Người đàn ông đó thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng, ngọc thụ lâm phong, nụ cười như ánh mặt trời, cho dù anh ta đang nhìn cô chằm chằm, nhưng cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu, anh ta còn đỡ lấy ly và đĩa trong tay cô khuôn mặt lạ lẫm, Hiểu Nhi bị anh ta nhìn, cảm thấy hơi sợ:
Bọn họ trước đây từng gặp nhau sao?
Tại sao cô lại thấy rất quen mắt? Chẳng lẽ…
Là người quen cũ ở Phong Thành?
Chẳng hiểu sao lại thấy rất căng thẳng, chỉ hít thở thôi, ánh mắt cũng run run, hoảng loạn: Anh ta rốt cuộc là ai?
Vốn đang hoang mang không rõ, người đàn ông đó lại vòng ra đến trước mặt cô, làm cô giật mình lùi về sau hai bước, suýt nữa thì làm đổ cốc sữa, may mà thím Miêu đỡ kịp. Người đàn ông kia lúc này cũng lên tiếng, nhưng là nói chuyện với bà nội Phùng:
“Bà nội, cô ấy là cháu bà à? Là cô Hương Hương hay cô Tịnh Di ạ? Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, không hổ là thiên kim tiểu thư, dung mạo như hoa, khí chất hơn người!”
Bởi thấy cô vừa gọi bà là bà nội, cứ đứng cạnh bà bưng nước đưa trà suốt, lúc hỏi, anh ta có vẻ rất thích thú, còn trực tiếp giơ tay ra trước mặt Hiểu Nhi:
“Xin chào, tôi là Liên Khải! Rất vui được gặp cô!”
Nghe vậy, Hiểu Nhi cuối cùng cũng thở phào, thì ra là anh ta nhận nhầm người, dọa cô hết hồn! Liên Khải? Là nghệ sĩ giải trí đa năng đang rất nổi tiếng hiện nay đó sao?
Bà nội Phùng quay người, đập tay anh ta:
“Này, này, thấy người đẹp là mất hồn à? Là đứa nào suốt ngày nói dối là bận, một mực khước từ hả? Thằng nhóc con, bà cảnh cáo không được tán tỉnh cô bé này! Nó là cháu dâu bảo bối của bà đấy, cẩn thận cái mạng của cháu!”
Người đó cười hì hì, nhưng đã lùi lại:
“Bà ơi, cháu sao dám? Cháu của bà, ai ai cũng xuất chúng hơn người, là nhân vật hô phong hoán vũ! Sao cháu dám lấy trứng chọi đá?”
Người đàn ông thu lại nụ cười, khẽ gật đầu với Hiểu Nhi tỏ ý: “Xin lỗi, vừa rồi là tôi đường đột, chỉ là đùa thôi, cô đừng để ý nhé!”
Hiểu Nhi mỉm cười, dịu giọng nói: “Không sao đâu!”
Nụ cười cô nhẹ như đóa hoa lê nở rộ ngày xuân, từng cánh hoa mượt mà, kiều diễm, trong chốc lát, trong lòng Liên Khải như có cơn gió nhẹ thổi qua, trái tim đập chệch một nhịp. Nếu nói lần đầu gặp, anh bị vẻ đẹp của cô thu hút thì từng lời nói tiếng cười dịu dàng của cô mới là thứ làm trái tim đào hoa của anh rung động.
Liên Khải bỗng nghiêm túc lại: “Không biết cô đây tên họ là gì?”
Anh ta hiểu tình hình nhà họ Phùng, cậu cả không gần nữ sắc, cậu hai lại là người đào hoa, nhà họ Phùng còn một cậu con út chưa được công khai, hình như vẫn đang tuổi đi học! Chưa từng nghe thông tin ai trong số đó kết hôn cả, vậy là ai nhỉ?
Chẳng lẽ là vợ chưa cưới?
Hiểu Nhi không dám tiếp lời, vô thức nhìn bà nội, thấy bà gật đầu, cô mới nói: “Giang Hiểu Nhi, anh có thể gọi tôi là cô Giang!”
