“Nam Trung, nói cho ta biết, đây có thật là thành chủ phu nhân của các người không? Là thê tử của Hàn Nguyệt đây ư?”
Ở vị trí chính giữa trong phòng khách của phủ thành chủ, một lão phu nhân với thân hình mập mạp, vẻ mặt hiền từ, vô cùng đoan trang đang khoan thai ngồi trên ghế. Nhìn bề ngoài thì phải là một chủ nhân hòa nhã, dịu dàng, nhưng lúc này, trên mắt trên mày của lão phu nhân thấp thoáng vẻ không vui.
“Vâng.” Nam Trung đáp.
“Thằng bé Hàn Nguyệt này cũng thật là…” Lão phu nhân thoáng chau mày lại, “Bệnh lấy vợ vì dung mạo vẫn còn ư?”
Nam Trung bắt đầu nhận ra thất sách của mình, đáp: “Nam cung phu nhân, thành chủ phu nhân lương thiện thuần khiết…”
“Ngươi cũng sống trong gia đình giàu sang phú quý lâu rồi, điều ngươi nên biết là trong những gia đình thế này, chủ mẫu cai quản gia đình phải là người thế nào chứ. Thằng bé cũng thật là…” Liếc mắt nhìn cô nàng bé nhỏ đang mở to hai mắt nhìn mình đầy vô tội ở ghế bên cạnh, “Nói cho ta biết, con bé có thể giúp Hàn Nguyệt những gì?”
“Nam cung phu nhân…”
“Nếu là một thành chủ phu nhân với đúng bổn phận của mình, thì khi phu quân vất vả lo việc bên ngoài, mình có nên chạy ra hậu hoa viên ngắt hoa đuổi bướm không?”
Nam Trung bị hỏi tới cứng cả lưỡi, mặc dù hắn rất yêu quý vị thành chủ phu nhân này, nhưng trước mắt Nam cung phu nhân vô cùng thương yêu thành chủ, lại nhất thời chẳng tìm ra được lờiào để miêu tả sự tốt đẹp của thành chủ phu nhân.
“Bà ơi, bà đang nói về ca ca và Linh Nhi ư?” Từ lúc theo Nam Trung vào trong phòng, vừa mở miệng gọi một câu “bà ơi” đã bị lạnh nhạt bỏ rơi như không tồn tại, Linh Nhi lúc này lại nghe thấy họ nhắc đến mấy từ thành chủ và thành chủ phu nhân, nên tò mò nói xen vào.
“Ngươi…” Nam cung phu nhân tức đến điên người, định nổi giận hét vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhưng lại không nỡ. “Ta là di nương (dì) của Hàn Nguyệt, ngươi cho rằng ngươi nên gọi ta là gì?”
“Di nương?” Mẹ đã từng nói rằng, Linh Nhi có một di nương rất cao quý, nhưng Linh Nhi chưa từng gặp di nương…
“Ừm.” Nam cung phu nhân cảm thấy hơi hài lòng. “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Linh Nhi bấm bấm ngón tay trắng ngần, “Một trăm hai mươi tuổi!”
“… Nói năng linh tinh!” Khuôn mặt vừa dịu xuống của Nam cung phu nhân bỗng chốc cau lại. “Ta còn tưởng ít nhất thì ngươi cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, sao hễ mở miệng là ăn nói linh tinh thế?”
“Linh Nhi đúng là…” một trăm hai mươi tuổi mà… lẽ nào Linh Nhi tính sai?
Nam cung phu nhân lắc đầu, buồn bã ủ dột: “Nam Trung, Hàn Nguyệt còn trẻ, thích vẻ xinh đẹp khác người, sao ngay cả lão thành chủ của các người cũng hồ đồ theo nó? Không đứng ra lo liệu chuyện này cho Hàn Nguyệt?”
“Nam cung phu nhân, thành chủ dù tuổi còn trẻ, nhưng anh minh cơ trí, xưa nay rất được mọi người yêu mến, dù lão thành chủ hay thành dân, đều một lòng tin tưởng vào con mắt nhìn người của thành chủ. Trong mắt bọn nô tài, thành chủ phu nhân do thành chủ chọn chắc chắn là người tốt nhất.” Nam Trung cúi đầu, cung kính đáp. “Hiện tại, người và thành chủ phu nhân mới gặp gỡ, có lẽ chưa hiểu hết về nhau, nên thấy không thuận mắt. Nô tài dám khẳng định, chỉ cần vài ngày nữa thôi, người nhất định sẽ yêu mến thành chủ phu nhân, và sẽ hiểu vì sao thành chủ lại lấy phu nhân này.”
