Cũng không biết mất bao lâu, mãi cho đến khi có âm thanh xì xào bàn tán truyền đến, cảm nhận được ánh mắt bất thường của mọi người xung quanh, Hiểu Nhi mới ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi đỏ mọng mấp máy, âm thanh nhỏ đến mức không thể nào nhỏ hơn nữa:
“Ông xã?”
Có nhiều người theo dõi như vậy, muốn tính sổ thì cũng nên về nhà tính đi! Ở đây mất mặt quá.
Vẻ ngoài của hai người rất nổi bật, dáng vẻ lúc này giống như Phùng Dịch Phong đang điên cuồng tán tỉnh, còn Hiểu Nhi giống như đang từ chối, cảnh tượng thật là bắt mắt!
Định thần lại, Phùng Dịch Phong đưa tay ném bó hoa vào thùng rác bên cạnh, dùng lực kéo lấy cô rồi cúi đầu xuống hôn lên môi cô một cách mãnh liệt…
Dưới ánh đèn ở trạm xe bus, anh ôm lấy cô, giống như muốn nuốt trọn cô. Phùng Dịch Phong hôn mãnh liệt một hồi lâu. Hiểu Nhi đỏ mặt tía tai, không ngờ anh có thể làm những chuyện này ở chốn đông người, hoàn toàn quên mất phản ứng lại. Xung quanh lại càng thêm ngưỡng mộ.
Mãi cho đến khi có chút khó thở, Phùng Dịch Phong mới từ từ buông cô ra, anh đưa mắt liếc nhìn bức tranh rồi lại ôm cô vào lòng:
“Về nhà thôi!”
Đầu óc cô vẫn còn hơi choáng váng. Suốt quãng đường, Hiểu Nhi dường như bị anh lôi đi vào trong xe.
Tưởng chừng khó tránh khỏi bị xử lý nghiêm khắc một lần nữa, vừa bước vào cửa, trái tim của Hiểu Nhi thấp thỏm không yên. Nhưng ngoài dự liệu của cô, Phùng Dịch Phong vậy mà không tức giận, cầm lấy đồ ngủ rồi đi tắm.
Cô đứng ngây ngốc trong phòng ngủ, không nhịn được mà véo má một cái: Đau? Không phải là mơ!
Chẳng lẽ lại dễ dàng bỏ qua như vậy?
Điều này khoác hoàn toàn so với phong cách thường ngày của anh.
Nhưng bản thân cô cũng không dây dưa với người đàn ông khác, cũng không có tiếp xúc cơ thể, vì vậy phản ứng của anh cũng được coi là bình thường đi.
Đang suy tư thì Phùng Dịch Phong đã bước ra, Hiểu Nhi nhanh chóng cầm quần áo ngủ nhanh chóng trốn vào phòng tắm. Trước khi đóng cửa phòng tắm, cô còn đặc biệt liếc nhìn anh vài cái.
Sau khi đã tắm rửa thoải mái, Hiểu Nhi còn chăm chút cho bản thân thật xinh đẹp. Người ta thường nói tú sắc khả xan! Khi đã thưởng thức vẻ đẹp của cô rồi, nói không chừng tâm trạng của anh cũng tốt hơn, càng dễ dàng hạ thủ lưu tình với cô.
“Ưỡn cao ngực, ngẩng cao đầu. Mày cũng đâu có sai! Việc gì phải chột dạ?”
Cô khích lệ bản thân mình trong gương rồi túm váy ngủ đi ra ngoài. Cô vừa mở cửa phòng tắm liền nhìn thấy Phùng Dịch Phong ngồi ở ngoài ban công, đang mở một chai rượu vang.
Trái tim cô lại nhảy loạn xạ, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn chủ động đi đến: dù sao cũng là lỗi của mình, vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn!
Gương mặt nhỏ nhắn dán chặt vào tấm lưng to lớn của anh, Hiểu Nhi vòng tay ôm lấy Phùng Dịch Phong từ đằng sau, nũng nịu nói:
“Ông xã, có phải em lại làm sai chuyện gì khiến anh không vui không? Hay là hôm nay anh dùng gia pháp với em thêm vài lần nữa nhé! Bớt giận đi mà, có được không?”