Cho dù người đàn ông này có tâm tư khác hay không, thì câu xưng hô đã thể hiện rõ lập trường của cô, đồng thời cũng lấy được hảo cảm của hai người, bà nội vui vẻ cười híp mắt.
Liên Khải tất nhiên vừa nhìn đã hiểu, bỗng cười nói: “Bà nội, bà đúng là có phúc! Cháu có thể mời cô cháu dâu xinh đẹp này của bà nhảy một điệu được không ạ?”
Bỗng giọng nói của Phùng Dịch Phong vang lên: “Hiểu Nhi!”
Phùng Dịch Phong bước đến, thân mật ôm lấy eo cô, cánh tay ôm chặt thể hiện sự bá đạo không cho cự tuyệt, công khai tuyên bố chủ quyền:
“Bà nội, cháu đưa Hiểu Nhi đi gặp vài người bạn!”
Sau đó gần như không cho người khác cơ hội nói gì, anh ôm Hiểu Nhi quay người đi, Hiểu Nhi bị anh ôm kéo đi làm cho không thoải mái, vừa đi vừa đẩy anh ra, thấp giọng nói:
“Anh làm em đau rồi!”
Phùng Dịch Phong nhéo một cái vào eo cô, lườm cô: “Sợ em quên mất mình họ gì!”
Nhìn theo ánh nhìn nơi góc mắt của anh, Hiểu Nhi cuối cùng cũng hiểu phản ứng của anh do đâu mà có, liền xụ mặt lẩm bẩm nói:
“Anh tưởng ai cũng không biết giới hạn như anh à?”
Nhớ đến cảnh tượng cô nhìn thấy ở phòng bao hộp đêm hôm trước, Hiểu Nhi lại thấy không thoải mái. Nếu bọn họ yêu nhau bình thường, anh là bạn trai của cô, chỉ với điều này thôi cũng đủ để cô đá anh ta ra tận Thái Bình Dương rồi! Chứ đừng nói cái gì mà đóng kịch để tham gia tiệc, lăng nhăng thì là lăng nhăng, có nỗi khổ gì thì cũng như nhau mà thôi!
Đến hộp đêm tìm gái, là việc cô ghét nhất, trong mắt cô, đây chẳng khác gì ngoại tình, thể xác ngoại tình hay tinh thần ngoại tình cũng chẳng khác gì nhau, phản bội thì chính là phản bội!
Anh nghe ra được ý ghen tuông trong lời nói của cô, đột nhiên cảm thấy bản thân như vừa như trúng sổ xố, liền cúi đầu hôn một cái lên môi cô:
“Lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng!”
Ngày hôm đó, đúng là tâm trạng cô không được tốt, anh cũng không có tâm tư để ý đến chuyện này.
Hiểu Nhi trừng mắt, bị hành động của anh dọa sợ: Anh điên rồi, dám hôn cô giữa bao nhiêu người?
Đầu óc lâng lâng như bay lên mây, đến nỗi câu quan trọng nhất cô đã hoàn toàn bỏ qua
“Tổng giám đốc Phùng…”
Lúc này, có một người vẫy tay chào hỏi từ xa, Hiểu Nhi theo bản năng điều chỉnh lại cảm xúc, nở nụ cười lộ ra hàm răng đều như bắp.
Hai người không ai để ý, ở bên cạnh, có hai cặp mắt nhìn chằm chằm theo họ, Liên Khải tò mò và thất vọng, còn Phùng Hương Hương đang đi thì khựng lại, nghiến răng, ánh mắt tóe lửa, đến bộ váy lễ phục màu xanh thiết kế cao cấp được đặt rất lâu cũng bị cô vò đến nhăn nhúm. Cô ta nhìn về phía bóng hình điển trai rạng rỡ bên cạnh bà nội, ánh mắt thất thần…
*
Bởi vì đã gặp rồi nên khi Phùng Dịch Phong đưa cô đến gặp đám người Trịnh Liên Thành, Hiểu Nhi không từ chối mà lên tiếng chào bọn họ. Giờ cô mới biết bốn người ngày hôm đó cô gặp chính là bộ tứ thiếu gia nổi tiếng khắp Thanh Thành! Quả nhiên ai nấy đều anh tuấn, nổi bật theo cách riêng của mình!
