(Dịch nghĩ: bình dương: chỗ bằng phẳng; hổ rơi vào chốn bình địa, đến chó cũng có thể khi rẻ)
Lạc Tình Tình mở mắt, không nghĩ việc cô không chết, cô vẫn còn sống, ngoài miệng lộ ra nụ cười giễu cợt.
Cô đưa mắt liếc qua đầu giường, hai mắt xuất hiện một tia nghi vấn, cô không ngờ là Y Thiếu Thiên đang ngồi ở đầu giường.
Y Thiếu Thiên thấy cô đã tỉnh lại, liền nói: "Cô đã tỉnh, tôi có thể rời đi rồi."
Nhiệm vụ của anh chỉ là chờ cho Lạc Tình Tình tỉnh dậy, nhiệm vụ đã hoàn thành, anh không cần ở chỗ này nữa
"Có phải Hạo bảo cậu đến đây không." Lạc Tình Tình nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt mang theo sự mong chờ nhìn Y Thiếu Thiên, ngay cả khi cô biết Y Thiếu Thiên vô cùng chán ghét mình, có thể sẽ không nói cho cô biết, nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
"Đúng vậy." Y Thiếu Thiên nhớ tới cái gì, nói tiếp: "Cô không cần suy nghĩ nhiều quá, Tổng giám đốc Đơn gọi điện thoại bảo tôi đến, chỉ là không muốn cô chết, vì như thế anh ấy sẽ không hoàn thành tâm nguyện của mẹ cô."
"Cho nên anh ấy quan tâm đến tôi, giúp tôi ký giấy phẩu thuật, là anh ấy đứng đợi đến khi tôi giải phẩu xong rồi đi, đúng không." trong lòng Lạc Tình Tình có chút kinh ngạc, đối với thái độ của Y Thiếu Thiên cô lấy làm chán ghét
Cô cũng chẳng ngờ là Y Thiếu Thiên lại chán ghét mình như thế, căn bản cũng không sẽ thay cô ký giấy đảm bảo sinh tử, chỉ có Đơn Triết Hạo mới làm thế mà thôi
Bóng lưng Y Thiếu Thiên dừng lại một chút, cậu ghét Lạc Tình Tình, nhưng cô đã như thế rồi, đã bị trừng phạt thích đáng, đến đứa con của mình cũng không giữ lại được, nên cũng thấy cô có chút đáng thương, nghiêng đầu giải thích: "Tốt nhất cô nên dưỡng bệnh đi, cô có lo cho Tổng giám đốc Đơn thì cũng là vô ích."
"Cám ơn." Đôi mắt Lạc Tình Tình trở nên ảm đạm, cô cảm thấy cõi lòng đầy thê lương, lời nói của Y Thiếu Thiên đi qua đầu óc của cô, tựa như đã đem cô giam vào lãnh cung, chỉ có thể ở trong cung chờ đợi hoàng đế đến.
Cô nhìn Y Thiếu Thiên rời đi, ngoài miệng cười thê lương, lúc này cô đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình thật bi ai, sống nhiều năm như thế mà đến một người bạn bình thường cũng không có.
Hổ lạc bình dương bị khuyển khi, người đã từng hướng về cô cúi đầu lấy lòng, hiện tại đối với cô lại vô cùng lạnh nhạt, có lẽ đây chính là lòng người dễ thay đổi.
Thế giới này, đều nhìn mọi việc bằng tiền bạc và địa vị, không có quyền thì đồng nghĩa với không có tôn nghiêm, Đơn Triết Hạo là vũ khí cho cô lần nữa đứng lên trong huy hoàng.
Hiện tại cô không cầu điều gì xa xôi, chỉ muốn dựa vào Đơn Triết Hạo mà làm ăn phát đạt, sau đó sẽ trả mối thù giết con.
Đơn Triết Hạo và cả Giản Nhụy Ái đã hợp lực lại để giết con của cô, cái loại lòng dạ độc ác đó là nhát dao xé nát tim cô, cô vĩnh viễn không thể quên được.