Hơi thở ấm áp cộng thêm giọng nói nhẹ nhàng, thân thể mềm mại và động tác nịnh nói đó của cô làm khuấy động dây thần kinh nhạy cảm của anh. Trong khoảnh khắc đó, Phùng Dịch Phong cảm thấy bản thân mình giống như hoàn toàn mất đi lực kháng cự đối với cô.
Cho dù có tức giận hay chán ghét như thế nào, nhưng đối với cô, dường anh anh vẫn có chút không nhẫn tâm.
Thấy cô nhượng bộ, nịnh nọt như vậy, trong lòng anh cảm thấy như sôi sục, lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, Phùng Dịch Phong nhìn cô một cái:
“Chủ ý hay đấy! Có chút lãng phí thể lực!”
“Ách?”
Cô ngước mắt, có chút choáng váng: Ý là sao? Kêu mệt? Từ chối? Vì thế vẫn tiếp tục giận cô?
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch, ánh mắt mở to tròn không hề chớp của cô, anh đưa tay lên véo lấy má cô: “Nếu đã nhận lỗi thì cũng nên chủ động tỏ thành ý chứ!”
Ngụ ý của anh là hôm nay cô nhất định phải chủ động lấy lòng anh!
Lần này Hiểu Nhi đã hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì xấu hổ: Cô làm sao có thể chứ, anh cũng thật là biết bắt nạt người khác mà!
Anh vòng tay kéo cô vào lòng, vẻ mặt lộ ra ý cười tà mị: “Anh sẽ dạy em! Trước lúc đó, nợ, vẫn phải tính rõ ràng.”
Vuốt ve mái tóc của cô, thái độ của Phùng Dịch Phong khá dịu dàng, ngữ khí cũng như đang nói chuyện phiếm: “Trương Việt Khánh đang theo đuổi em?”
Tự nhiên cảm nhận được sự ân cần của anh, Hiểu Nhi cũng thả lỏng theo bản năng: “Không biết tại sao, đột nhiên gửi hoa hồng cho em, trả lại cũng không được, em chỉ còn cách…vứt đi!”
“Trước đây anh ra cũng theo đuổi em như vậy sao?” Tặng hoa, tỏ tình khắp thành phố, bức tranh kia đại khái cũng có ý đó!
Đôi mắt long lanh rơi vào đáy mắt anh, Hiểu Nhi có chút hoảng hốt, không biêt anh đang có ý gì?
Nhẹ nhàng véo chiếc mũi xinh xắn của cô, Phùng Dịch Phong đáp: “Người anh ta theo đuổi hiện tại, là bà xã của anh!” Biết địch biết ta, đó là chuyện bắt buộc.
Vuốt ve bờ vai mảnh mai của cô, bàn tay Phùng Dịch Phong đặt trước ngực cô: “Ở đây, anh ta có mấy phần?”
Anh nhất định phải gạt bỏ người đàn ông này ra khỏi trái tim cô.
Lắc lắc đầu, nhưng trên khuôn mặt của Hiểu Nhi vẫn còn hiện rõ nỗi đau:
“Một chút cũng không còn! Ông xã, em thực sự đã không còn dây dưa với anh ta! Anh phải tin em. Một khi đã lựa chọn, em sẽ không phụ lòng và làm điều gì có lỗi với anh! Cho dù anh ấy có thế nào, em cũng không hề dao động!”
Cô đã trở thành người của anh rồi! Thời gian một khi đã trôi qua thì không thể trở lại ban đầu! Cô cũng không ngốc đến mức không hiểu. Dù tình cảm giữa cô và Trương Việt Khánh có sâu đậm thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có tương lai! Người chết không thể sống lại được, và vướng mắc giữa sự sống và cái chết là chuyện vĩnh viễn không bao giờ có thể hóa giải được!
Nếu ba thực sự bởi vì anh ta mà xảy ra chuyện không may gì, cô cả đời cũng không thể tha thứ cho người đàn ông này!
