Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 304: Quấn quýt với nhau trong phòng

/309


Người phụ nữ của anh ta, có anh ta bên cạnh, anh ta hy vọng cô có một cuộc sống vui vẻ đặc sắc, không có anh ta, anh ta vẫn hy vọng cô có thể sống tốt.

Suy nghĩ chân thật nhất trong lòng Phùng Dịch Phong giờ phút này là bất kì lúc nào cũng khiến cho cô có thể mãi kiêu ngạo mà sống. Đương nhiên, Phùng Dịch Phong không có nói rõ cũng hoàn toàn không biết, từ lúc bắt đầu, suy nghĩ của Hiểu Nhi đã trái ngược với anh ta.

“Không cần quá để ý cách nhìn của người ngoài! Tiểu Hiểu của anh thông minh, xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ được người ta yêu mến, sẽ làm được thật là tốt, được mọi người công nhận.

Hiểu Nhi gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, sau đó nhai ngấu nghiến.

“Thật biết tâng bốc em! Nói đi nói lại, còn không phải là không cho em đi? Cũng không quan tâm là em vui hay không? Chịu bao nhiêu oan ức? Hừ!”

Thở hổn hển mà trợn mắt trừng anh ta, Hiểu Nhi lại gắp bắp bò mà cô không thích ăn cho anh ta, sau đó còn gắp mấy con tôm cho anh ta, biết anh ta không thích ăn cơm liền cho anh ta hết mấy cái bánh bao không còn lại.

Nhìn hành động nhỏ hoàn toàn không giống với biểu cảm của cô, Phùng Dịch Phong liền như mở cờ trong bụng, mang bao tay dùng một lần mà lột tôm, nhưng toàn bộ lại đều để vào trong chén của cô.

Một bữa cơm, 2 người đều nói vô cùng ít ỏi mà ăn được không ít.

Cuối cùng, cái dĩa của Phùng Dịch Phong căn bản là đã thấy đáy, phần cơm mà Hiểu Nhi cầm còn lại hơn phân nửa.

Ăn cơm xong, Phùng Dịch Phong kéo cô lên trên đùi rồi ôm cô: “Có người cố ý làm khó dễ em không?”

Tuy nói là hy vọng cô có thể tự mình hòa nhập vào công ty của anh ta, nhưng dù sao đi nữa vẫn là yêu thương cô, sao mà nỡ để người khác bắt nạt cô.

Mặc dù trong lòng bực mình khó chịu, nhưng mà làm khó dễ, vẫn thật là không tới mức đó, càng không cần phải nói đều là mấy chuyện vặt vãnh, hơn nữa cô luôn ghét nhất là nói xấu sau lưng, cộng thêm việc bản thân cũng không định ở lại lâu, càng không thể gây thêm rắc rối mới, nên Hiểu Nhi liền lắc đầu ngay tức khắc.

Nhéo nhẹ cái mũi của cô, Phùng Dịch Phong cọ cọ lên má của cô: “Hôm nay cố ý xuống đây thăm em đó!”

Nghĩ đến cô ở công ty, có thời gian rảnh, có cơ hội, suy nghĩ nát óc liền muốn qua đây thăm cô một chút.

Tâm trạng âm u trong nháy mắt liền không còn nữa, nhịn không được khóe miệng của Hiểu Nhi liền có chút ý cười, không còn bực bộ gì nữa, so với nó thì việc được anh ta nhớ nhung đã khiến cô trở nên vui vẻ.

Ôm cổ của anh ta, Hiểu Nhi dựa vào trước người của anh ta: “Chồng cho em mượn ôm một lát! Tâm trạng đã sáng lấp lánh rồi!”

Nghĩ đến bên ngoài đoán chừng lại muốn nổi điên, không chừng lại nói cô là hồ ly tinh gì đó, Hiểu Nhi liền lập tức vui vẻ: đều tức chết luôn mới tốt, cho bọn họ không phân tốt xấu liền vu oan giá họa cho cô, hừ!

Đột nhiên, cô có loại cảm giác kiêu ngạo tràn đầy: giống như chinh phục được người đàn ông ở dưới thân này, chính là đã chinh phục được toàn thế giới, ít nhất là ở Trương Việt chính là như vậy!

Nhìn thấy trên mặt của cô cuối cùng cũng đã xuất hiện nụ cười, tâm trạng của Phùng Dịch Phong cũng thoáng thả lỏng và ấm áp chút.

Trong phòng, hai người tình nồng ý đượm, quấn quýt với nhau hồi lâu.

Lúc này, ở nhà họ Đào, nhìn thấy tin tức ở trên điện thoại, không ngừng phóng to, Đào Trinh quả thật là không dám tin.

“Phông cảnh này? Bức tranh này! Đây không phải là đại học Thánh Á sao?”

Lại nhìn bài thơ ở phía trên, phong cách và trang phục của 2 nhân vật, cô vừa nhìn liền nhìn ra đây là có ý gì! Tranh quảng cáo này, rõ ràng là nhớ việc xưa, bày tỏ tình yêu!

Là Trương Việt Khánh!

Anh ta đang bày tỏ tình yêu với Hiểu Nhi? Biển báo dừng xe buýt? Anh ta vậy mà viết đầy lên biển báo dừng xe buýt tình yêu của mình?

Hèn gì gần đây không nhận điện thoại của cô, đánh tránh cô! Đi tìm anh ta, trong nhà luôn không có người, ngay cả khóa của cũng đổi, đoán chừng anh ta đã chuyển chỗ ở rồi!

