Đường phố vào giữa trưa nên cũng không đông đúc. Cô đi trên con đường dành riêng cho người đi bộ, nhìn đủ quầy hàng bán quần áo và trang sức. Giản Nhụy Ái mãi ngắm nhìn những món đồ ấy. Đầu óc của cô không chú ý đến hai người chạy xe
Lúc chính cô mất tập trung. Thì hai người đàng ông cường tráng, cao to đi đến; mạnh mẽ chế trụ của cô.
Giản Nhụy Ái hoảng hốt không có chú ý lời bộc bạch của người kia. Đụng vào bức tường thịt. Cô mới phản ứng kịp, giật mình nhìn bọn họ: "Các người. . . . . ."
Hai người nhìn nhau một lần, mặt không biến sắc, bắt lấy Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái kinh hoàng giãy giụa. Nhìn hai người đàn ông căn bản không buông ra của mình.
Trong giây lát đó, mắt cô hiện ra một mảnh mờ mịt. Từ từ mất đi thị giác .
Vương Hạo nhìn da thịt trắng ngần của Giản Nhụy Ái đang nằm trên giường. Nhìn món ăn ngon trước mắt. Anh nuốt một ngụm nước bọt, hướng về phía Đỗ Đức Minh nói rõ: "Món ngon như thế này, từ từ mà dùng, tôi không quấy rầy cậu."
Đỗ Đức Minh gật đầu một cái, đưa Vương Hạo đi. Gấp gáp đỡ Giản Nhụy Ái đang ngủ mê man dậy. Nhẹ giọng kêu: "Nhụy Ái, em mau tỉnh lại đi ."
Giản Nhụy Ái ngủ như chết; coi như Đỗ Đức Minh dùng sức lay động, cô cũng không có dấu hiệu tỉnh lại
"Đáng chết." Đỗ Đức Minh mở miệng mắng. Bọn họ lại dám dùng thủ đoạn độc ác này để đối phó với cô
Giản Nhụy Ái mơ mơ màng màng mở mắt, cô cảm thấy cơ thể mình nóng ran. Thân thể cũng mềm nhũn, giống như chẳng có chút sức lực nào ra, tựa một đứa con nít bị rút sạch tức giận.
"Nhụy Ái, em đã tỉnh." Đỗ Đức Minh quan tâm Giản Nhụy Ái, thấy cô mở mắt, vội vàng đỡ cô dậy. Cho cô uống một cốc nước.
Cô đưa ánh mắt mê man nhìn bốn phía, thấy phòng ngủ đơn giản, lại đưa mắt nhìn Đỗ Đức Minh. Cố nén khó chịu trong lòng. "Là cậu đã cứu tớ sao."
"Tớ . . . . ." Đỗ Đức Minh có chút khó có thể mở miệng. "Cậu đừng có động đẩy, có chỗ nào khó chịu không."
Đỗ Đức Minh nhìn cái trán đầy mồ hôi của Giản Nhụy Ái. Gương mặt cũng ửng hồng. Trong lòng khẩn trương. Vương Hạo rốt cuộc đã làm chuyện gì đối với cô
Chỉ là thân thể của Giản Nhụy Ái đang vô cùng khó chịu, lại có một khát vọng đang dâng, cô giống như đang bị suy nghĩ của mình hành hạ đến chết
Càng lúc cô càng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Toàn thân như đang trong lò nướng, sự khó chịu không thể nhịn được.
Đỗ Đức Minh lấy khăn lông ướt lau mồ hôi cho cô. "Nhụy Ái. Nhụy Ái. . . . . ." Lại không có ai trả lời anh.
"Nóng, nóng . . . . ." Giản Nhụy Ái mơ mơ màng màng la hét. Tay không thể khống chế mà đi xuống các nút áo. “Ba”, Giản Nhụy Ái cỡi hai nút áo ra, cảnh xuân bên trong hiện rõ trước mặt người đối diện.