Cô chủ động hôn lên môi anh: “Em muốn ở cùng anh!”
Tuy rằng tính khí của anh kém, không dịu dàng như Trương Việt Khánh, địa vị quan hệ giữa hai người không ngang hàng, nhưng được ở cùng với anh, cô cảm thấy rất vui vẻ, hơn nữa người nhà cũng không kịch liệt phản đối. Cho dù kết quả như thế nào, cô cũng không hối hận.
Phùng Dịch Phong cụng vào trán cô, tay miết chặt cằm dưới, tăng sức lực cánh tay: “Không được lộ ra biểu cảm thương cảm trước mặt anh! Anh sẽ vĩnh viễn không để em hối hận về sự lựa chọn ngày hôm nay!”
Anh nhất định có thể khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này! Cho dù quá khứ của bọn họ như thế nào, có ước định gì, anh đều sẽ không cho anh ta bất kì cơ hội nài!
Anh cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Đêm nay, bởi vì tội lỗi nhỏ bé của mình, để xoa dịu cảm xúc của người nào đó, Hiểu Nhi không thể không tuân theo hướng dẫn và sở thích của ai đó, không tiếc công sức để làm hài lòng anh. Khi thực sự làm điều mà cả đời này nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, cô hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.
Ngày hôm sau, Hiểu Nhi bị đánh thức bởi một nụ hôn nhẹ, đối mặt với khuôn mặt tươi cười của ai đó, cô nhẹ nhàng túm chặt lấy chăn, Hiểu Nhi ngay lập tức đỏ bừng mặt:
“Ông xã, chào buổi sáng!”
Nhìn người nào đó tâm tình vô cùng tốt, sự dung cảm hi sinh của cô đêm qua cũng không uổng phí!
“Chào buổi sáng!”
Hiểu Nhi vừa cười hihi lăn lộn trên giường, duỗi cơ thể cứng ngắc của mình liền nhe thấy giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên:
“Bắt đầu từ ngày mai, đến công ty anh làm việc!”
Giọng điệu anh lạnh lùng, hoàn toàn không có ý thương lượng, nói thẳng ra là mệnh lệnh thì đúng hơn!
“Ông xã?”
Có nhiều người theo dõi như vậy, muốn tính sổ thì cũng nên về nhà tính đi! Ở đây mất mặt quá.
Vẻ ngoài của hai người rất nổi bật, dáng vẻ lúc này giống như Phùng Dịch Phong đang điên cuồng tán tỉnh, còn Hiểu Nhi giống như đang từ chối, cảnh tượng thật là bắt mắt!
Định thần lại, Phùng Dịch Phong đưa tay ném bó hoa vào thùng rác bên cạnh, dùng lực kéo lấy cô rồi cúi đầu xuống hôn lên môi cô một cách mãnh liệt…
Dưới ánh đèn ở trạm xe bus, anh ôm lấy cô, giống như muốn nuốt trọn cô. Phùng Dịch Phong hôn mãnh liệt một hồi lâu. Hiểu Nhi đỏ mặt tía tai, không ngờ anh có thể làm những chuyện này ở chốn đông người, hoàn toàn quên mất phản ứng lại. Xung quanh lại càng thêm ngưỡng mộ.
Mãi cho đến khi có chút khó thở, Phùng Dịch Phong mới từ từ buông cô ra, anh đưa mắt liếc nhìn bức tranh rồi lại ôm cô vào lòng:
“Về nhà thôi!”
Đầu óc cô vẫn còn hơi choáng váng. Suốt quãng đường, Hiểu Nhi dường như bị anh lôi đi vào trong xe.
Tưởng chừng khó tránh khỏi bị xử lý nghiêm khắc một lần nữa, vừa bước vào cửa, trái tim của Hiểu Nhi thấp thỏm không yên. Nhưng ngoài dự liệu của cô, Phùng Dịch Phong vậy mà không tức giận, cầm lấy đồ ngủ rồi đi tắm.
Cô đứng ngây ngốc trong phòng ngủ, không nhịn được mà véo má một cái: Đau? Không phải là mơ!