Tất cả đều là bọn họ tạo thành, nếu như không phải là bọn họ, Đơn Triết Hạo cũng sẽ không rời khỏi cô, con của cô cũng sẽ không chết, cuộc sống của cô cũng sẽ vô cùng tốt đẹp khi ở bên cạnh Đơn Triết Hạo, tất cả đều là do Giản Nhụy Ái cùng Đơn Triết Hạo làm ra, bọn họ đã tước đoạt cuộc sống của cô.
Tròng mắt cô đầy nước mắt, lòng tràn đầy hận ý .
Hiện tại nội tâm của cô chỉ có thù hận, lòng bàn tay mềm mại tạo thành quả đầu, dựa đầu vào gối, nhìn lên trần nhà, cô thề rằng sẽ cho Giản Nhụy Ái và Đơn Triết Hạo trả giá về mọi chuyện
Sáng sớm, một luồng ánh sáng xuyên qua cửa sổ sát đất vẩy vào ban công.
Giản Nhụy Ái khẽ nhíu mày rồi từ từ mở hai mắt ra, nhìn Đơn Triết Hạo đang ngủ say, trong lòng kẽo kẹt giật mình, cô biết ngày hôm qua mình ngã bệnh, đã giày vò anh cả đêm.
Vẻ mặt đau lòng nhìn Đơn Triết Hạo.
Thân thể của cô từ từ khôi phục, tròng mắt nhìn chằm chằm cơ thể cường tráng của anh, tay nhỏ bé đặt lên ngực anh, vạch thành vòng tròn .
Một người đàn ông anh tuấn, lỗ mũi khẽ động, thân thể cường tráng, ngủ cau mày cũng vô cùng đẹp trai, anh là của cô mà cô cũng là của anh
Tuy cô ngã bệnh nhưng cô có ý thức, cô biết Đơn Triết Hạo không rời cô dù chỉ là một bước chân, anh vì cô mà khẩn trương cùng sợ hãi, những thứ này cô đều có thể cảm nhận được, hơn nữa thật sự cảm động.
Anh như một vị thần, có thể vì một người phụ nữ mà trở nên dịu dàng như vậy, có phải hay không trong lòng của anh chỉ có mình cô.
Cô có thể lấy được toàn bộ tình yêu của Đơn Triết Hạo thì cô sẽ vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc quá không chân thật, cô so với Lạc Tình Tình hạnh phúc hơn thật nhiều, ít nhất anh cũng ở bên cạnh cô, toàn tâm toàn ý bảo vệ cô.
Có người đàn ông yêu thương mình như thế, cô còn cầu mong đều gì nữa, trước là cha mẹ bảo vệ mạng sống cho cô, giờ đây thì Đơn Triết Hạo cũng bảo vệ cô, cô quả thật là một người vô cùng may mắn.
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân mày nhíu chặt của Đơn Triết Hạo, anh đang nằm mộng gặp chuyện gì không vui sao, có phải là anh đang gặp ác mông hay không, có lúc cô ghen tị với các vị thần trong giấc mộng, có lúc cô muốn đi vào trong giấc mộng của anh.
Cô nhận thấy chân mày Đơn Triết Hạo khẽ động, môi mỏng hơi nhúc nhích, ý thức thanh tỉnh, Giản Nhụy Ái vội vàng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái đang quan sát mình, không muốn quấy rầy cô mà thôi, đôi môi không khỏi lộ ra nụ cười, nói khe khẽ bên tai cô: "Vật nhỏ, khỏe ra chưa."
Giản Nhụy Ái cố tránh ánh mắt của anh, giống như đứa bé làm chuyện bậy, cũng biết mình rình coi bị bắt, có chút ngượng ngùng: "Đỡ hơn nhiều, cám ơn anh."
"Chỉ một câu cám ơn, có phải rất qua loa hay không, anh đã chăm sóc em cả đêm rồi." Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái mà buồn cười, chờ đợi phản ứng của cô.