Những lời tổng quản Nam Trung nói không phải là không có lý, Nam cung phu nhân thở dài: “Hi vọng là như thế.”
Nam cung phu nhân là chị cả của mẫu thân Thu Hàn Nguyệt. Khi Thu Hàn Nguyệt còn nhỏ, mẫu thân bệnh nặng qua đời, Nam cung phu nhân đã đón Thu Hàn Nguyệt về bên mình, chăm sóc như con đẻ. Cho tới khi Thu Hàn Nguyệt theo cha rời kinh, Nam cung phu nhân vì nhung nhớ, cứ sáu tháng nửa năm lại đến đây thăm nom hắn, Thu Hàn Nguyệt cung kính với bà như với mẫu thân, tình cảm sâu đậm.
Một năm trước vào ngày đại hôn của Thu Hàn Nguyệt, có cho người mời bà tới tham dự, nhưng khi đó Nam cung phu nhân đang ốm phải nằm tĩnh dưỡng, không thể đi lại xa xôi, nên mới không tham dự được đám cưới của Thu Hàn Nguyệt. Nay nhân lúc vui vẻ tới thăm, vốn còn tưởng sẽ gặp được một người con dâu hiền lương thục đức, nhưng không ngờ lại là một cô bé xinh đẹp nhưng trẻ con non nớt, hiện thực quá khác so với trong tưởng tượng, khiến bà không tránh khỏi thất vọng.
Từ khi bà tới đây, Thu Hàn Nguyệt chưa về phủ lấy một lần, Nam cung phu nhân còn chưa được gặp mặt cháu trai, nhưng vẫn làm theo kiến nghị của Nam Trung tổng quản, chịu khó đi lại chuyện trò với cháu dâu, biết đâu lại có thể phát hiện ưu điểm của người con gái này, không đến nỗi nghi ngờ con mắt nhìn người của cháu trai mình. Nhưng ấn tượng ban đầu một khi đã được hình thành, thì nó ăn sâu bám rễ, thâm căn cố đế, Nam cung phu nhân mỗi lần thấy Linh Nhi cười đùa vui vẻ với bọn a hoàn, bà lại không sao thuyết phục được mình chấp nhận đứa trẻ ngây ngô không biết đến sự vất vả của phu quân khi đi làm việc bên ngoài kia, bà quyết định làm lơ, ra ngoài phủ đi dạo.
Hôm nay, Nam cung phu nhân đang ngồi uống trà trong trà lầu, nghe thấy tiếng tranh cãi vọng lên từ dưới phố, bà thò đầu qua cửa sổ nhìn xuống, thấy năm sáu tên lưu manh đầu đường xó chợ đang vây quanh bốn cô gái cười cợt trêu chọc, tay chân chúng cũng ngó ngoáy không an phận. Trong đám nữ nhân bị vây, ba người thì run rẩy sợ hãi, chỉ có một người đứng thẳng lưng, mặt điềm đạm, lạnh lùng mắng chửi đám lưu manh kia.
“Hồng Tụ, ngươi đi xem đang xảy ra chuyện gì?” Nam cung phu nhân nghe thấy điều gì đó, quay đầu lại nói với a hoàn hầu bên cạnh.
Hồng Tụ là người biết võ công, chẳng tới một khắc, đã đánh cho đám ô hợp kia vắt chân lên cổ mà chạy, khi quay lại trà lầu, còn dẫn theo bốn cô gái vừa bị bắt nạt.
“Phu nhân, vị cô nương này nhất định muốn gặp người để tạ ân.”
“Đa tạ phu nhân đã ra tay cứu giúp.” Bốn cô gái hành lễ.
Bốn cô gái đều xinh đẹp mĩ miều, trong đó cô gái mặc váy màu thanh thiên là có khí chất xuất chúng nhất. Nam cung phu nhân rất hài lòng với cô gái đó, nói: “Vừa rồi ta nghe ngươi mắng chửi lại đám lưu manh kia, hình như không hề tỏ ra sợ hãi, ngươi không sợ sao?”
Thiếu nữ áo xanh khẽ đáp: “Sao lại sợ ạ? Gặp tình huống nguy cấp, lại chẳng có cách thoát thân thì đành phải đối diện thôi.”