Chẳng lẽ lại dễ dàng bỏ qua như vậy?
Điều này khoác hoàn toàn so với phong cách thường ngày của anh.
Nhưng bản thân cô cũng không dây dưa với người đàn ông khác, cũng không có tiếp xúc cơ thể, vì vậy phản ứng của anh cũng được coi là bình thường đi.
Đang suy tư thì Phùng Dịch Phong đã bước ra, Hiểu Nhi nhanh chóng cầm quần áo ngủ nhanh chóng trốn vào phòng tắm. Trước khi đóng cửa phòng tắm, cô còn đặc biệt liếc nhìn anh vài cái.
Sau khi đã tắm rửa thoải mái, Hiểu Nhi còn chăm chút cho bản thân thật xinh đẹp. Người ta thường nói tú sắc khả xan! Khi đã thưởng thức vẻ đẹp của cô rồi, nói không chừng tâm trạng của anh cũng tốt hơn, càng dễ dàng hạ thủ lưu tình với cô.
“Ưỡn cao ngực, ngẩng cao đầu. Mày cũng đâu có sai! Việc gì phải chột dạ?”
Cô khích lệ bản thân mình trong gương rồi túm váy ngủ đi ra ngoài. Cô vừa mở cửa phòng tắm liền nhìn thấy Phùng Dịch Phong ngồi ở ngoài ban công, đang mở một chai rượu vang.
Trái tim cô lại nhảy loạn xạ, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn chủ động đi đến: dù sao cũng là lỗi của mình, vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn!
Gương mặt nhỏ nhắn dán chặt vào tấm lưng to lớn của anh, Hiểu Nhi vòng tay ôm lấy Phùng Dịch Phong từ đằng sau, nũng nịu nói:
“Ông xã, có phải em lại làm sai chuyện gì khiến anh không vui không? Hay là hôm nay anh dùng gia pháp với em thêm vài lần nữa nhé! Bớt giận đi mà, có được không?”
Hơi thở ấm áp cộng thêm giọng nói nhẹ nhàng, thân thể mềm mại và động tác nịnh nói đó của cô làm khuấy động dây thần kinh nhạy cảm của anh. Trong khoảnh khắc đó, Phùng Dịch Phong cảm thấy bản thân mình giống như hoàn toàn mất đi lực kháng cự đối với cô.
Cho dù có tức giận hay chán ghét như thế nào, nhưng đối với cô, dường anh anh vẫn có chút không nhẫn tâm.
Thấy cô nhượng bộ, nịnh nọt như vậy, trong lòng anh cảm thấy như sôi sục, lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, Phùng Dịch Phong nhìn cô một cái:
“Chủ ý hay đấy! Có chút lãng phí thể lực!”
“Ách?”
Cô ngước mắt, có chút choáng váng: Ý là sao? Kêu mệt? Từ chối? Vì thế vẫn tiếp tục giận cô?
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch, ánh mắt mở to tròn không hề chớp của cô, anh đưa tay lên véo lấy má cô: “Nếu đã nhận lỗi thì cũng nên chủ động tỏ thành ý chứ!”
Ngụ ý của anh là hôm nay cô nhất định phải chủ động lấy lòng anh!
Lần này Hiểu Nhi đã hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì xấu hổ: Cô làm sao có thể chứ, anh cũng thật là biết bắt nạt người khác mà!
Anh vòng tay kéo cô vào lòng, vẻ mặt lộ ra ý cười tà mị: “Anh sẽ dạy em! Trước lúc đó, nợ, vẫn phải tính rõ ràng.”
Vuốt ve mái tóc của cô, thái độ của Phùng Dịch Phong khá dịu dàng, ngữ khí cũng như đang nói chuyện phiếm: “Trương Việt Khánh đang theo đuổi em?”
Tự nhiên cảm nhận được sự ân cần của anh, Hiểu Nhi cũng thả lỏng theo bản năng: “Không biết tại sao, đột nhiên gửi hoa hồng cho em, trả lại cũng không được, em chỉ còn cách…vứt đi!”
