Thế Sâm, anh đã hẹn em. Đổng Tùng San nhìn thấy Khinh Ca mặc chiếc quần vô cùng ngắn, cô ta liền đoán ra ngay mục đích. Vì vậy không coi ai ra gì, tiếp tục làm nũng: Sao lại có người khác đến nữa? Người ta không thích chơi đùa quá phức tạp.
Thế Sâm kéo eo cô ta dán vào người mình, hôn một cái lên trán: Anh là loại người như vậy sao?
Ai mà biết? Đổng Tùng San hờn dỗi đấm nhẹ từ vai hắn xuống, đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng liếc sang Khinh Ca: Cô ta là ai vậy?
Tống Khinh Ca La Thế Sâm thờ ơ nói, thế nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Khinh Ca, lóe lên những tia kinh ngạc vì vóc dáng của cô, khổ nỗi hắn là vị hôn phu của cô, mà lại chưa từng ngủ qua đêm với cô.
Tống Khinh Ca? Tên có chút quen thuộc ..... Đổng Tùng San nhếch mi, kêu lên: Là vị hôn thê của anh?
Vị hôn thê?
Em cũng biết sao cưng? La Thế Sâm đùa giỡn vuốt ve khuôn mặt Đổng Tùng San.
Khuôn mặt Tống Khinh Ca lộ vẻ lúng túng, nhưng cô chưa đạt được mục đích, vì vậy cô cố gắng giữ bình tĩnh: Thế Sâm, tôi tìm anh có chút chuyện.
Cô xem La Thế Sâm ôm tình nhân trong ngực: Tôi hiện tại không có thời gian .....
Thấy hắn định đóng cửa, Tống Khinh Ca kịp thời chặn cửa lại, khẩn cầu nói: Cho tôi mượn ba trăm vạn .....
Cô lấy gì để trả lại? La Thế Sâm nhìn cô.
Tống Khinh Ca thở dài: Ngày mai chúng ta lập tức truyền tin ra ngoài là kết hôn, sau đó sẽ cử hành hôn lễ. Trước khi Tống thị gặp chuyện không may, anh ta rất muốn cưới cô. Nhưng giờ phút này, để có thể vay tiền ngoài việc lấy bản thân mình ra thế chấp cô chẳng còn gì cả.
La Thế Sâm nhìn cô, cô có một vẻ đẹp rất là chói mắt, dáng người tương đối khá, nếu một chàng trai bình thường nhìn vào thì đó là một báu vật hiếm có. Nhưng hiện tại báu vật này nếu đụng vào có khi bị bỏng tay. Bố hắn đã liên tục nói rằng cô ta không thể đụng vào được. Nghĩ đến đây, hắn đổi giọng diễu cợt, nói: Hôn lễ? Thật là buồn cười. Cô còn tưởng mình là cành vàng lá ngọc sao? Còn là Tống tiểu thư coi trời bằng vung sao? Cô không biết rằng Tống thị sắp phá sản à? Cô sắp trở thành một kẻ nợ nần chồng chất nghèo rớt mồng tơi. Tôi cưới cô? Để làm gì? là người đỡ đạn? Gánh nợ Tống thị cùng cô à?
Thế Sâm. Tống Khinh Ca ánh mắt mơ hồ, nếu như còn đường khác để đi, cô cần gì phải ăn nói khép nép, cầu xin với hắn. Giúp tôi nhé Không phải hắn đã từng yêu cô đến phát điên hay sao? Nhưng chỉ trong chớp mắt .....
Cô còn không biến đi? La Thế Sâm khinh thường nhìn cô: Ăn mặc hấp dẫn như vậy, chẳng lẽ ..... cô muốn ở lại cùng chúng tôi chơi đùa .....
Ư, Thế Sâm Đổng Tùng San làm nũng: Không muốn, em không muốn chơi cái đó ..... thật buồn nôn ....
Yên tâm đi bảo bối. La Thế Sâm cười, giọng điệu giễu cợt nói: Nhân tiện, nói luôn cô ta có tặng không cho anh, anh còn ngại bẩn. Anh hiện tại, chỉ đối với em có hứng thú. Tay anh ta không hề kiêng nể kéo áo choàng tắm của Đổng Tùng San, sau đó cúi đầu vùi vào.
Thế Sâm, anh như vậy với vị hôn thê, có hơi quá hay không? Đổng Tùng San lùi lại phía sau, giương giương đầu, lộ ra nụ cười của kẻ thắng cuộc.
Vị hôn thê? Ha Haa, ngày mai sẽ không còn là vị hôn thê nữa rồi.
Kèm theo những hình ảnh hạn chế người xem, cửa từ từ đóng vào.
/1870
|