nghiêm mặt: “Linh Nhi không nghe lời?”
“…Nghe lời chứ.”
“Nghe lời thì phải biến.”
“Nhưng…”
“Nàng muốn ăn gì, ta sẽ mua về cho nàng ăn. Nhưng khi ra ngoài, nàng phải biến thành một chú hồ ly nhỏ.” Trước khi “Hàn Diệp Song Điệp” sa lưới, thì hắn không sao có thể yên tâm về bé con này. Nhưng khi hắn có việc phải ra ngoài, để nàng ở nhà hắn cũng không yên tâm. Lúc này mới thấy được ưu điểm khi tiểu nha đầu này chỉ là một chú hồ ly nhỏ, đi đâu cũng có thể mang theo bên mình.
“…Ồ.” Linh Nhi gục đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu ấm ức.
“Tiểu hồ ly ngốc nghếch.” Hắn xốc nàng lên, thơm vào hai má mềm mại mịn màng của nàng, “Biến thành tiểu hồ ly, thì lúc nào cũng có thể ở bên ta, không tốt ư?”
“Hả?” Đôi lông mi của Linh Nhi chớp như cánh bướm, “Ca ca đến Tiêu hồn quật Linh Nhi cũng được theo ư?”
Hắn cười ngất, “Đúng, nếu ta đi tới đó, nàng cũng có thể theo.”
“Nếu ca ca ôm người con gái khác, Linh Nhi cũng có thể ôm đàn ông ư?”
“…”
“Nó muốn ngươi mời Ngụy Di Phương vào phủ?”
“Vâng, chính miệng thành chủ dặn như thế.”
Thu Lai Phong cau mày, cau chặt tới mức hai đầu mày dính vào nhau, sau đó vuốt chòm râu trắng trầm tư suy ngẫm: Con trai làm vậy là có ý gì đây?
Sai Nam Trung chạy ngược chạy xuôi, khoa trương đi lo việc hôn sự cho ba người thị thiếp, rồi lại nâng niu tiểu mĩ nhân như bảo bối, thậm chí còn đại nghịch bất đạo nói với người cha già này những lời hỗn xược, theo lý thì động tĩnh tiếp theo đây sẽ tìm ngày hoàng đạo để ban danh phận cho tiểu mĩ nhân kia? Nhưng vào lúc này, lại mời nha đầu xảo quyệt của Ngụy gia đến góp vui?
“Lão thành chủ, người mà lão nô lo lắng không phải Ngụy cô nương, mà là…”
“Hả?” Thu Lai Phong nhướng một bên mày lên, liếc xéo hắn. “Bên đó vẫn chưa chịu từ bỏ?”
“Vâng, chưa chịu từ bỏ, lão nô còn biết thành chủ vẫn có phần cảnh giác với lòng trung thành của lão nô…”
“Người nghĩ nhiều như thế để làm gì ?” Lão thành chủ xua tay, “Mấy chuyện nhỏ cỏn con phiền phức ấy, vứt được thì vứt đi, còn nếu thật sự không dứt bỏ được, đến khi ấy hẵng nói chưa muộn. Giờ vấn đề lão thành chủ ta quan tâm nhất hiện nay là được bế cháu nội, ngươi mau đi mời nha đầu Ngụy gia kia vào phủ đi, đấy mới là việc chính.”
“Lão nô đã đi mời rồi, có lẽ chỉ hai ba ngày nữa là Ngụy cô nương sẽ đến thôi.”
“Tốt, tốt, tốt, vậy chúng ta hãy lau mắt cho sáng, xem xem tiểu tử Hàn Nguyệt sẽ nảy sinh tâm tư với cô nương nào. Ha ha ha, cuộc sống trong phủ ngày một náo nhiệt đến thêm một người nữa thì vẫn ít, tốt nhất là thêm vài người vào, rồi sau đó lao vào đấu đá nhau chẳng phải sẽ rất thú vị hay sao? Ha ha ha…”
“…” Trên đời này, có người làm cha nào như thế không?
Ba người bọn họ không có ác ý gì với Linh Nhi, đương nhiên đấy cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn tha cho họ. Nguyên nhân quan trọng hơn nữa là, hắn không có lý do gì phải dùng gia quy để xử phạt những người sắp không còn liên quan gì với phủ đệ này nữa. Người sắp đi rồi, cần gì phải độc ác với người ta chứ? Nếu Linh Nhi thích họ, hắn sẽ sai Nam Trung tận tâm lựa chọn ba người đàn ông trung thực, tốt bụng, lương thiện để ban cho họ, coi như là phần thưởng.
“Thành chủ, lão thành chủ đại nhân sai nô tài hỏi người một câu, Linh Nhi cô nương này là…vợ lớn hay vợ nhỏ?”