“Nghe những lời này, xem ra ngươi cũng là người hiểu biết đấy.” Thật đáng tiếc một thiếu nữ xinh đẹp nhường này, lại rơi vào thanh lâu?
“Phu nhân quá khen.” Thanh y nữ tử khuỵu gối hành lễ, “Phu nhân cứu giúp tỷ muội chúng tôi, Chi Yết nghèo hèn, chẳng có gì để báo đáp. Chi Yết từ khi sinh ra tới nay chỉ biết ca biết múa, nếu phu nhân không chê, Chi Yết nguyện hát tặng phu nhân một bài.”
“Ngươi không thích mắc nợ người khác phải không?” Thật là một tính cách quật cường, mạnh mẽ. Nam cung phu nhân càng thêm yêu quý hơn. “Ngươi muốn hát ở đây sao? Ở chỗ này ư?”
Chẳng gì là không thể. Chiếc miệng xinh xinh đỏ hồng của thiếu nữ áo xanh khẽ hé mở, ngay sau đó tiếng ca êm đềm cất lên
“Gió bắc cuốn đất làm cỏ trắng tàn tạ, Trời Hồ vào trăng tháng, Tâm tuyết bay đầy. Dường như qua một đêm gió xuân thổi về, Ngàn cây vạn cây hoa lê nở rộ. Tan tác bay vào rèm châu làm ướt bức màn là, Áo hồ cừu không đủ ấm, chăn gấm mỏng manh…”[1]
[1. Đây là những câu thơ trong bài Bạch tuyết ca tổng Vũ phán quan về kinh của Sầm Tham đời Đường, Trung Quốc.]
Chẳng có đàn, chẳng có trống, nhưng tiếng hát trong vắt, thể hiện được sự rét mướt thê lương ngoài biên ải, thể hiện được sự ngang tàn cao ngạo của người hát. Hết bài, cả trà lầu sau một hồi im lặng, tiếng vỗ tay vang dậy như sấm.
Nam cung phu nhân mỉm cười: “Ngươi hát rất hay. Ngươi nói ngươi tên là… Chi Yết?”
“Vị này là cô nương Oanh Oanh của Ấp Thúy lâu.” Trong đám trà khách có người lên tiếng đáp thay.
Sắc mặt thiếu nữ áo xanh thoáng hiện lên vẻ khó chịu, nhưng ngay sau đó lập tức tiêu tan, điềm đạm đáp: “Thiếp là Oanh Oanh, cái tên vừa rồi mà phu nhân nhắc đến, là tên trước của thiếp. Thiếp nhất thời hồ đồ, buột miệng nhắc đến nó.”
Nam cung phu nhân gật đầu, “Những thứ vốn là bản chất còn chưa thay đổi, cái tên cũng chẳng quan trọng gì. Chi Yết cũng vậy mà Oanh Oanh cũng thế, nhờ vào tính cách này của ngươi nên mới có người nhớ tới, nếu không đúng cũng chỉ là ký tự mà thôi.”
“… Phu nhân dạy rất phải.” Thiếu nữ áo xanh cụp mắt, trong mắt có ánh nước.
“Ta rất thích tiếng hát của ngươi, hôm khác còn có cơ hội để nghe không?”
“Nếu phu nhân thích, Chi Yết lúc nào cũng sẵn lòng.”
“Đã nói vậy, hôm khác nếu ta buồn, ta sẽ gọi ngươi vào phủ thành chủ trò chuyện ca hát cho ta nghe…”
“Phủ thành chủ?” Thiếu nữ áo xanh đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng: “Phu nhân là người của phủ thành chủ?”
Nam cung phu nhân gật đầu.
“… Xin thứ lỗi cho Chi Yết không thể phục vụ. Chi Yết cáo lui!” Thiếu nữ áo xanh quay người bỏ đi.
Thế này… Nam cung phu nhân không hiểu, chau mày ra hiệu cho Hồng Tụ đi theo hỏi rõ ràng.
Khi Hồng Tụ quay lại, vô cùng bất bình nói: “Phu nhân, Thu thành chủ cũng thật quá đáng, vì muốn che giấu bảo vệ cho thành chủ phu nhân, mà lại ỷ mạnh hiếp yếu, ức hiếp con gái yếu ớt nhà người ta, bao giờ gặp thành chủ, phu nhân nhất định phải thụ lý vụ án oan của Oanh Oanh cô nương mới được!”
