Chương 133: Dẫn em đi.
Giản Nhụy Ái khẽ quay đầu, nhìn chiếc xe đi đến, cánh tay nhỏ bé của cô không tự chủ nắm chặt, rất chặt rất chặt. . . . . . Giống như dùng hơi sức toàn thân tập trung lên bàn tay nhỏ bé của mình.
Cô thật sự rất mệt mỏi, mệt mỏi đến nỗi một chút hơi sức cũng không có, lòng cô tại sao lại đau như vậy?
Giản Nhụy Ái lạnh nhạt mở miệng nói, cô nửa khép hai mắt lại, không nhìn Cụ Duệ Tường, "Năm tuổi, cha em là trưởng thôn trong làng, dựa vào sức lực của mình bảo vệ được đất đai của tất cả mọi người trong làng, khiến mọi người không phải chịu nỗi khổ sống lang thang, ngày đó tất cả mọi người rất vui vẻ, mẹ mua quần áo mới cho em, cha lái xe dẫn cả nhà đi ăn mừng, không ngờ. . . . . ."
Toàn thân cô run rẩy, những kí ức đau khổ kia giống như côn trùng gặm cắn trong đầu cô, khiến cho cô đau đớn hít thở không thông.
Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái xúc động, bàn tay đặt ở bả vai cô, " Nhụy Ái, không nên xúc động, không có chuyện gì!"
Anh nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực, dịu dàng vỗ về sau lưng cô, cho cô cảm giác an ủi vô tận, cho đến khi Giản Nhụy Ái từ từ khôi phục lại bình tĩnh.
Không biết từ lúc nào cô khóc ướt hai má , trên mặt hiện lên nụ cười, loại đau đớn khó nhịn trong lòng.
" Cha mẹ vì bảo vệ em, cho nên cả hai đều qua đời ở trước mặt em. . . . . . Em vĩnh viễn nhớ khắp người bọn họ đều là máu, có máu bắn vào trên người em, bàn tay đều là máu tươi. . . . . ."
Không đợi Giản Nhụy Ái nói xong, cánh tay Cụ Duệ Tường ôm lấy Giản Nhụy Ái chặt hơn, đau lòng quá khứ của cô, "Đừng nói tiếp , đừng nói tiếp. . . . . . Tất cả đã là quá khứ, không có việc gì. . . . . ."
Cô đã từng cho rằng cái chết của cha mẹ chỉ là ngoài ý muốn, hiện tại cô biết cha mẹ là bị người khác hại chết, cô vĩnh viễn sẽ không quên thù hận, cho nên cô không có cách nào để dùng thái độ bình tĩnh đi gặp Đơn Triết Hạo, cũng không biết nên đối mặt với người nhà họ Đơn như thế nào?
Trong mắt Cụ Duệ Tường hiện lên một tia đau lòng không hề che dấu, anh đang vì Giản Nhụy Ái mà đau lòng.
Thân thể mềm mại của Giản Nhụy Ái hung hăng chấn động, mãnh liệt ngẩng đầu, trên mặt mang theo khát vọng, nhìn Cụ Duệ Tường, cô biết Cụ Duệ Tường là cọng cỏ cứu mệnh, hắn nhất định sẽ giúp đỡ cô, "Duệ Tường, dẫn em rời đi có được không?"
Đúng, cô không muốn đợi ở chỗ này, cô không muốn đối mặt với bà nội, càng không muốn đối mặt với Đơn Triết Hạo, không có dũng khí đối mặt các dì, nhìn thấy bọn họ, cô sẽ cảm thấy mình thật có lỗi cha mẹ.
"Đi, nhưng Hạo không thể nào buông em ra được, phải biết em là toàn bộ của Hạo." Cụ Duệ Tường không ngờ Giản Nhụy Ái lại nói ra lời này, nhìn ánh mắt kiên định của cô "Em thật sự có bỏ được Hạo, bỏ bà nội, họ đối với em thật sự rất tốt, em không thể bỏ xuống thù hận, để tiếp nhận bọn họ sao?"
"Em không làm được, nhớ tới cái chết của cha mẹ em có quan hệ với Hạo và bà nội, em liền không có cách nào để đối mặt với bọn họ, em nghĩ muốn rời
/263
|