Đỗ Đức Minh cũng là một người đàn ông. Nhìn thấy Giản Nhụy Ái đang cỡi quần áo, anh vội vàng đứng lên. Nhưng khi thấy đôi núi tuyết như ẩn, như hiện của Giản Nhụy Ái – sự quyến rũ chí mạng. Anh lại cảm thấy hô hấp của mình trở nên dồn dập.
Không thể khắc chế nổi nữa, đứng lên đi tới cửa sổ sát đất, để gió lạnh thổi vào cơ thể. Hít một hơi thật sâu. Đúng vậy, anh không thể lợi dụng lúc cô đang gặp khó khắn; nếu không Giản Nhụy Ái tỉnh lại sẽ hận anh đến chết.
"Nóng, nóng. . . . . ." Giản Nhụy Ái bị xuân dược khống chế không có ý thức. Trong cơ thể cô đang khơi lên một ngọn lửa. Trong lòng có một phần hưng phấn khó tả sắp lấp đầy cơ thể cô.
Cô khó chịu giãy dụa thân thể. Vào giờ phút này cô thật sự rất nhớ Đơn Triết Hạo. Giản Nhụy Ái liều mạng la lên tên của Đơn Triết Hạo. Tại sao anh không đến cứu cô.
Nước mắt bắt đầu rơi ra khỏi khóe mắt."Hạo. Cứu em."
Đơn Triết Hạo nắm phương hướng, để chiếc xe lao như cơn bão trên đường phố. Trở về mới biết Giản Nhụy Ái đã đi đâu cả đêm không về . Cái loại đó lo lắng cùng sợ sắp đem hắn cắn nuốt .
Trong lúc bất chợt. Một chiếc xe con xông thẳng vào, anh dùng hết sức chuyển đến gần chiếc xe hơi con bên cạnh. Một tiếng thắng xe chói tai vang lên. Xe vững vàng dừng lại, Đơn Triết Hạo dùng sức vỗ vỗ la bàn.
Tại sao, anh giống như nghe được tiếng kêu cứu mạng của Giản Nhụy Ái. Hốt hoảng đến không có thể hốt nên lời nữa. Nắm Ngọc Quan Âm tay trong, lòng anh hung hăng đau nhói .
Giản Nhụy Ái, em nhất định phải bình an vô sự .
"Quyền Hàn, tôi muốn gặp Giản Nhụy Ái, hãy cho tôi đi gặp cô ấy." Đơn Triết Hạo không nghĩ đến chuyện Quyền Hàn lại ngăn cản anh. Không cho anh và trong gặp Giản Nhụy Ái.
Quyền Hàn nhìn thấy Đơn Triết Hạo, sẽ nhớ đến bộ dạng đáng thương kia của Giản Nhụy Ái. Không phải anh đã từng thề sẽ bảo vệ thật tốt cho Giản Nhụy Ái sao? Vậy mà đến cuối cùng lại biến Giản Nhụy Ái thành bộ dạng như thế.
Lần này, anh không thể mềm lòng được, không thể để cho Đơn Triết Hạo gặp mặt Giản Nhụy Ái. “Tôi đã nói rồi, Nhụy Ái không có ở chỗ tôi”
"Không thể nào. Quyền Hàn! Cầu xin anh cho tôi gặp Nhụy Nhi đi. Tôi có lời phải nói với cô ấy." Đơn Triết Hạo nhỏ giọng nói. Có lẽ, lần này là lần đầu tiên anh nhỏ tiếng cầu xin một người ngoài như thế.
Hiển nhiên, Đơn Triết Hạo như thế khiến cho cả Quyền Hàn và Trác Đan Tinh bị hoảng sợ, họ cùng nhau nhìn vẻ tiều tụy của Đơn Triết Hạo.
Trác Đan Tinh nổi giận kéo tay Quyền Hàn. "Nhụy Ái, cô ấy nói cô ấy ra ngoài đi dạo."
