Vốn cứ ngỡ bản thân mình đã khổ sở thế này, thái độ của Phùng Dịch Phong sẽ thay đổi. Nhưng mà đợi ở nhà cả ngày hôm nay, đừng nói đến người mà ngay cả một cuộc điện thoại cô cũng không nhận được, Dung Lâm Khiết đâu chỉ bất ngờ thôi mà còn vô cùng kinh ngạc.
Sao lại thế?
Cả ngày hôm nay cô ta liên tục nhìn điện thoại nhưng lại không hề có một tin nhắn nào.
Chỉ sợ mình vội vàng quá mức lại chữa lợn lành thành lợn què, nhất thời cô ta cũng không dám chủ động liên lạc với Phùng Dịch Phong, nhưng trong lòng cứ như kiến bò trên chảo nóng, nôn nóng bất an.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Trác Việt Quốc Tế, sau khi làm lành với Hiểu Nhi rồi, mỗi ngày Phùng Dịch Phong đều như uống phải thuốc kích thích, tinh thần phấn chấn, hiệu suất lạ kỳ, mấy dự án đều bàn bạc thuận lợi, vì thế tâm trạng của anh lại càng bay bổng hơn.
Sau khi quay về, anh vừa thích ý pha cà phê, tưới hoa rồi còn đích thân tỉa tót hình dạng vài nhánh hoa.
Vừa bước vào cửa, Mạc Ngôn không kìm được phải kinh ngạc nhìn anh thêm mấy lần: Sao cứ có cảm giác anh Phong cứ như đang lâng lâng trên mây vậy nhỉ?
Nhìn khóm hoa lài trước mặt, Mạc Ngôn lại thấy hơi khó xử.
"Anh Phùng này, đây là báo cáo tài vụ của tháng này, em đã kiểm tra rồi, khá tốt, còn vượt chỉ tiêu hai hạng mục so với kế hoạch!"
"Ừ!" Quay lại chỗ ngồi, Phùng Dịch Phong cầm bút trực tiếp ký tên rồi đưa lại: "Làm tốt lắm! Phải khen thưởng, thưởng ngay! Không thể kéo dài..."
Mạc Ngôn gật đầu nhìn: Xem ra tâm trạng tốt lắm đây! So với mấy ngày trước đó thì quả là một trời một vực.
"Đúng rồi, Đào thị trúng thầu rồi! Không ngoài dự đoán của chúng ta, có lẽ lần sau sẽ trúng thầu tiếp! Em cũng cho người gợi ý cho Đào Kiến Thiết, ông ta đã gửi hàng mẫu và giấy tờ sổ sách cho chúng ta rồi, đều là hàng nhập khẩu cao cấp, đã từng dán nhãn hiệu một lần! Với mức giá này thì không đủ để nhập hàng! Đến lúc đó nếu có một món hàng giao không phù hợp thì không cần ký nhận, nhà họ Đào sẽ phải thua lỗ lớn. Em thấy ông ta rất muốn kiếm tiền, khao khát muốn được hợp tác với chúng ta, còn chuẩn bị quật khởi nhảy lên ba bậc nhờ cơn gió đông này đấy!"
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Chuyện đầu cơ trục lợi như vậy mà cũng dám bí quá hóa liều, còn muốn chỉ mặt chỉ tên? Chỉ e cuối cùng cũng thảm thương.
"Có người trả nợ thì cứ để hắn làm! Sau đó phải chuẩn bị thẩm tra công xưởng! Đừng để đến lúc đó lại ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta!"
"Em biết rồi, em có dùng một dự án gọi thầu khác để kiểm tra."
Bưng tách cà phê vừa pha xong đến, Mạc Ngôn không nhịn được lại nhiều chuyện một câu: "Anh Phùng này, gần đây trông anh... không phải vui vẻ bình thường nhỉ? Vì chuyện riêng à?"
Thật ra anh ta muốn hỏi là: "Cô Dung cứ thế bỏ qua sao?"
Ngước mắt lên nhìn người kia, Phùng Dịch Phong khuấy tách cà phê trong tay: "Xem là vậy đi, tôi cũng thấy thời gian này... rất tốt!"