"Vậy anh muốn em cảm ơn anh như thế nào."
Giản Nhụy Ái nhìn gương mặt Đơn Triết Hạo chậm rãi tiến về phía mình, trong lòng bất ngờ, ngừng thở, cũng không dám động đẩy, cảm thụ được hơi thở mạnh mẽ của anh, đang cố bức bách của mình.
"Hù dọa em rồi, anh sẽ không làm bá vương ngang ngạnh lúc này đâu." Đơn Triết Hạo buồn cười đem Giản Nhụy Ái kéo vào trong ngực của mình: "Chúng ta đi du lịch đi, chờ thân thể em ổn định hơn nhiều chúng ta sẽ đi."
Giản Nhụy Ái ngẩn người, ngước mắt nhìn Đơn Triết Hạo, giống như có chút không hiểu ý trong lời nói của Đơn Triết Hạo: "Du lịch, muốn đi đâu?"
"Em muốn đến nơi nào liền đến nơi đó." Đơn Triết Hạo kéo mình đến gần gương mặt của cô, đặt một nụ hôn lên trán cô.
"Maldives." Giản Nhụy Ái đưa mắt nhìn Đơn Triết Hạo, Maldives là nơi mà cô tha thiết muốn đến
Trước kia, cô và Trác Đan Tinh đã ước mơ được đến Maldives, bởi vì vấn đề tiền bạc mà không đi được, nghe nói đó là thiên đường mộng ảo, đi vào nơi đó, cô sẽ cảm thấy xứ thần tiên bên trong, chỉ mới nghĩ đến thôi đã khiến cho Giản Nhụy Ái trở nên vui vẻ, nếu như có thể đi, cô thật sự cảm thấy rất vui mừng.
"Được, vậy em phải cố gắng dưỡng bệnh cho tốt nhé" Đơn Triết Hạo cưng chiều vuốt ve mái tóc của cô.
"Thật, anh sẽ dẫn em đến Maldives phải không, đi thăm những đường phố bên đó." Giọng nói của Giản Nhụy Ái mang theo vui mừng, trên người ốm đau, nhưng vài từ Maldives đã giúp cô tươi tắn hẳn lên.
Maldives đối với Đơn Triết Hạo mà nói căn bản cũng không tính là gì cả, nhưng lại khiến Giản Nhụy Ái vui vẻ, cô gái nhỏ này thật dễ thỏa mãn quá, tay anh càng tăng thêm lực, bế cô lên, dùng hành động để đáp lại cô.
"Hạo, chúng ta đi thăm Tình Tình thôi." Giản Nhụy Ái đề nghị.
"Không được, hiện tại em đã ngã bệnh, kháng thể còn yếu, bệnh viện rất nhiều bệnh khuẩn, sẽ không tốt cho thân thể của em, tốt nhất em nên đợi ở trong nhà, Tình Tình đã có người khác chăm sóc."
Đơn Triết Hạo không cho phép Giản Nhụy Ái mang thêm bệnh vào người, bàn tay to của anh vuốt ve gương mặt của cô. Trong đáy mắt của anh, Giản Nhụy Ái là người vô cùng thiện lương, nên anh sẽ không để ai khiến cho cô tổn thương.
Không nghĩ đến Đơn Triết Hạo cự tuyệt kịch liệt như thế, cô cũng chẳng biết phải nói gì, dù sao Đơn Triết Hạo cũng là quan tâm đến cô, hiện tại cô là người mang thai, nếu như người lớn ngã bệnh, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé .
Cô chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu:"Được, em nghe lời anh."
"Vật nhỏ." Đơn Triết Hạo cưng chiều sờ sờ chóp mũi của cô, tròng mắt tràn đầy ấm áp.
Giản Nhụy Ái vùi vào trong ngực Đơn Triết Hạo, nhắm mắt lại, đôi môi đều là ý cười, Maldives, bốn chữ phi thân đâm vào trái tim cô, có thể đi đến nơi đó, có lẽ cô đến nằm mơ cũng trộm cười.