"Cám ơn." Đơn Triết Hạo cúi đầu cười cười cảm ơn Trác Đan Tinh, sau đó chạy đi ra.
Anh cầm điện thoại lên gọi cho Giản Nhụy Ái. Đầu dây bên kia vẫn là sự im lặng. Anh tức giận ném điên thoại qua chỗ ghế cạnh tài xế, lái xe rời đi.
"Trác Đan Tinh, tại sao em muốn nói cho anh ta biết chuyện này? Chẳng lẽ em còn cảm thấy Nhụy Ái chưa đủ đau khổ sao?"
Thấy Quyền Hàn gầm lên giận dữ. Trác Đan Tinh kinh ngạc đến ngây người nhìn anh. Nước mắt không có tiền đồ mà chảy xuống. Ngón trỏ chỉ vào Quyền Hàn: "Em không có làm sai, anh không thấy rõ việc Đơn Triết Hạo yêu Giản Nhụy Ái sao? Giản Nhụy Ái cũng thích Đơn Triết Hạo. Em làm như vậy là giúp đỡ cho hai người bọn họ. Còn anh lại vì một cô gái khác mà trút giận lên người bạn gái của anh, làm như vậy có quá đáng hay không?."
Cô xoay người chạy vào phòng, rồi khóa trái cửa phòng lại. Trong lòng Trác Đan Tinh biết rất rõ chuyện trong lòng Quyền Hàn vẫn còn ai kia. Nhưng đến cuối cùng cô vẫn tin tưởng chỉ cần dùng tâm thì sớm muộn gì Quyền Hàn cũng sẽ yêu cô.
Vô dụng, chỉ cần Giản Nhụy Ái xuất hiện, ánh mắt của anh vẫn di chuyển trên người cô, còn cô thì cái gì cũng không có.
Cố gắng nhiều như thế, nếu như không có kết quả. Có cố gắng thêm nhiều nữa cũng là phí công.
Quyền Hàn nhìn biến mất bóng lưng biến mất của Trác Đan Tinh. Thở dài một hơi. Phiền não xoa xoa huyệt Thái Dương.
"Cứu mạng. Cứu mạng. . . . . ." tiềm thức Giản Nhụy Ái không ngừng lầm bầm.
Nghe Giản Nhụy Ái khổ sở thiều thào. Đỗ Đức Minh không thể không khắc chế dục hỏa của mình. Cầm hộp điều khiển nhiệt độ máy điều hòa mở xuống mức thấp nhất.
Anh cho là Giản Nhụy Ái chỉ nóng nực bình thường mà thôi. Nhưng khi ngồi bên cạnh Giản Nhụy Ái, thấy cơ thể cô nóng như lửa trên lò nướng, cô không nhịn được mà kéo quần áo mình xuống. Toàn bộ hàng nút trước ngực được cởi ra, cảnh xuân không hề được che đẩy xuất hiện trước mặt Đỗ Đức Minh.
Đỗ Đức Minh giống như bảng báo cáo tới cực điểm rồi. Cậu cũng hiểu Giản Nhụy Ái không phải bị nóng nhiệt. Mà là. . . . . . bị Vương Hạo bỏ thuốc. Cũng hiểu ý tứ của Vương Hạo.
Coi như cậu không muốn, thì Giản Nhụy Ái cứng rắn như vậy. Nhưng mà lực tự chủ cũng không thể tốt đến thế. Không có ai ngăn cản được việc cậu muốn làm với người mà cậu nhớ nhung cả ngày lẫn. Cảnh xuân nhộn nhạo ở trước mắt càng thêm lộ ra lực hấp dẫn.
Rốt cuộc, cậu không áp chế được vẻ quyến rũ của Giản Nhụy Ái. Bao chặt lấy thân thể của cô, để cho cô ôm trọn trong vòng tay của mình.