Ở vị trí chính giữa trong phòng khách của phủ thành chủ, một lão phu nhân với thân hình mập mạp, vẻ mặt hiền từ, vô cùng đoan trang đang khoan thai ngồi trên ghế. Nhìn bề ngoài thì phải là một chủ nhân hòa nhã, dịu dàng, nhưng lúc này, trên mắt trên mày của lão phu nhân thấp thoáng vẻ không vui.
“Vâng.” Nam Trung đáp.
“Thằng bé Hàn Nguyệt này cũng thật là…” Lão phu nhân thoáng chau mày lại, “Bệnh lấy vợ vì dung mạo vẫn còn ư?”
Nam Trung bắt đầu nhận ra thất sách của mình, đáp: “Nam cung phu nhân, thành chủ phu nhân lương thiện thuần khiết…”
“Ngươi cũng sống trong gia đình giàu sang phú quý lâu rồi, điều ngươi nên biết là trong những gia đình thế này, chủ mẫu cai quản gia đình phải là người thế nào chứ. Thằng bé cũng thật là…” Liếc mắt nhìn cô nàng bé nhỏ đang mở to hai mắt nhìn mình đầy vô tội ở ghế bên cạnh, “Nói cho ta biết, con bé có thể giúp Hàn Nguyệt những gì?”
“Nam cung phu nhân…”
“Nếu là một thành chủ phu nhân với đúng bổn phận của mình, thì khi phu quân vất vả lo việc bên ngoài, mình có nên chạy ra hậu hoa viên ngắt hoa đuổi bướm không?”
Nam Trung bị hỏi tới cứng cả lưỡi, mặc dù hắn rất yêu quý vị thành chủ phu nhân này, nhưng trước mắt Nam cung phu nhân vô cùng thương yêu thành chủ, lại nhất thời chẳng tìm ra được lờiào để miêu tả sự tốt đẹp của thành chủ phu nhân.
“Bà ơi, bà đang nói về ca ca và Linh Nhi ư?” Từ lúc theo Nam Trung vào trong phòng, vừa mở miệng gọi một câu “bà ơi” đã bị lạnh nhạt bỏ rơi như không tồn tại, Linh Nhi lúc này lại nghe thấy họ nhắc đến mấy từ thành chủ và thành chủ phu nhân, nên tò mò nói xen vào.
“Ngươi…” Nam cung phu nhân tức đến điên người, định nổi giận hét vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhưng lại không nỡ. “Ta là di nương (dì) của Hàn Nguyệt, ngươi cho rằng ngươi nên gọi ta là gì?”
“Di nương?” Mẹ đã từng nói rằng, Linh Nhi có một di nương rất cao quý, nhưng Linh Nhi chưa từng gặp di nương…
“Ừm.” Nam cung phu nhân cảm thấy hơi hài lòng. “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Linh Nhi bấm bấm ngón tay trắng ngần, “Một trăm hai mươi tuổi!”
“… Nói năng linh tinh!” Khuôn mặt vừa dịu xuống của Nam cung phu nhân bỗng chốc cau lại. “Ta còn tưởng ít nhất thì ngươi cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, sao hễ mở miệng là ăn nói linh tinh thế?”
“Linh Nhi đúng là…” một trăm hai mươi tuổi mà… lẽ nào Linh Nhi tính sai?
Nam cung phu nhân lắc đầu, buồn bã ủ dột: “Nam Trung, Hàn Nguyệt còn trẻ, thích vẻ xinh đẹp khác người, sao ngay cả lão thành chủ của các người cũng hồ đồ theo nó? Không đứng ra lo liệu chuyện này cho Hàn Nguyệt?”
“Nam cung phu nhân, thành chủ dù tuổi còn trẻ, nhưng anh minh cơ trí, xưa nay rất được mọi người yêu mến, dù lão thành chủ hay thành dân, đều một lòng tin tưởng vào con mắt nhìn người của thành chủ. Trong mắt bọn nô tài, thành chủ phu nhân do thành chủ chọn chắc chắn là người tốt nhất.” Nam Trung cúi đầu, cung kính đáp. “Hiện tại, người và thành chủ phu nhân mới gặp gỡ, có lẽ chưa hiểu hết về nhau, nên thấy không thuận mắt. Nô tài dám khẳng định, chỉ cần vài ngày nữa thôi, người nhất định sẽ yêu mến thành chủ phu nhân, và sẽ hiểu vì sao thành chủ lại lấy phu nhân này.”