Lạc Tình Tình mở mắt, không nghĩ việc cô không chết, cô vẫn còn sống, ngoài miệng lộ ra nụ cười giễu cợt.
Cô đưa mắt liếc qua đầu giường, hai mắt xuất hiện một tia nghi vấn, cô không ngờ là Y Thiếu Thiên đang ngồi ở đầu giường.
Y Thiếu Thiên thấy cô đã tỉnh lại, liền nói: "Cô đã tỉnh, tôi có thể rời đi rồi."
Nhiệm vụ của anh chỉ là chờ cho Lạc Tình Tình tỉnh dậy, nhiệm vụ đã hoàn thành, anh không cần ở chỗ này nữa
"Có phải Hạo bảo cậu đến đây không." Lạc Tình Tình nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt mang theo sự mong chờ nhìn Y Thiếu Thiên, ngay cả khi cô biết Y Thiếu Thiên vô cùng chán ghét mình, có thể sẽ không nói cho cô biết, nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
"Đúng vậy." Y Thiếu Thiên nhớ tới cái gì, nói tiếp: "Cô không cần suy nghĩ nhiều quá, Tổng giám đốc Đơn gọi điện thoại bảo tôi đến, chỉ là không muốn cô chết, vì như thế anh ấy sẽ không hoàn thành tâm nguyện của mẹ cô."
"Cho nên anh ấy quan tâm đến tôi, giúp tôi ký giấy phẩu thuật, là anh ấy đứng đợi đến khi tôi giải phẩu xong rồi đi, đúng không." trong lòng Lạc Tình Tình có chút kinh ngạc, đối với thái độ của Y Thiếu Thiên cô lấy làm chán ghét
Cô cũng chẳng ngờ là Y Thiếu Thiên lại chán ghét mình như thế, căn bản cũng không sẽ thay cô ký giấy đảm bảo sinh tử, chỉ có Đơn Triết Hạo mới làm thế mà thôi
Bóng lưng Y Thiếu Thiên dừng lại một chút, cậu ghét Lạc Tình Tình, nhưng cô đã như thế rồi, đã bị trừng phạt thích đáng, đến đứa con của mình cũng không giữ lại được, nên cũng thấy cô có chút đáng thương, nghiêng đầu giải thích: "Tốt nhất cô nên dưỡng bệnh đi, cô có lo cho Tổng giám đốc Đơn thì cũng là vô ích."
"Cám ơn." Đôi mắt Lạc Tình Tình trở nên ảm đạm, cô cảm thấy cõi lòng đầy thê lương, lời nói của Y Thiếu Thiên đi qua đầu óc của cô, tựa như đã đem cô giam vào lãnh cung, chỉ có thể ở trong cung chờ đợi hoàng đế đến.
Cô nhìn Y Thiếu Thiên rời đi, ngoài miệng cười thê lương, lúc này cô đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình thật bi ai, sống nhiều năm như thế mà đến một người bạn bình thường cũng không có.
Hổ lạc bình dương bị khuyển khi, người đã từng hướng về cô cúi đầu lấy lòng, hiện tại đối với cô lại vô cùng lạnh nhạt, có lẽ đây chính là lòng người dễ thay đổi.
Thế giới này, đều nhìn mọi việc bằng tiền bạc và địa vị, không có quyền thì đồng nghĩa với không có tôn nghiêm, Đơn Triết Hạo là vũ khí cho cô lần nữa đứng lên trong huy hoàng.
Hiện tại cô không cầu điều gì xa xôi, chỉ muốn dựa vào Đơn Triết Hạo mà làm ăn phát đạt, sau đó sẽ trả mối thù giết con.
Đơn Triết Hạo và cả Giản Nhụy Ái đã hợp lực lại để giết con của cô, cái loại lòng dạ độc ác đó là nhát dao xé nát tim cô, cô vĩnh viễn không thể quên được.