Môi của cậu không nhịn được liếm gương mặt, vành tai, xương quai xanh. Trong nội tâm dâng lên một hồi lo lắng. Từ trước đến nay Đỗ Đức Minh không hề thấy Giản Nhụy Ái vui tươi như thế.
Lúc chính cô mất tập trung. Thì hai người đàng ông cường tráng, cao to đi đến; mạnh mẽ chế trụ của cô.
Giản Nhụy Ái hoảng hốt không có chú ý lời bộc bạch của người kia. Đụng vào bức tường thịt. Cô mới phản ứng kịp, giật mình nhìn bọn họ: "Các người. . . . . ."
Hai người nhìn nhau một lần, mặt không biến sắc, bắt lấy Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái kinh hoàng giãy giụa. Nhìn hai người đàn ông căn bản không buông ra của mình.
Trong giây lát đó, mắt cô hiện ra một mảnh mờ mịt. Từ từ mất đi thị giác .
Vương Hạo nhìn da thịt trắng ngần của Giản Nhụy Ái đang nằm trên giường. Nhìn món ăn ngon trước mắt. Anh nuốt một ngụm nước bọt, hướng về phía Đỗ Đức Minh nói rõ: "Món ngon như thế này, từ từ mà dùng, tôi không quấy rầy cậu."
Đỗ Đức Minh gật đầu một cái, đưa Vương Hạo đi. Gấp gáp đỡ Giản Nhụy Ái đang ngủ mê man dậy. Nhẹ giọng kêu: "Nhụy Ái, em mau tỉnh lại đi ."
Giản Nhụy Ái ngủ như chết; coi như Đỗ Đức Minh dùng sức lay động, cô cũng không có dấu hiệu tỉnh lại
"Đáng chết." Đỗ Đức Minh mở miệng mắng. Bọn họ lại dám dùng thủ đoạn độc ác này để đối phó với cô
Giản Nhụy Ái mơ mơ màng màng mở mắt, cô cảm thấy cơ thể mình nóng ran. Thân thể cũng mềm nhũn, giống như chẳng có chút sức lực nào ra, tựa một đứa con nít bị rút sạch tức giận.
"Nhụy Ái, em đã tỉnh." Đỗ Đức Minh quan tâm Giản Nhụy Ái, thấy cô mở mắt, vội vàng đỡ cô dậy. Cho cô uống một cốc nước.
Cô đưa ánh mắt mê man nhìn bốn phía, thấy phòng ngủ đơn giản, lại đưa mắt nhìn Đỗ Đức Minh. Cố nén khó chịu trong lòng. "Là cậu đã cứu tớ sao."
"Tớ . . . . ." Đỗ Đức Minh có chút khó có thể mở miệng. "Cậu đừng có động đẩy, có chỗ nào khó chịu không."
Đỗ Đức Minh nhìn cái trán đầy mồ hôi của Giản Nhụy Ái. Gương mặt cũng ửng hồng. Trong lòng khẩn trương. Vương Hạo rốt cuộc đã làm chuyện gì đối với cô
Chỉ là thân thể của Giản Nhụy Ái đang vô cùng khó chịu, lại có một khát vọng đang dâng, cô giống như đang bị suy nghĩ của mình hành hạ đến chết
Càng lúc cô càng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Toàn thân như đang trong lò nướng, sự khó chịu không thể nhịn được.
Đỗ Đức Minh lấy khăn lông ướt lau mồ hôi cho cô. "Nhụy Ái. Nhụy Ái. . . . . ." Lại không có ai trả lời anh.
"Nóng, nóng . . . . ." Giản Nhụy Ái mơ mơ màng màng la hét. Tay không thể khống chế mà đi xuống các nút áo. “Ba”, Giản Nhụy Ái cỡi hai nút áo ra, cảnh xuân bên trong hiện rõ trước mặt người đối diện.