Những lời tổng quản Nam Trung nói không phải là không có lý, Nam cung phu nhân thở dài: “Hi vọng là như thế.”
Nam cung phu nhân là chị cả của mẫu thân Thu Hàn Nguyệt. Khi Thu Hàn Nguyệt còn nhỏ, mẫu thân bệnh nặng qua đời, Nam cung phu nhân đã đón Thu Hàn Nguyệt về bên mình, chăm sóc như con đẻ. Cho tới khi Thu Hàn Nguyệt theo cha rời kinh, Nam cung phu nhân vì nhung nhớ, cứ sáu tháng nửa năm lại đến đây thăm nom hắn, Thu Hàn Nguyệt cung kính với bà như với mẫu thân, tình cảm sâu đậm.
Một năm trước vào ngày đại hôn của Thu Hàn Nguyệt, có cho người mời bà tới tham dự, nhưng khi đó Nam cung phu nhân đang ốm phải nằm tĩnh dưỡng, không thể đi lại xa xôi, nên mới không tham dự được đám cưới của Thu Hàn Nguyệt. Nay nhân lúc vui vẻ tới thăm, vốn còn tưởng sẽ gặp được một người con dâu hiền lương thục đức, nhưng không ngờ lại là một cô bé xinh đẹp nhưng trẻ con non nớt, hiện thực quá khác so với trong tưởng tượng, khiến bà không tránh khỏi thất vọng.
Từ khi bà tới đây, Thu Hàn Nguyệt chưa về phủ lấy một lần, Nam cung phu nhân còn chưa được gặp mặt cháu trai, nhưng vẫn làm theo kiến nghị của Nam Trung tổng quản, chịu khó đi lại chuyện trò với cháu dâu, biết đâu lại có thể phát hiện ưu điểm của người con gái này, không đến nỗi nghi ngờ con mắt nhìn người của cháu trai mình. Nhưng ấn tượng ban đầu một khi đã được hình thành, thì nó ăn sâu bám rễ, thâm căn cố đế, Nam cung phu nhân mỗi lần thấy Linh Nhi cười đùa vui vẻ với bọn a hoàn, bà lại không sao thuyết phục được mình chấp nhận đứa trẻ ngây ngô không biết đến sự vất vả của phu quân khi đi làm việc bên ngoài kia, bà quyết định làm lơ, ra ngoài phủ đi dạo.
Hôm nay, Nam cung phu nhân đang ngồi uống trà trong trà lầu, nghe thấy tiếng tranh cãi vọng lên từ dưới phố, bà thò đầu qua cửa sổ nhìn xuống, thấy năm sáu tên lưu manh đầu đường xó chợ đang vây quanh bốn cô gái cười cợt trêu chọc, tay chân chúng cũng ngó ngoáy không an phận. Trong đám nữ nhân bị vây, ba người thì run rẩy sợ hãi, chỉ có một người đứng thẳng lưng, mặt điềm đạm, lạnh lùng mắng chửi đám lưu manh kia.
“Hồng Tụ, ngươi đi xem đang xảy ra chuyện gì?” Nam cung phu nhân nghe thấy điều gì đó, quay đầu lại nói với a hoàn hầu bên cạnh.
Hồng Tụ là người biết võ công, chẳng tới một khắc, đã đánh cho đám ô hợp kia vắt chân lên cổ mà chạy, khi quay lại trà lầu, còn dẫn theo bốn cô gái vừa bị bắt nạt.
“Phu nhân, vị cô nương này nhất định muốn gặp người để tạ ân.”
“Đa tạ phu nhân đã ra tay cứu giúp.” Bốn cô gái hành lễ.
Bốn cô gái đều xinh đẹp mĩ miều, trong đó cô gái mặc váy màu thanh thiên là có khí chất xuất chúng nhất. Nam cung phu nhân rất hài lòng với cô gái đó, nói: “Vừa rồi ta nghe ngươi mắng chửi lại đám lưu manh kia, hình như không hề tỏ ra sợ hãi, ngươi không sợ sao?”
Thiếu nữ áo xanh khẽ đáp: “Sao lại sợ ạ? Gặp tình huống nguy cấp, lại chẳng có cách thoát thân thì đành phải đối diện thôi.”