Tất cả đều là bọn họ tạo thành, nếu như không phải là bọn họ, Đơn Triết Hạo cũng sẽ không rời khỏi cô, con của cô cũng sẽ không chết, cuộc sống của cô cũng sẽ vô cùng tốt đẹp khi ở bên cạnh Đơn Triết Hạo, tất cả đều là do Giản Nhụy Ái cùng Đơn Triết Hạo làm ra, bọn họ đã tước đoạt cuộc sống của cô.
Tròng mắt cô đầy nước mắt, lòng tràn đầy hận ý .
Hiện tại nội tâm của cô chỉ có thù hận, lòng bàn tay mềm mại tạo thành quả đầu, dựa đầu vào gối, nhìn lên trần nhà, cô thề rằng sẽ cho Giản Nhụy Ái và Đơn Triết Hạo trả giá về mọi chuyện
Sáng sớm, một luồng ánh sáng xuyên qua cửa sổ sát đất vẩy vào ban công.
Giản Nhụy Ái khẽ nhíu mày rồi từ từ mở hai mắt ra, nhìn Đơn Triết Hạo đang ngủ say, trong lòng kẽo kẹt giật mình, cô biết ngày hôm qua mình ngã bệnh, đã giày vò anh cả đêm.
Vẻ mặt đau lòng nhìn Đơn Triết Hạo.
Thân thể của cô từ từ khôi phục, tròng mắt nhìn chằm chằm cơ thể cường tráng của anh, tay nhỏ bé đặt lên ngực anh, vạch thành vòng tròn .
Một người đàn ông anh tuấn, lỗ mũi khẽ động, thân thể cường tráng, ngủ cau mày cũng vô cùng đẹp trai, anh là của cô mà cô cũng là của anh
Tuy cô ngã bệnh nhưng cô có ý thức, cô biết Đơn Triết Hạo không rời cô dù chỉ là một bước chân, anh vì cô mà khẩn trương cùng sợ hãi, những thứ này cô đều có thể cảm nhận được, hơn nữa thật sự cảm động.
Anh như một vị thần, có thể vì một người phụ nữ mà trở nên dịu dàng như vậy, có phải hay không trong lòng của anh chỉ có mình cô.
Cô có thể lấy được toàn bộ tình yêu của Đơn Triết Hạo thì cô sẽ vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc quá không chân thật, cô so với Lạc Tình Tình hạnh phúc hơn thật nhiều, ít nhất anh cũng ở bên cạnh cô, toàn tâm toàn ý bảo vệ cô.
Có người đàn ông yêu thương mình như thế, cô còn cầu mong đều gì nữa, trước là cha mẹ bảo vệ mạng sống cho cô, giờ đây thì Đơn Triết Hạo cũng bảo vệ cô, cô quả thật là một người vô cùng may mắn.
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân mày nhíu chặt của Đơn Triết Hạo, anh đang nằm mộng gặp chuyện gì không vui sao, có phải là anh đang gặp ác mông hay không, có lúc cô ghen tị với các vị thần trong giấc mộng, có lúc cô muốn đi vào trong giấc mộng của anh.
Cô nhận thấy chân mày Đơn Triết Hạo khẽ động, môi mỏng hơi nhúc nhích, ý thức thanh tỉnh, Giản Nhụy Ái vội vàng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.
Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái đang quan sát mình, không muốn quấy rầy cô mà thôi, đôi môi không khỏi lộ ra nụ cười, nói khe khẽ bên tai cô: "Vật nhỏ, khỏe ra chưa."
Giản Nhụy Ái cố tránh ánh mắt của anh, giống như đứa bé làm chuyện bậy, cũng biết mình rình coi bị bắt, có chút ngượng ngùng: "Đỡ hơn nhiều, cám ơn anh."
"Chỉ một câu cám ơn, có phải rất qua loa hay không, anh đã chăm sóc em cả đêm rồi." Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Ái mà buồn cười, chờ đợi phản ứng của cô.
"Vậy anh muốn em cảm ơn anh như thế nào."