Cả người khoan khoái! Cuộc sống cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Nếu có thể mãi như thế này thì đúng là quá hài lòng, đến khi đó, nếu hai người còn có một đứa bé thì quả thực không còn gì tiếc nuối!
Nghĩ đến đứa con, động tác trên tay Phùng Dịch Phong hơi dừng lại.
Lúc đó trong lòng anh có một bóng ma tâm lý, nếu không phải vì bà nội thúc giục, nói là muốn ôm cháu trai thì anh căn bản cũng không muốn sinh con! Chí ít, hiện nay anh cũng chưa có khát vọng mãnh liệt đến như vậy!
Mặc dù có tình cảm với Hiểu Nhi, nhưng hiện tại thật ra anh cũng chưa chắc chắn, cho dù bây giờ họ tốt thật, trở nên thân thiết lại rồi, nhưng cũng là thời gian tình yêu cuồng nhiệt, trước kia bố mẹ anh cũng từng yêu thương nhau như thế.
Hơn nữa, tình cảm nhiều năm với Lâm Khiết cuối cùng lại đi tới cục diện như vậy cho nên trong lòng anh vẫn còn sợ hãi.
Trong tiềm thức của Phùng Dịch Phong, dù có gặp bất cứ chuyện gì, anh đều có thể giỏi giang chèo lái, có vấp ngã cũng sẽ kiên trì bò lên, chỉ có đứa bé là anh không đành lòng.
Chỉ cần có con, dù thế nào anh cũng sẽ chịu trách nhiệm với nó, cho nó một môi trường lớn lên hoàn chỉnh và hòa thuận.
Vì thế, trong lòng anh mong rằng mọi thứ đều phải thật ổn định, ở thời điểm chắc chắn nhất, anh mới suy nghĩ thêm.
Còn lúc này đây, trong kế hoạch, anh chỉ mong có thể ở bên Hiểu Nhi, hai người có tình cảm với nhau hơn thì mới chào đón kết tinh tình yêu của hai người được.
"Còn cô Dung thì sao? Nếu như cô ấy nói thật..." Cô ta có tới năn nỉ anh nữa hay không? Anh có thấy đáng thương rồi mủi lòng không?
Phùng Dịch Phong thở dài, đáp:
"Hoàn cảnh của cô ấy thì tôi rất thông cảm! Nhưng tôi cũng đâu thể vì cô ấy bất hạnh mà để Hiểu Nhi trả nợ được! Nếu có thể tôi sẽ quan tâm cô ấy hơn một chút!"
Nhưng anh sẽ không hy sinh hạnh phúc của mình và Hiểu Nhi. Sự bất hạnh của cô ấy khiến người ta đồng tình, nhưng đó không phải là sai lầm của Hiểu Nhi, anh cũng phải chịu trách nhiệm với Hiểu Nhi.
Mạc Ngôn nâng tách cà phê lên ra dấu, gật đầu: "Anh Phùng, em rất ngưỡng mộ anh, dù lúc nào cũng có tình có nghĩa, nhưng anh sẽ không hành động mù quáng."
Ở bên cạnh anh ấy, ngoài cảm giác thành công lớn lao ra, anh ta còn học được không ít điều.
Hai người như chạm tách rồi nhấp một ngụm, như thể thấu hiểu giữa anh hùng.
"Đúng rồi, có chuyện này quên nói với anh, mấy ngày nữa là mười năm câu lạc bộ Đông Phương Khuynh Thành, họ có tổ chức hoạt động chúc mừng rất lớn! Có lẽ sẽ tầm khoảng một tuần! Các hội viên cao cấp được tổ chức riêng một ngày, chắc là náo nhiệt lắm, cậu Lục gọi điện tới nói mọi người cùng tụ tập!"
"Được, đến lúc đó nhớ nhắc tôi!"
Bên kia, mỗi ngày đều vội vàng bận rộn, trừ những lúc thỉnh thoảng Trương Việt Khánh đến quấy rầy ra và mấy người bên chỗ Đào Trinh không làm gì khiến người ta thấy ghét thì cuộc sống của Hiểu Nhi khá là thoải mái, vui tươi hớn hở.