Ánh mắt Thu Hàn Nguyệt thoáng hiện vẻ băn khoăn, rồi đôi mắt sầm lại: “Câu này là lão thành chủ sai ngươi hỏi?”
“…Đương… đương nhiên… đương nhiên là lão thành chủ sai nô tài hỏi rồi.” Nam Trung không hiểu ý hắn, càng thêm lo lắng.
“Ngươi đi theo cha ta đã mười năm rồi, sau đó theo ta năm năm, xét về tuổi tác, ta phải gọi ngươi là ‘Nam thúc’ cũng không có gì quá đáng.”
Nam Trung sợ tới mức giật bắn cả mình: “… Không, không dám!”
“Ta cũng không sợ mà nói thật với Nam thúc một câu rằng, Linh Nhi là bảo bối của bổn thành chủ, ai dám động vào dù chỉ một sợi tóc của nàng, bất kể là ai, cho dù người đó có là cha ta, là lão thành chủ, ta cũng sẽ không khách sáo, ngươi hiểu chưa?”
“…Hiểu rồi ạ.” Thành chủ đã nói tới mức này, hắn còn dám không hiểu ư? “Lão nô xưa nay luôn biết ai mới là chủ nhân của mình, tuyệt đối sẽ không làm những việc khuất tất sau lưng người.”
“Bổn thành chủ muốn tin như thế.”
“Nếu thành chủ không còn việc gì khác, lão nô xin được lui.”
“Đi đi, chuyện ta giao vừa rồi, hãy mau tiến hành.”
“Vâng.” Nam Trung lui ra ngoài, trái tim trong lồng ngực vẫn còn đập thình thịch mãi không chịu yên. Không hổ là người có xuất thân từ hoàng gia, luồng khí áp bức toát ra từ người thành chủ khiến người ta không thể thở nổi.
“Nam thúc.” Thu Hàn Nguyệt đột nhiên cao giọng, “Sai người mời Ngụy cô nương đến phủ nghỉ ngơi vài ngày.”
“…Dạ?”
Ngày nắng rực rỡ, bươm bướm bay lượn, hoa đón gió cười vui. Bên ngoài, gió thu cuốn lá vàng, phong cảnh nơi đây quả tuyệt đẹp.
Thu Hàn Nguyệt ngồi dưới gốc cây trong vườn hoa, phê duyệt công văn được gửi đến từ các huyện phủ, Linh Nhi đang nhảy nhót chơi đùa quanh đấy, tiếng cười trong trẻo của nàng thỉnh thoảng lại vọng vào tim hắn, khiến hắn phân tâm, phải mất cả ngày trời mới đọc và phê duyệt xong hết chỗ công văn.
“Ca ca, ca ca, Linh Nhi có thể biến thành ‘Tiểu Linh Nhi’ không?” Linh Nhi chạy mệt rồi, nằm bò trên chiếc thảm trải trên cỏ, đầu gối lên đùi hắn, ngước khuôn mặt nhỏ xinh đỏ hồng lên, hỏi.
“Tiểu Linh Nhi? Tiểu Linh Nhi là gì?”
“Chính là Linh Nhi nhỏ hơn Linh Nhi bây giờ ấy.” Ca ca ngốc thế.
“…” Thu Hàn Nguyệt chớp chớp mắt.
Nàng giờ hai tay ra, khum lại ước lượng cho Thu Hàn Nguyệt thấy. “Chính là ‘Tiểu Linh Nhi’.”
Thu Hàn Nguyệt đột nhiên thấy tự hào với khả năng phản ứng nhanh nhạy của mình, trong nháy mắt hắn đã hiểu ý tiểu nha đầu muốn nói, “Nàng muốn biến thành tiểu hồ ly?”
“Đúng vậy, vừa rồi Linh Nhi nhìn thấy một Mao (mèo) tỷ tỷ, Linh Nhi muốn chơi với tỷ ấy, nhưng Linh Nhi không đuổi kịp Mao tỷ tỷ, Mao tỷ tỷ chạy mất rồi.”
Tiểu nha đầu này, bảo sao hắn lại yêu nàng đến thế chứ? Hắn đã từng nói rằng “Chưa được sự cho phép của ca ca, không được biến thành hồ ly”, tiểu nha đầu gặp được người bạn thú vị muốn chơi cùng không dám tự tiện biến thành hình hồ ly, thực là khiến người ta yêu chết đi được.
“Nàng muốn biến thành hình hồ ly cũng được, nhưng đừng để người khác nhìn thấy, hiểu chưa hả?” Hắn đã từng rất kinh ngạc khi thấy tiểu nha đầu biến từ hình dáng hồ ly sang hình người trong vòng tay mình, hắn không muốn nàng biểu diễn lại màn ấy cho người khác xem.