Đỗ Đức Minh cũng là một người đàn ông. Nhìn thấy Giản Nhụy Ái đang cỡi quần áo, anh vội vàng đứng lên. Nhưng khi thấy đôi núi tuyết như ẩn, như hiện của Giản Nhụy Ái – sự quyến rũ chí mạng. Anh lại cảm thấy hô hấp của mình trở nên dồn dập.
Không thể khắc chế nổi nữa, đứng lên đi tới cửa sổ sát đất, để gió lạnh thổi vào cơ thể. Hít một hơi thật sâu. Đúng vậy, anh không thể lợi dụng lúc cô đang gặp khó khắn; nếu không Giản Nhụy Ái tỉnh lại sẽ hận anh đến chết.
"Nóng, nóng. . . . . ." Giản Nhụy Ái bị xuân dược khống chế không có ý thức. Trong cơ thể cô đang khơi lên một ngọn lửa. Trong lòng có một phần hưng phấn khó tả sắp lấp đầy cơ thể cô.
Cô khó chịu giãy dụa thân thể. Vào giờ phút này cô thật sự rất nhớ Đơn Triết Hạo. Giản Nhụy Ái liều mạng la lên tên của Đơn Triết Hạo. Tại sao anh không đến cứu cô.
Nước mắt bắt đầu rơi ra khỏi khóe mắt."Hạo. Cứu em."
Đơn Triết Hạo nắm phương hướng, để chiếc xe lao như cơn bão trên đường phố. Trở về mới biết Giản Nhụy Ái đã đi đâu cả đêm không về . Cái loại đó lo lắng cùng sợ sắp đem hắn cắn nuốt .
Trong lúc bất chợt. Một chiếc xe con xông thẳng vào, anh dùng hết sức chuyển đến gần chiếc xe hơi con bên cạnh. Một tiếng thắng xe chói tai vang lên. Xe vững vàng dừng lại, Đơn Triết Hạo dùng sức vỗ vỗ la bàn.
Tại sao, anh giống như nghe được tiếng kêu cứu mạng của Giản Nhụy Ái. Hốt hoảng đến không có thể hốt nên lời nữa. Nắm Ngọc Quan Âm tay trong, lòng anh hung hăng đau nhói .
Giản Nhụy Ái, em nhất định phải bình an vô sự .
"Quyền Hàn, tôi muốn gặp Giản Nhụy Ái, hãy cho tôi đi gặp cô ấy." Đơn Triết Hạo không nghĩ đến chuyện Quyền Hàn lại ngăn cản anh. Không cho anh và trong gặp Giản Nhụy Ái.
Quyền Hàn nhìn thấy Đơn Triết Hạo, sẽ nhớ đến bộ dạng đáng thương kia của Giản Nhụy Ái. Không phải anh đã từng thề sẽ bảo vệ thật tốt cho Giản Nhụy Ái sao? Vậy mà đến cuối cùng lại biến Giản Nhụy Ái thành bộ dạng như thế.
Lần này, anh không thể mềm lòng được, không thể để cho Đơn Triết Hạo gặp mặt Giản Nhụy Ái. “Tôi đã nói rồi, Nhụy Ái không có ở chỗ tôi”
"Không thể nào. Quyền Hàn! Cầu xin anh cho tôi gặp Nhụy Nhi đi. Tôi có lời phải nói với cô ấy." Đơn Triết Hạo nhỏ giọng nói. Có lẽ, lần này là lần đầu tiên anh nhỏ tiếng cầu xin một người ngoài như thế.
Hiển nhiên, Đơn Triết Hạo như thế khiến cho cả Quyền Hàn và Trác Đan Tinh bị hoảng sợ, họ cùng nhau nhìn vẻ tiều tụy của Đơn Triết Hạo.
Trác Đan Tinh nổi giận kéo tay Quyền Hàn. "Nhụy Ái, cô ấy nói cô ấy ra ngoài đi dạo."
"Cám ơn." Đơn Triết Hạo cúi đầu cười cười cảm ơn Trác Đan Tinh, sau đó chạy đi ra.