Sau khi bình thường hóa quan hệ với Phùng Dịch Phong, áp lực tiền bạc cũng giảm nhiều, trên người cô toát lên vẻ thoải mái long lanh khi được người ta chiều chuộng, ngày càng rực rỡ như ánh triều dương, có khi đi trên đường còn có người đến xin số điện thoại, làm cho mấy đồng nghiệp đều hâm mộ kêu gào.
Mà với những chuyện như thế này, Hiểu Nhi vẫn dửng dưng không sợ hãi.
Cô còn từng bị người ta theo đuổi điên cuồng hơn thế kìa.
Từng có người theo đuổi cô bằng cách đưa một dàn xe sang với hoa hồng và bong bóng đến trước cổng trường Thanh Á suốt bảy ngày giống như đang chặn đường, khi đi mua đồ ở siêu thị thì có người chủ động trả tiền cho cô, hầu như cuối tuần nào cũng gặp, lúc đầu cô còn thấy đắc ý hư vinh, sau này cô lại thấy phiền, sau đó nữa nhà họ xảy ra chuyện, những người bị cô từ chối đều tan biến như tuyết hóa thành sương.
Lúc theo đuổi cô thì muốn sống muốn chết, đến khi cô không còn tốt nữa, xảy ra chuyện thì chỉ hận không thể giẫm lên cô một đạp, Hiểu Nhi đã nhìn thấu cả rồi.
Vì thế, giờ gặp người muốn xin số điện thoại, nếu có thể khéo léo từ chối thì cô sẽ từ chối khéo, còn nếu không thể thì cô cũng cho, ngoài mặt thì cô tỏ ra không có gì, nhưng sau đó thì không quan tâm mấy.
Đương nhiên, số điện thoại cô đưa đều là số điện thoại cũ không dùng đến nữa, cô cũng làm một cái sim điện thoại để vào, mỗi tháng tốn ba mươi ngàn tiền phí, chỉ để đuổi người ta.
Hôm nay, sau khi hoàn thành hết công việc, Hiểu Nhi vừa mới rót một ly trà nhài uống đẹp da về thì điện thoại di động của cô cũng vang lên, bởi vì gần đây đang bàn bạc về chuyện phẫu thuật của ba cô, vừa thấy tên Tiêu Mộ, cô không nghĩ nhiều mà nhận máy ngay:
"Bác sĩ Tiêu!"
"Cô Giang, ba cô tỉnh lại rồi.
Sao lại thế?
Cả ngày hôm nay cô ta liên tục nhìn điện thoại nhưng lại không hề có một tin nhắn nào.
Chỉ sợ mình vội vàng quá mức lại chữa lợn lành thành lợn què, nhất thời cô ta cũng không dám chủ động liên lạc với Phùng Dịch Phong, nhưng trong lòng cứ như kiến bò trên chảo nóng, nôn nóng bất an.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Trác Việt Quốc Tế, sau khi làm lành với Hiểu Nhi rồi, mỗi ngày Phùng Dịch Phong đều như uống phải thuốc kích thích, tinh thần phấn chấn, hiệu suất lạ kỳ, mấy dự án đều bàn bạc thuận lợi, vì thế tâm trạng của anh lại càng bay bổng hơn.
Sau khi quay về, anh vừa thích ý pha cà phê, tưới hoa rồi còn đích thân tỉa tót hình dạng vài nhánh hoa.
Vừa bước vào cửa, Mạc Ngôn không kìm được phải kinh ngạc nhìn anh thêm mấy lần: Sao cứ có cảm giác anh Phong cứ như đang lâng lâng trên mây vậy nhỉ?
Nhìn khóm hoa lài trước mặt, Mạc Ngôn lại thấy hơi khó xử.
"Anh Phùng này, đây là báo cáo tài vụ của tháng này, em đã kiểm tra rồi, khá tốt, còn vượt chỉ tiêu hai hạng mục so với kế hoạch!"
"Ừ!" Quay lại chỗ ngồi, Phùng Dịch Phong cầm bút trực tiếp ký tên rồi đưa lại: "Làm tốt lắm! Phải khen thưởng, thưởng ngay! Không thể kéo dài..."
Mạc Ngôn gật đầu nhìn: Xem ra tâm trạng tốt lắm đây! So với mấy ngày trước đó thì quả là một trời một vực.