“Nghe những lời này, xem ra ngươi cũng là người hiểu biết đấy.” Thật đáng tiếc một thiếu nữ xinh đẹp nhường này, lại rơi vào thanh lâu?
“Phu nhân quá khen.” Thanh y nữ tử khuỵu gối hành lễ, “Phu nhân cứu giúp tỷ muội chúng tôi, Chi Yết nghèo hèn, chẳng có gì để báo đáp. Chi Yết từ khi sinh ra tới nay chỉ biết ca biết múa, nếu phu nhân không chê, Chi Yết nguyện hát tặng phu nhân một bài.”
“Ngươi không thích mắc nợ người khác phải không?” Thật là một tính cách quật cường, mạnh mẽ. Nam cung phu nhân càng thêm yêu quý hơn. “Ngươi muốn hát ở đây sao? Ở chỗ này ư?”
Chẳng gì là không thể. Chiếc miệng xinh xinh đỏ hồng của thiếu nữ áo xanh khẽ hé mở, ngay sau đó tiếng ca êm đềm cất lên
“Gió bắc cuốn đất làm cỏ trắng tàn tạ, Trời Hồ vào trăng tháng, Tâm tuyết bay đầy. Dường như qua một đêm gió xuân thổi về, Ngàn cây vạn cây hoa lê nở rộ. Tan tác bay vào rèm châu làm ướt bức màn là, Áo hồ cừu không đủ ấm, chăn gấm mỏng manh…”[1]
[1. Đây là những câu thơ trong bài Bạch tuyết ca tổng Vũ phán quan về kinh của Sầm Tham đời Đường, Trung Quốc.]
Chẳng có đàn, chẳng có trống, nhưng tiếng hát trong vắt, thể hiện được sự rét mướt thê lương ngoài biên ải, thể hiện được sự ngang tàn cao ngạo của người hát. Hết bài, cả trà lầu sau một hồi im lặng, tiếng vỗ tay vang dậy như sấm.
Nam cung phu nhân mỉm cười: “Ngươi hát rất hay. Ngươi nói ngươi tên là… Chi Yết?”
“Vị này là cô nương Oanh Oanh của Ấp Thúy lâu.” Trong đám trà khách có người lên tiếng đáp thay.
Sắc mặt thiếu nữ áo xanh thoáng hiện lên vẻ khó chịu, nhưng ngay sau đó lập tức tiêu tan, điềm đạm đáp: “Thiếp là Oanh Oanh, cái tên vừa rồi mà phu nhân nhắc đến, là tên trước của thiếp. Thiếp nhất thời hồ đồ, buột miệng nhắc đến nó.”
Nam cung phu nhân gật đầu, “Những thứ vốn là bản chất còn chưa thay đổi, cái tên cũng chẳng quan trọng gì. Chi Yết cũng vậy mà Oanh Oanh cũng thế, nhờ vào tính cách này của ngươi nên mới có người nhớ tới, nếu không đúng cũng chỉ là ký tự mà thôi.”
“… Phu nhân dạy rất phải.” Thiếu nữ áo xanh cụp mắt, trong mắt có ánh nước.
“Ta rất thích tiếng hát của ngươi, hôm khác còn có cơ hội để nghe không?”
“Nếu phu nhân thích, Chi Yết lúc nào cũng sẵn lòng.”
“Đã nói vậy, hôm khác nếu ta buồn, ta sẽ gọi ngươi vào phủ thành chủ trò chuyện ca hát cho ta nghe…”
“Phủ thành chủ?” Thiếu nữ áo xanh đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng: “Phu nhân là người của phủ thành chủ?”
Nam cung phu nhân gật đầu.
“… Xin thứ lỗi cho Chi Yết không thể phục vụ. Chi Yết cáo lui!” Thiếu nữ áo xanh quay người bỏ đi.
Thế này… Nam cung phu nhân không hiểu, chau mày ra hiệu cho Hồng Tụ đi theo hỏi rõ ràng.
Khi Hồng Tụ quay lại, vô cùng bất bình nói: “Phu nhân, Thu thành chủ cũng thật quá đáng, vì muốn che giấu bảo vệ cho thành chủ phu nhân, mà lại ỷ mạnh hiếp yếu, ức hiếp con gái yếu ớt nhà người ta, bao giờ gặp thành chủ, phu nhân nhất định phải thụ lý vụ án oan của Oanh Oanh cô nương mới được!”
/101
|