Anh cầm điện thoại lên gọi cho Giản Nhụy Ái. Đầu dây bên kia vẫn là sự im lặng. Anh tức giận ném điên thoại qua chỗ ghế cạnh tài xế, lái xe rời đi.
"Trác Đan Tinh, tại sao em muốn nói cho anh ta biết chuyện này? Chẳng lẽ em còn cảm thấy Nhụy Ái chưa đủ đau khổ sao?"
Thấy Quyền Hàn gầm lên giận dữ. Trác Đan Tinh kinh ngạc đến ngây người nhìn anh. Nước mắt không có tiền đồ mà chảy xuống. Ngón trỏ chỉ vào Quyền Hàn: "Em không có làm sai, anh không thấy rõ việc Đơn Triết Hạo yêu Giản Nhụy Ái sao? Giản Nhụy Ái cũng thích Đơn Triết Hạo. Em làm như vậy là giúp đỡ cho hai người bọn họ. Còn anh lại vì một cô gái khác mà trút giận lên người bạn gái của anh, làm như vậy có quá đáng hay không?."
Cô xoay người chạy vào phòng, rồi khóa trái cửa phòng lại. Trong lòng Trác Đan Tinh biết rất rõ chuyện trong lòng Quyền Hàn vẫn còn ai kia. Nhưng đến cuối cùng cô vẫn tin tưởng chỉ cần dùng tâm thì sớm muộn gì Quyền Hàn cũng sẽ yêu cô.
Vô dụng, chỉ cần Giản Nhụy Ái xuất hiện, ánh mắt của anh vẫn di chuyển trên người cô, còn cô thì cái gì cũng không có.
Cố gắng nhiều như thế, nếu như không có kết quả. Có cố gắng thêm nhiều nữa cũng là phí công.
Quyền Hàn nhìn biến mất bóng lưng biến mất của Trác Đan Tinh. Thở dài một hơi. Phiền não xoa xoa huyệt Thái Dương.
"Cứu mạng. Cứu mạng. . . . . ." tiềm thức Giản Nhụy Ái không ngừng lầm bầm.
Nghe Giản Nhụy Ái khổ sở thiều thào. Đỗ Đức Minh không thể không khắc chế dục hỏa của mình. Cầm hộp điều khiển nhiệt độ máy điều hòa mở xuống mức thấp nhất.
Anh cho là Giản Nhụy Ái chỉ nóng nực bình thường mà thôi. Nhưng khi ngồi bên cạnh Giản Nhụy Ái, thấy cơ thể cô nóng như lửa trên lò nướng, cô không nhịn được mà kéo quần áo mình xuống. Toàn bộ hàng nút trước ngực được cởi ra, cảnh xuân không hề được che đẩy xuất hiện trước mặt Đỗ Đức Minh.
Đỗ Đức Minh giống như bảng báo cáo tới cực điểm rồi. Cậu cũng hiểu Giản Nhụy Ái không phải bị nóng nhiệt. Mà là. . . . . . bị Vương Hạo bỏ thuốc. Cũng hiểu ý tứ của Vương Hạo.
Coi như cậu không muốn, thì Giản Nhụy Ái cứng rắn như vậy. Nhưng mà lực tự chủ cũng không thể tốt đến thế. Không có ai ngăn cản được việc cậu muốn làm với người mà cậu nhớ nhung cả ngày lẫn. Cảnh xuân nhộn nhạo ở trước mắt càng thêm lộ ra lực hấp dẫn.
Rốt cuộc, cậu không áp chế được vẻ quyến rũ của Giản Nhụy Ái. Bao chặt lấy thân thể của cô, để cho cô ôm trọn trong vòng tay của mình.
Môi của cậu không nhịn được liếm gương mặt, vành tai, xương quai xanh. Trong nội tâm dâng lên một hồi lo lắng. Từ trước đến nay Đỗ Đức Minh không hề thấy Giản Nhụy Ái vui tươi như thế.
/263
|