"Đúng rồi, Đào thị trúng thầu rồi! Không ngoài dự đoán của chúng ta, có lẽ lần sau sẽ trúng thầu tiếp! Em cũng cho người gợi ý cho Đào Kiến Thiết, ông ta đã gửi hàng mẫu và giấy tờ sổ sách cho chúng ta rồi, đều là hàng nhập khẩu cao cấp, đã từng dán nhãn hiệu một lần! Với mức giá này thì không đủ để nhập hàng! Đến lúc đó nếu có một món hàng giao không phù hợp thì không cần ký nhận, nhà họ Đào sẽ phải thua lỗ lớn. Em thấy ông ta rất muốn kiếm tiền, khao khát muốn được hợp tác với chúng ta, còn chuẩn bị quật khởi nhảy lên ba bậc nhờ cơn gió đông này đấy!"
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Chuyện đầu cơ trục lợi như vậy mà cũng dám bí quá hóa liều, còn muốn chỉ mặt chỉ tên? Chỉ e cuối cùng cũng thảm thương.
"Có người trả nợ thì cứ để hắn làm! Sau đó phải chuẩn bị thẩm tra công xưởng! Đừng để đến lúc đó lại ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta!"
"Em biết rồi, em có dùng một dự án gọi thầu khác để kiểm tra."
Bưng tách cà phê vừa pha xong đến, Mạc Ngôn không nhịn được lại nhiều chuyện một câu: "Anh Phùng này, gần đây trông anh... không phải vui vẻ bình thường nhỉ? Vì chuyện riêng à?"
Thật ra anh ta muốn hỏi là: "Cô Dung cứ thế bỏ qua sao?"
Ngước mắt lên nhìn người kia, Phùng Dịch Phong khuấy tách cà phê trong tay: "Xem là vậy đi, tôi cũng thấy thời gian này... rất tốt!"
Cả người khoan khoái! Cuộc sống cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Nếu có thể mãi như thế này thì đúng là quá hài lòng, đến khi đó, nếu hai người còn có một đứa bé thì quả thực không còn gì tiếc nuối!
Nghĩ đến đứa con, động tác trên tay Phùng Dịch Phong hơi dừng lại.
Lúc đó trong lòng anh có một bóng ma tâm lý, nếu không phải vì bà nội thúc giục, nói là muốn ôm cháu trai thì anh căn bản cũng không muốn sinh con! Chí ít, hiện nay anh cũng chưa có khát vọng mãnh liệt đến như vậy!
Mặc dù có tình cảm với Hiểu Nhi, nhưng hiện tại thật ra anh cũng chưa chắc chắn, cho dù bây giờ họ tốt thật, trở nên thân thiết lại rồi, nhưng cũng là thời gian tình yêu cuồng nhiệt, trước kia bố mẹ anh cũng từng yêu thương nhau như thế.
Hơn nữa, tình cảm nhiều năm với Lâm Khiết cuối cùng lại đi tới cục diện như vậy cho nên trong lòng anh vẫn còn sợ hãi.
Trong tiềm thức của Phùng Dịch Phong, dù có gặp bất cứ chuyện gì, anh đều có thể giỏi giang chèo lái, có vấp ngã cũng sẽ kiên trì bò lên, chỉ có đứa bé là anh không đành lòng.
Chỉ cần có con, dù thế nào anh cũng sẽ chịu trách nhiệm với nó, cho nó một môi trường lớn lên hoàn chỉnh và hòa thuận.
Vì thế, trong lòng anh mong rằng mọi thứ đều phải thật ổn định, ở thời điểm chắc chắn nhất, anh mới suy nghĩ thêm.
Còn lúc này đây, trong kế hoạch, anh chỉ mong có thể ở bên Hiểu Nhi, hai người có tình cảm với nhau hơn thì mới chào đón kết tinh tình yêu của hai người được.
"Còn cô Dung thì sao? Nếu như cô ấy nói thật..." Cô ta có tới năn nỉ anh nữa hay không? Anh có thấy đáng thương rồi mủi lòng không?
Phùng Dịch Phong thở dài, đáp:
"Hoàn cảnh của cô ấy thì tôi rất thông cảm! Nhưng tôi cũng đâu thể vì cô ấy bất hạnh mà để Hiểu Nhi trả nợ được! Nếu có thể tôi sẽ quan tâm cô ấy hơn một chút!"