Chỉ là hôm nay Lục Danh Hào không tới.
Đợi đến lúc người bên cạnh đã đi hết, Hiểu Nhi đưa tay kéo góc áo Phùng Dịch Phong, anh vừa cúi đầu, cô liền ghé sát tai anh nói nhỏ:
“Này, anh biết không? Bữa tiệc này hình như chủ yếu là để tạo mối quan hệ hữu nghị cho anh chị em đến độ tuổi lập gia đình trong nhà anh đó! Anh có nhận ra là có rất nhiều trai tài gái sắc tới dự tiệc không? Các anh em kia của anh đều độc thân sao? Vậy gọi những người này tới, có khi nào xảy ra xung đột không? Không sợ bọn họ giành hết ánh nhìn hoặc bị cướp những cô gái mà gia đình anh chấm rồi sao?”
Thực ra, điều cô thấy lạ hơn là, nhiều mối nhân duyên tốt như thế, sao không để tự do âm thầm phát triển?
Anh dí nhẹ vào trán cô, hừ lạnh: “Quan sát cũng tỉ mỉ đấy nhỉ, cũng biết lo lắng đấy! Sao em không lo anh bị người phụ nữ khác cướp đi?”
“Em chỉ tò mò mà thôi! Có phải anh không phù hợp với điều kiện người ta không?
Cô lo mới lạ ấy! Con gái nhà người ta có tình nhưng cũng không có gan! Suy cho cùng, nếu cô đích thân trải qua thì mọi ấn tượng của cô về anh cũng chỉ dừng lại ở tin đồn anh là “tên cực kỳ biến thái”, không gần nữ sắc, cho dù anh là thần tiên hạ phàm, cho cô mượn trăm lá gan, cô cũng không dám dây vào!
Hơn nữa, lúc này, trong tiềm thức, Hiểu Nhi thực ra cũng chưa hề chắc chắn, kiên trinh với tương lai của hai người.
“Ừm, đợi anh nói với bạn mấy câu!”
Phùng Dịch Phong vừa quay sang bên đó, thì một bóng người chầm chậm bước tới…
Bọn họ trước đây từng gặp nhau sao?
Tại sao cô lại thấy rất quen mắt? Chẳng lẽ…
Là người quen cũ ở Phong Thành?
Chẳng hiểu sao lại thấy rất căng thẳng, chỉ hít thở thôi, ánh mắt cũng run run, hoảng loạn: Anh ta rốt cuộc là ai?
Vốn đang hoang mang không rõ, người đàn ông đó lại vòng ra đến trước mặt cô, làm cô giật mình lùi về sau hai bước, suýt nữa thì làm đổ cốc sữa, may mà thím Miêu đỡ kịp. Người đàn ông kia lúc này cũng lên tiếng, nhưng là nói chuyện với bà nội Phùng:
“Bà nội, cô ấy là cháu bà à? Là cô Hương Hương hay cô Tịnh Di ạ? Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, không hổ là thiên kim tiểu thư, dung mạo như hoa, khí chất hơn người!”
Bởi thấy cô vừa gọi bà là bà nội, cứ đứng cạnh bà bưng nước đưa trà suốt, lúc hỏi, anh ta có vẻ rất thích thú, còn trực tiếp giơ tay ra trước mặt Hiểu Nhi:
“Xin chào, tôi là Liên Khải! Rất vui được gặp cô!”
Nghe vậy, Hiểu Nhi cuối cùng cũng thở phào, thì ra là anh ta nhận nhầm người, dọa cô hết hồn! Liên Khải? Là nghệ sĩ giải trí đa năng đang rất nổi tiếng hiện nay đó sao?
Bà nội Phùng quay người, đập tay anh ta:
“Này, này, thấy người đẹp là mất hồn à? Là đứa nào suốt ngày nói dối là bận, một mực khước từ hả? Thằng nhóc con, bà cảnh cáo không được tán tỉnh cô bé này! Nó là cháu dâu bảo bối của bà đấy, cẩn thận cái mạng của cháu!”