Giản Nhụy Ái nhìn gương mặt Đơn Triết Hạo chậm rãi tiến về phía mình, trong lòng bất ngờ, ngừng thở, cũng không dám động đẩy, cảm thụ được hơi thở mạnh mẽ của anh, đang cố bức bách của mình.
"Hù dọa em rồi, anh sẽ không làm bá vương ngang ngạnh lúc này đâu." Đơn Triết Hạo buồn cười đem Giản Nhụy Ái kéo vào trong ngực của mình: "Chúng ta đi du lịch đi, chờ thân thể em ổn định hơn nhiều chúng ta sẽ đi."
Giản Nhụy Ái ngẩn người, ngước mắt nhìn Đơn Triết Hạo, giống như có chút không hiểu ý trong lời nói của Đơn Triết Hạo: "Du lịch, muốn đi đâu?"
"Em muốn đến nơi nào liền đến nơi đó." Đơn Triết Hạo kéo mình đến gần gương mặt của cô, đặt một nụ hôn lên trán cô.
"Maldives." Giản Nhụy Ái đưa mắt nhìn Đơn Triết Hạo, Maldives là nơi mà cô tha thiết muốn đến
Trước kia, cô và Trác Đan Tinh đã ước mơ được đến Maldives, bởi vì vấn đề tiền bạc mà không đi được, nghe nói đó là thiên đường mộng ảo, đi vào nơi đó, cô sẽ cảm thấy xứ thần tiên bên trong, chỉ mới nghĩ đến thôi đã khiến cho Giản Nhụy Ái trở nên vui vẻ, nếu như có thể đi, cô thật sự cảm thấy rất vui mừng.
"Được, vậy em phải cố gắng dưỡng bệnh cho tốt nhé" Đơn Triết Hạo cưng chiều vuốt ve mái tóc của cô.
"Thật, anh sẽ dẫn em đến Maldives phải không, đi thăm những đường phố bên đó." Giọng nói của Giản Nhụy Ái mang theo vui mừng, trên người ốm đau, nhưng vài từ Maldives đã giúp cô tươi tắn hẳn lên.
Maldives đối với Đơn Triết Hạo mà nói căn bản cũng không tính là gì cả, nhưng lại khiến Giản Nhụy Ái vui vẻ, cô gái nhỏ này thật dễ thỏa mãn quá, tay anh càng tăng thêm lực, bế cô lên, dùng hành động để đáp lại cô.
"Hạo, chúng ta đi thăm Tình Tình thôi." Giản Nhụy Ái đề nghị.
"Không được, hiện tại em đã ngã bệnh, kháng thể còn yếu, bệnh viện rất nhiều bệnh khuẩn, sẽ không tốt cho thân thể của em, tốt nhất em nên đợi ở trong nhà, Tình Tình đã có người khác chăm sóc."
Đơn Triết Hạo không cho phép Giản Nhụy Ái mang thêm bệnh vào người, bàn tay to của anh vuốt ve gương mặt của cô. Trong đáy mắt của anh, Giản Nhụy Ái là người vô cùng thiện lương, nên anh sẽ không để ai khiến cho cô tổn thương.
Không nghĩ đến Đơn Triết Hạo cự tuyệt kịch liệt như thế, cô cũng chẳng biết phải nói gì, dù sao Đơn Triết Hạo cũng là quan tâm đến cô, hiện tại cô là người mang thai, nếu như người lớn ngã bệnh, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé .
Cô chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu:"Được, em nghe lời anh."
"Vật nhỏ." Đơn Triết Hạo cưng chiều sờ sờ chóp mũi của cô, tròng mắt tràn đầy ấm áp.
Giản Nhụy Ái vùi vào trong ngực Đơn Triết Hạo, nhắm mắt lại, đôi môi đều là ý cười, Maldives, bốn chữ phi thân đâm vào trái tim cô, có thể đi đến nơi đó, có lẽ cô đến nằm mơ cũng trộm cười.
/263
|