Nhưng anh sẽ không hy sinh hạnh phúc của mình và Hiểu Nhi. Sự bất hạnh của cô ấy khiến người ta đồng tình, nhưng đó không phải là sai lầm của Hiểu Nhi, anh cũng phải chịu trách nhiệm với Hiểu Nhi.
Mạc Ngôn nâng tách cà phê lên ra dấu, gật đầu: "Anh Phùng, em rất ngưỡng mộ anh, dù lúc nào cũng có tình có nghĩa, nhưng anh sẽ không hành động mù quáng."
Ở bên cạnh anh ấy, ngoài cảm giác thành công lớn lao ra, anh ta còn học được không ít điều.
Hai người như chạm tách rồi nhấp một ngụm, như thể thấu hiểu giữa anh hùng.
"Đúng rồi, có chuyện này quên nói với anh, mấy ngày nữa là mười năm câu lạc bộ Đông Phương Khuynh Thành, họ có tổ chức hoạt động chúc mừng rất lớn! Có lẽ sẽ tầm khoảng một tuần! Các hội viên cao cấp được tổ chức riêng một ngày, chắc là náo nhiệt lắm, cậu Lục gọi điện tới nói mọi người cùng tụ tập!"
"Được, đến lúc đó nhớ nhắc tôi!"
Bên kia, mỗi ngày đều vội vàng bận rộn, trừ những lúc thỉnh thoảng Trương Việt Khánh đến quấy rầy ra và mấy người bên chỗ Đào Trinh không làm gì khiến người ta thấy ghét thì cuộc sống của Hiểu Nhi khá là thoải mái, vui tươi hớn hở.
Sau khi bình thường hóa quan hệ với Phùng Dịch Phong, áp lực tiền bạc cũng giảm nhiều, trên người cô toát lên vẻ thoải mái long lanh khi được người ta chiều chuộng, ngày càng rực rỡ như ánh triều dương, có khi đi trên đường còn có người đến xin số điện thoại, làm cho mấy đồng nghiệp đều hâm mộ kêu gào.
Mà với những chuyện như thế này, Hiểu Nhi vẫn dửng dưng không sợ hãi.
Cô còn từng bị người ta theo đuổi điên cuồng hơn thế kìa.
Từng có người theo đuổi cô bằng cách đưa một dàn xe sang với hoa hồng và bong bóng đến trước cổng trường Thanh Á suốt bảy ngày giống như đang chặn đường, khi đi mua đồ ở siêu thị thì có người chủ động trả tiền cho cô, hầu như cuối tuần nào cũng gặp, lúc đầu cô còn thấy đắc ý hư vinh, sau này cô lại thấy phiền, sau đó nữa nhà họ xảy ra chuyện, những người bị cô từ chối đều tan biến như tuyết hóa thành sương.
Lúc theo đuổi cô thì muốn sống muốn chết, đến khi cô không còn tốt nữa, xảy ra chuyện thì chỉ hận không thể giẫm lên cô một đạp, Hiểu Nhi đã nhìn thấu cả rồi.
Vì thế, giờ gặp người muốn xin số điện thoại, nếu có thể khéo léo từ chối thì cô sẽ từ chối khéo, còn nếu không thể thì cô cũng cho, ngoài mặt thì cô tỏ ra không có gì, nhưng sau đó thì không quan tâm mấy.
Đương nhiên, số điện thoại cô đưa đều là số điện thoại cũ không dùng đến nữa, cô cũng làm một cái sim điện thoại để vào, mỗi tháng tốn ba mươi ngàn tiền phí, chỉ để đuổi người ta.
Hôm nay, sau khi hoàn thành hết công việc, Hiểu Nhi vừa mới rót một ly trà nhài uống đẹp da về thì điện thoại di động của cô cũng vang lên, bởi vì gần đây đang bàn bạc về chuyện phẫu thuật của ba cô, vừa thấy tên Tiêu Mộ, cô không nghĩ nhiều mà nhận máy ngay:
"Bác sĩ Tiêu!"
"Cô Giang, ba cô tỉnh lại rồi.
/309
|