Người đó cười hì hì, nhưng đã lùi lại:
“Bà ơi, cháu sao dám? Cháu của bà, ai ai cũng xuất chúng hơn người, là nhân vật hô phong hoán vũ! Sao cháu dám lấy trứng chọi đá?”
Người đàn ông thu lại nụ cười, khẽ gật đầu với Hiểu Nhi tỏ ý: “Xin lỗi, vừa rồi là tôi đường đột, chỉ là đùa thôi, cô đừng để ý nhé!”
Hiểu Nhi mỉm cười, dịu giọng nói: “Không sao đâu!”
Nụ cười cô nhẹ như đóa hoa lê nở rộ ngày xuân, từng cánh hoa mượt mà, kiều diễm, trong chốc lát, trong lòng Liên Khải như có cơn gió nhẹ thổi qua, trái tim đập chệch một nhịp. Nếu nói lần đầu gặp, anh bị vẻ đẹp của cô thu hút thì từng lời nói tiếng cười dịu dàng của cô mới là thứ làm trái tim đào hoa của anh rung động.
Liên Khải bỗng nghiêm túc lại: “Không biết cô đây tên họ là gì?”
Anh ta hiểu tình hình nhà họ Phùng, cậu cả không gần nữ sắc, cậu hai lại là người đào hoa, nhà họ Phùng còn một cậu con út chưa được công khai, hình như vẫn đang tuổi đi học! Chưa từng nghe thông tin ai trong số đó kết hôn cả, vậy là ai nhỉ?
Chẳng lẽ là vợ chưa cưới?
Hiểu Nhi không dám tiếp lời, vô thức nhìn bà nội, thấy bà gật đầu, cô mới nói: “Giang Hiểu Nhi, anh có thể gọi tôi là cô Giang!”
Cho dù người đàn ông này có tâm tư khác hay không, thì câu xưng hô đã thể hiện rõ lập trường của cô, đồng thời cũng lấy được hảo cảm của hai người, bà nội vui vẻ cười híp mắt.
Liên Khải tất nhiên vừa nhìn đã hiểu, bỗng cười nói: “Bà nội, bà đúng là có phúc! Cháu có thể mời cô cháu dâu xinh đẹp này của bà nhảy một điệu được không ạ?”
Bỗng giọng nói của Phùng Dịch Phong vang lên: “Hiểu Nhi!”
Phùng Dịch Phong bước đến, thân mật ôm lấy eo cô, cánh tay ôm chặt thể hiện sự bá đạo không cho cự tuyệt, công khai tuyên bố chủ quyền:
“Bà nội, cháu đưa Hiểu Nhi đi gặp vài người bạn!”
Sau đó gần như không cho người khác cơ hội nói gì, anh ôm Hiểu Nhi quay người đi, Hiểu Nhi bị anh ôm kéo đi làm cho không thoải mái, vừa đi vừa đẩy anh ra, thấp giọng nói:
“Anh làm em đau rồi!”
Phùng Dịch Phong nhéo một cái vào eo cô, lườm cô: “Sợ em quên mất mình họ gì!”
Nhìn theo ánh nhìn nơi góc mắt của anh, Hiểu Nhi cuối cùng cũng hiểu phản ứng của anh do đâu mà có, liền xụ mặt lẩm bẩm nói:
“Anh tưởng ai cũng không biết giới hạn như anh à?”
Nhớ đến cảnh tượng cô nhìn thấy ở phòng bao hộp đêm hôm trước, Hiểu Nhi lại thấy không thoải mái. Nếu bọn họ yêu nhau bình thường, anh là bạn trai của cô, chỉ với điều này thôi cũng đủ để cô đá anh ta ra tận Thái Bình Dương rồi! Chứ đừng nói cái gì mà đóng kịch để tham gia tiệc, lăng nhăng thì là lăng nhăng, có nỗi khổ gì thì cũng như nhau mà thôi!
Đến hộp đêm tìm gái, là việc cô ghét nhất, trong mắt cô, đây chẳng khác gì ngoại tình, thể xác ngoại tình hay tinh thần ngoại tình cũng chẳng khác gì nhau, phản bội thì chính là phản bội!