Cô đã vì anh ta bỏ ra nhiều như vậy, cô vì anh ta mà sinh non, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, anh ta lại có thể trắng trợn bày tỏ tình yêu đi theo đuổi người phụ nữ khác?

“Giang Hiểu Nhi! Giang Hiểu Nhi! Con tiện nhân này có gì tốt? Tại sao nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn không thể buông được cô ta? Cô ta cũng đã là người phụ nữ của người khác rồi, anh vẫn không buông được! Trương Việt Khánh...”

Đàn ông, quả nhiên con mẹ nó đều là đồ đê tiện! Từng người từng người, có mới nới cũ, còn muốn giả bộ thành kẻ si tình!

Khàn khàn gào thét, Đào Trinh tức đến nỗi toàn thân run rẩy, ánh mắt lại dừng ở 2 người đang ôm hôn trên điện thoại, trong mắt bắt đầu xuất hiện sự ghen tị:

Một người thay đổi thất thường, tại sao đều thích cô ta?

Lúc là thiên kim công chúa, mọi người đều tâng bốc cô, theo đuổi cô, bây giờ nghèo túng đến nỗi nay cả công chúa lọ lem cũng không bằng, tại sao vẫn đều thích cô ta?

Giang Hiểu Nhi này, rốt cuộc có cái gì tốt? Thật là hồ ly tinh hóa thân sao? Tại sao đàn ông đều mê cô ta tới chết mê chết mệt?

Tức tối cắn răng, giống như là rắn độc lè lưỡi, trong mắt của Đào Trinh phát ra ánh sáng nham hiểm."

“Đồ khốn nạn! Trương Việt Khánh! Tiện nhân! Giành người của tôi?”

Lôi cái gối ôm, Đào Trinh tay đấm chân đá mà nói: “Đồ khốn nạn! Tiện nhân! Đi chết đi! Đi chết đi! Tôi tuyệt đối sẽ không để hai người yên ổn đâu!”

Không ai có thể ăn hiếp cô mà còn có thể không gặp chuyện gì! Cục cưng của cô, cô nhất định sẽ khiến bọn họ chịu đau khổ nhiều hơn! Trương Việt Khánh là của cô! Giang Hiểu Nhi tính là cái gì? Một kẻ nghèo hèn hai bàn tay trắng? Dựa vào cái gì tranh với cô?

Hàm răng đang cắn chặt nghe ken két, cửa phòng đột nhiên mở ra, một bé trai mập mạp mặc quần áo thoải mái cao cấp xuất hiện ở cửa, con mắt hẹp dài híp lại, khóe miệng xấu xa cong lên:

“Chị——, chị lại đang mắng người rồi! Em muốn đi nói với ba, mẹ, chị ở sau lưng mắng ba mẹ! Còn kêu ba mẹ đi chết đi!”

Chợt hoàn hồn lại, Đào Trinh lập tức bỏ gối ôm trong tay xuống, ngoắc tay với bé trai ở cửa:

“Bảo Thụ, là cậu hả! Cậu nghe lầm rồi, chị là đang xem phim, tức giận mắng người ở trong phim! Chị làm sao có thể mắng ba và mẹ của cậu chứ? Tuy chị luôn tranh cãi với mẹ của cậu, nhưng mà chị rất thương cậu! Nói đi, lần này muốn cái gì?”

Quả nhiên là đồ ti tiện do tiện nhân khốn nạn sinh, tuổi còn nhỏ đã đánh lộn trộm cắp, điểm này, vơ vét tài sản người khác tới thành thói quen rồi?

“Em muốn mua xe đồ chơi! Tiền tiêu vặt đã xài hết rồi! Cho em 15 triệu đi!

Biết mà, mỗi lần nó xuất hiện, nhất định là đã thiếu tiền! Khóe miệng hơi mím lại, Đào Trinh cũng không nói gì, mở một ngăn kéo ra, liền lấy ra một xấp tiền giấy mới tinh.

“Chị cho cậu gấp đôi! Biết làm gì rồi chứ?”

“Biết! Tiền này là ngày thường em lén tích góp lại! Em cái gì cũng không nghe thấy, cũng không thân với chị! Mẹ hỏi, em cũng sẽ không nói!”

Nó cũng không ngốc! Nói rồi, sau này ai trợ cấp tiền tiêu vặt cho nó!

“Ừ, cái này đúng rồi! Sau này thiếu tiền, liền nói với chị! Trước mặt ba mẹ, không cho phép nói ra những lời nói bậy của chị! Nếu như cậu nói, sau này chị không chỉ sẽ không cho cậu tiền, còn sẽ nói với ba mẹ, là cậu cố tình đẩy bé trai của trường học bên cạnh xuống cầu trượt, cậu còn bắt nạn bé gái của nhà dì Trần! Nếu như họ còn tới nhà, ba nhất định sẽ đánh gãy chân của cậu, không cho cậu ra ngoài nữa!”

Lắc lắc tiền ở trong tay, Đào Trinh nửa dụ dỗ nửa đe dọa, một đứa trẻ nát, còn muốn bắt chẹt cô? Thật cho rằng nó là cục cưng của nhà họ Đào, không ai trị được chắc?

“Biết rồi! Em sẽ không nói đâu! Chị cho em tiền, giữ bí mất cho em, em liền cái gì cũng không nghe thấy, cái miệng cũng sẽ bị lấp kín!”

Vươn tay, giọng điệu của bé trai rất không kiên nhẫn, liền muốn đến cướp!

/309

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status