“Chỉ có ca ca được thấy?”
“Đúng, chỉ có ta.”
“Ồ.”
“Ngoan.” Hắn bẹo cằm của tiểu nha đầu, “Đợi ta làm xong việc rồi sẽ đưa nàng ra phố chơi, lúc ấy nàng có thể biến thành Tiểu Linh Nhi.”
“Ra phố chơi?” Linh Nhi mở to mắt, “Ra phố chơi thì Linh Nhi không biến thành hình dạng hồ ly đâu, biến thành Tiểu Linh Nhi rồi không thể ăn được nhiều, Linh Nhi không biến!”
Hắn nghiêm mặt: “Linh Nhi không nghe lời?”
“…Nghe lời chứ.”
“Nghe lời thì phải biến.”
“Nhưng…”
“Nàng muốn ăn gì, ta sẽ mua về cho nàng ăn. Nhưng khi ra ngoài, nàng phải biến thành một chú hồ ly nhỏ.” Trước khi “Hàn Diệp Song Điệp” sa lưới, thì hắn không sao có thể yên tâm về bé con này. Nhưng khi hắn có việc phải ra ngoài, để nàng ở nhà hắn cũng không yên tâm. Lúc này mới thấy được ưu điểm khi tiểu nha đầu này chỉ là một chú hồ ly nhỏ, đi đâu cũng có thể mang theo bên mình.
“…Ồ.” Linh Nhi gục đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu ấm ức.
“Tiểu hồ ly ngốc nghếch.” Hắn xốc nàng lên, thơm vào hai má mềm mại mịn màng của nàng, “Biến thành tiểu hồ ly, thì lúc nào cũng có thể ở bên ta, không tốt ư?”
“Hả?” Đôi lông mi của Linh Nhi chớp như cánh bướm, “Ca ca đến Tiêu hồn quật Linh Nhi cũng được theo ư?”
Hắn cười ngất, “Đúng, nếu ta đi tới đó, nàng cũng có thể theo.”
“Nếu ca ca ôm người con gái khác, Linh Nhi cũng có thể ôm đàn ông ư?”
“…”
“Nó muốn ngươi mời Ngụy Di Phương vào phủ?”
“Vâng, chính miệng thành chủ dặn như thế.”
Thu Lai Phong cau mày, cau chặt tới mức hai đầu mày dính vào nhau, sau đó vuốt chòm râu trắng trầm tư suy ngẫm: Con trai làm vậy là có ý gì đây?
Sai Nam Trung chạy ngược chạy xuôi, khoa trương đi lo việc hôn sự cho ba người thị thiếp, rồi lại nâng niu tiểu mĩ nhân như bảo bối, thậm chí còn đại nghịch bất đạo nói với người cha già này những lời hỗn xược, theo lý thì động tĩnh tiếp theo đây sẽ tìm ngày hoàng đạo để ban danh phận cho tiểu mĩ nhân kia? Nhưng vào lúc này, lại mời nha đầu xảo quyệt của Ngụy gia đến góp vui?
“Lão thành chủ, người mà lão nô lo lắng không phải Ngụy cô nương, mà là…”
“Hả?” Thu Lai Phong nhướng một bên mày lên, liếc xéo hắn. “Bên đó vẫn chưa chịu từ bỏ?”
“Vâng, chưa chịu từ bỏ, lão nô còn biết thành chủ vẫn có phần cảnh giác với lòng trung thành của lão nô…”
“Người nghĩ nhiều như thế để làm gì ?” Lão thành chủ xua tay, “Mấy chuyện nhỏ cỏn con phiền phức ấy, vứt được thì vứt đi, còn nếu thật sự không dứt bỏ được, đến khi ấy hẵng nói chưa muộn. Giờ vấn đề lão thành chủ ta quan tâm nhất hiện nay là được bế cháu nội, ngươi mau đi mời nha đầu Ngụy gia kia vào phủ đi, đấy mới là việc chính.”
“Lão nô đã đi mời rồi, có lẽ chỉ hai ba ngày nữa là Ngụy cô nương sẽ đến thôi.”
“Tốt, tốt, tốt, vậy chúng ta hãy lau mắt cho sáng, xem xem tiểu tử Hàn Nguyệt sẽ nảy sinh tâm tư với cô nương nào. Ha ha ha, cuộc sống trong phủ ngày một náo nhiệt đến thêm một người nữa thì vẫn ít, tốt nhất là thêm vài người vào, rồi sau đó lao vào đấu đá nhau chẳng phải sẽ rất thú vị hay sao? Ha ha ha…”
“…” Trên đời này, có người làm cha nào như thế không?
/101
|