Anh nghe ra được ý ghen tuông trong lời nói của cô, đột nhiên cảm thấy bản thân như vừa như trúng sổ xố, liền cúi đầu hôn một cái lên môi cô:
“Lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng!”
Ngày hôm đó, đúng là tâm trạng cô không được tốt, anh cũng không có tâm tư để ý đến chuyện này.
Hiểu Nhi trừng mắt, bị hành động của anh dọa sợ: Anh điên rồi, dám hôn cô giữa bao nhiêu người?
Đầu óc lâng lâng như bay lên mây, đến nỗi câu quan trọng nhất cô đã hoàn toàn bỏ qua
“Tổng giám đốc Phùng…”
Lúc này, có một người vẫy tay chào hỏi từ xa, Hiểu Nhi theo bản năng điều chỉnh lại cảm xúc, nở nụ cười lộ ra hàm răng đều như bắp.
Hai người không ai để ý, ở bên cạnh, có hai cặp mắt nhìn chằm chằm theo họ, Liên Khải tò mò và thất vọng, còn Phùng Hương Hương đang đi thì khựng lại, nghiến răng, ánh mắt tóe lửa, đến bộ váy lễ phục màu xanh thiết kế cao cấp được đặt rất lâu cũng bị cô vò đến nhăn nhúm. Cô ta nhìn về phía bóng hình điển trai rạng rỡ bên cạnh bà nội, ánh mắt thất thần…
*
Bởi vì đã gặp rồi nên khi Phùng Dịch Phong đưa cô đến gặp đám người Trịnh Liên Thành, Hiểu Nhi không từ chối mà lên tiếng chào bọn họ. Giờ cô mới biết bốn người ngày hôm đó cô gặp chính là bộ tứ thiếu gia nổi tiếng khắp Thanh Thành! Quả nhiên ai nấy đều anh tuấn, nổi bật theo cách riêng của mình!
Chỉ là hôm nay Lục Danh Hào không tới.
Đợi đến lúc người bên cạnh đã đi hết, Hiểu Nhi đưa tay kéo góc áo Phùng Dịch Phong, anh vừa cúi đầu, cô liền ghé sát tai anh nói nhỏ:
“Này, anh biết không? Bữa tiệc này hình như chủ yếu là để tạo mối quan hệ hữu nghị cho anh chị em đến độ tuổi lập gia đình trong nhà anh đó! Anh có nhận ra là có rất nhiều trai tài gái sắc tới dự tiệc không? Các anh em kia của anh đều độc thân sao? Vậy gọi những người này tới, có khi nào xảy ra xung đột không? Không sợ bọn họ giành hết ánh nhìn hoặc bị cướp những cô gái mà gia đình anh chấm rồi sao?”
Thực ra, điều cô thấy lạ hơn là, nhiều mối nhân duyên tốt như thế, sao không để tự do âm thầm phát triển?
Anh dí nhẹ vào trán cô, hừ lạnh: “Quan sát cũng tỉ mỉ đấy nhỉ, cũng biết lo lắng đấy! Sao em không lo anh bị người phụ nữ khác cướp đi?”
“Em chỉ tò mò mà thôi! Có phải anh không phù hợp với điều kiện người ta không?
Cô lo mới lạ ấy! Con gái nhà người ta có tình nhưng cũng không có gan! Suy cho cùng, nếu cô đích thân trải qua thì mọi ấn tượng của cô về anh cũng chỉ dừng lại ở tin đồn anh là “tên cực kỳ biến thái”, không gần nữ sắc, cho dù anh là thần tiên hạ phàm, cho cô mượn trăm lá gan, cô cũng không dám dây vào!
Hơn nữa, lúc này, trong tiềm thức, Hiểu Nhi thực ra cũng chưa hề chắc chắn, kiên trinh với tương lai của hai người.
“Ừm, đợi anh nói với bạn mấy câu!”
Phùng Dịch Phong vừa quay sang bên đó, thì một bóng người chầm chậm bước tới…
/309
|