Thành phố đêm khuya, trên đường vắng ngắt, không có nhiều xe qua lại.
Từ đằng xa nhìn thấy đèn xe, Khinh Ca thoáng ánh lên chút hi vọng, cô vẫy vẫy tay, nhưng chiếc xe lại vô tình đi lướt qua người cô.
Đứng ở trên cửa sổ, Tả Mạc miệng vẫn ngậm điếu xì gà, bộ dạng giống như sư tử đang nhìn con mồi. Rất có hứng thú. Cô chẳng qua chỉ là vật nằm trong túi hắn. Hắn để cho cô vùng vẫy một chút, vì hắn biết thuốc trong rượu có tác dụng rất mạnh, chỉ một lát thôi cô sẽ phải đến bên hắn, cầu xin hắn. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy vô cùng khoái trá.
Nhưng một giây sau, hai tròng mắt Tả Mạc trợn tròn, hắn nhìn thấy Tống Khinh Ca hướng đến đầu một chiếc xe lao đến, có ý định chặn lại.
Cô đơn giản muốn tìm đến cái chết.
Đúng vậy, Tống Khinh Ca đang muốn chết, chẳng qua cô mới nghĩ ra điều này. Nếu như cô bị hắn đụng vào, như vậy cô thà liều mạng để được đưa vào bệnh viện còn hơn là quay lại Ngân Hà Cửu Thiên để chịu nhục.
Nghe thấy tiếng phanh xe rú lên, Tống Khinh Ca người mềm nhũn, ngã xuống.
Tả Mạc ngây người, hắn ta không nghĩ cô lại muốn chết, hắn ta trơ mắt nhìn người từ trong xe bước ra, nhẹ nhàng bế Tống Khinh Ca lên xe.
Khi chiếc xe kia lao đi , thì Tả Mạc mới phục hồi lại tinh thần.
Tả thiếu, sao không thấy lệnh ngài hô đuổi theo? Thuộc hạ bên cạnh hắn e dè hỏi.
Tả Mạc cho hắn một cái nhìn khiếp đản: Cút.
--
Tống Khinh Ca khó khăn tỉnh lại, cảm thấy trong người mình nóng phát hoảng. Đầu như muốn vỡ ra, đầu óc hỗn độn, ý thức tan rã, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Cô nằm trên giường, khó chịu lăn qua lăn lại. Trong miệng hơi thở khẽ khẽ, yêu kiều. Tròng mắt cô long lanh, đỏ đỏ giống như là màu rượu Vodka,khiến cho ai đó nhìn vào rất dễ động lòng.
Tống Khinh Ca hơi híp híp mắt, cô loáng thoáng thấy có người, mặt mũi nhìn qua hình như có chút quen thuộc. Hình như cái bóng dáng này đã từng ở với cô một chỗ.
Nước .. Cô miệng đắng, lưỡi khô thực quá khó chịu.
Cố Phong Thành nâng người cô lên, đưa cốc nước kề bên miệng cô.
Thế Sâm .. Cô uống nước xong, giọng nhè nhẹ nói, môi hồng xinh xinh, hàm răng trắng hơi cắn môi dưới. Nhìn bộ dạng rất mê người.
Cố Phong Thành khẽ càu mày, trong lòng anh dâng lên một cơn giận. Thậm chí, ngay cả bản thân anh cũng không biết cơn giận này xuất phát từ đâu. Hoặc có thể, bởi vì nhìn bộ dạng mê người của cô lúc này, hay có khi tại cô kêu tên một người đàn ông khác? Nếu như không phải anh mà là một người khác cứu cô, thì lúc này, chẳng phải cô cũng bị người đó nhìn bộ dạng thế này sao?
Trên người anh như có côn trùng cắn, nhột nhột cực kỳ khó chịu. Đã thế, cô lại còn bò dậy, ôm lấy cổ anh. Gấp gáp đến khó tin hôn lên môi anh.
Môi của cô, lửa nóng.
Nụ hôn của cô, mới lạ.
Bị cưỡng hôn, anh có chút thất thần.
Đới Sâm .. Cô thấp giọng.
/1870
|