“Trước đây anh ra cũng theo đuổi em như vậy sao?” Tặng hoa, tỏ tình khắp thành phố, bức tranh kia đại khái cũng có ý đó!
Đôi mắt long lanh rơi vào đáy mắt anh, Hiểu Nhi có chút hoảng hốt, không biêt anh đang có ý gì?
Nhẹ nhàng véo chiếc mũi xinh xắn của cô, Phùng Dịch Phong đáp: “Người anh ta theo đuổi hiện tại, là bà xã của anh!” Biết địch biết ta, đó là chuyện bắt buộc.
Vuốt ve bờ vai mảnh mai của cô, bàn tay Phùng Dịch Phong đặt trước ngực cô: “Ở đây, anh ta có mấy phần?”
Anh nhất định phải gạt bỏ người đàn ông này ra khỏi trái tim cô.
Lắc lắc đầu, nhưng trên khuôn mặt của Hiểu Nhi vẫn còn hiện rõ nỗi đau:
“Một chút cũng không còn! Ông xã, em thực sự đã không còn dây dưa với anh ta! Anh phải tin em. Một khi đã lựa chọn, em sẽ không phụ lòng và làm điều gì có lỗi với anh! Cho dù anh ấy có thế nào, em cũng không hề dao động!”
Cô đã trở thành người của anh rồi! Thời gian một khi đã trôi qua thì không thể trở lại ban đầu! Cô cũng không ngốc đến mức không hiểu. Dù tình cảm giữa cô và Trương Việt Khánh có sâu đậm thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có tương lai! Người chết không thể sống lại được, và vướng mắc giữa sự sống và cái chết là chuyện vĩnh viễn không bao giờ có thể hóa giải được!
Nếu ba thực sự bởi vì anh ta mà xảy ra chuyện không may gì, cô cả đời cũng không thể tha thứ cho người đàn ông này!
Cô chủ động hôn lên môi anh: “Em muốn ở cùng anh!”
Tuy rằng tính khí của anh kém, không dịu dàng như Trương Việt Khánh, địa vị quan hệ giữa hai người không ngang hàng, nhưng được ở cùng với anh, cô cảm thấy rất vui vẻ, hơn nữa người nhà cũng không kịch liệt phản đối. Cho dù kết quả như thế nào, cô cũng không hối hận.
Phùng Dịch Phong cụng vào trán cô, tay miết chặt cằm dưới, tăng sức lực cánh tay: “Không được lộ ra biểu cảm thương cảm trước mặt anh! Anh sẽ vĩnh viễn không để em hối hận về sự lựa chọn ngày hôm nay!”
Anh nhất định có thể khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này! Cho dù quá khứ của bọn họ như thế nào, có ước định gì, anh đều sẽ không cho anh ta bất kì cơ hội nài!
Anh cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Đêm nay, bởi vì tội lỗi nhỏ bé của mình, để xoa dịu cảm xúc của người nào đó, Hiểu Nhi không thể không tuân theo hướng dẫn và sở thích của ai đó, không tiếc công sức để làm hài lòng anh. Khi thực sự làm điều mà cả đời này nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, cô hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.
Ngày hôm sau, Hiểu Nhi bị đánh thức bởi một nụ hôn nhẹ, đối mặt với khuôn mặt tươi cười của ai đó, cô nhẹ nhàng túm chặt lấy chăn, Hiểu Nhi ngay lập tức đỏ bừng mặt:
“Ông xã, chào buổi sáng!”
Nhìn người nào đó tâm tình vô cùng tốt, sự dung cảm hi sinh của cô đêm qua cũng không uổng phí!
“Chào buổi sáng!”
Hiểu Nhi vừa cười hihi lăn lộn trên giường, duỗi cơ thể cứng ngắc của mình liền nhe thấy giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên:
“Bắt đầu từ ngày mai, đến công ty anh làm việc!”
Giọng điệu anh lạnh lùng, hoàn toàn không có ý thương lượng, nói thẳng ra là mệnh lệnh thì đúng hơn!
/309
|