Chương 138: Chăm sóc Đơn Triết Hạo
Gương mặt quật cường lã chã rơi lệ, trong lòng cô giãy giụa cùng tự trách, trộn lẫn với nhau, loại cảm giác đó này liên tiếp hành hạ cô đau đến không muốn sống.
Hành hạ khổ sở cô cũng phải kiên trì, cô còn phải sống thật tốt. Từ nhỏ đến lớn cho dù gặp phải bất kỳ khó khăn gì, cô đều chưa nghĩ tới sẽ buông tha tính mạng của mình. Bởi vì cô biết sinh mạng của mình là do ba mẹ dùng sinh mạng để đổi lấy.
Cô phải thay thế ba mẹ sống cho thật tốt, vuốt ve đứa bé trong bụng, dùng ống tay áo lau sạch nước mắt trên mặt"Ba mẹ, con sẽ kiên cường sống, nếu lại phạm phải sai lầm, con sẽ dùng phương pháp chính xác đi giải quyết ."
Giản Nhụy Ái dựa vào trên bia mộ, giống như khi còn bé, cô thích rúc vào trong ngực ba mẹ. Ánh mắt trôi qua những hình ảnh khi còn bé.
Khi đó cô giống hệt như một tiểu công chúa. Ở trong sự quan tâm của ba mẹ mà lớn lên, bọn họ chịu được cô làm nũng, tỉ mỉ chăm sóc cho cô.
Bất tri bất giác, có lẽ là do khóc mệt. Mí mắt cô dần trở nên nặng nề, khẽ nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, có người đẩy cô một cái. Giản Nhụy Ái khiếp sợ từ trong giấc ngủ tỉnh lại, nhìn thấy người phụ nữ trung niên đứng ở trước mặt mình, trên mặt nở nụ cười.
"Cô gái sáng sớm rất lạnh, không nên ngủ ở nơi này, sẽ bị cảm . Buồn ngủ thì mau trở về." Người phụ nữ trung niên tốt bụng nhắc nhở.
Giản Nhụy Ái nửa mở tròng mắt, nhìn dì ấy lấy các vật dụng ra, bắt đầu mải miết quét dọn phần mộ của ba mẹ. Thì ra mộ được sạch sẽ như vậy đều là do người phụ nữ trung niên này giúp một tay.
Hai mắt cô tràn đầy cảm động, cắn môi, không nhịn được rơi nước mắt"Cám ơn dì, người thật tốt, giúp con đem mộ ba mẹ quét dọn sạch như vậy, làm sao dì biết để đến quét dọn giúp."
Người phụ nữ trung niên ngẩng đầu lên, chần chừ nói: "Đây là phần mộ của ba mẹ cháu sao? Cháu thật là hạnh phúc, lúc trước có một vị tiên sinh cho tôi năm vạn, bảo tôi giúp một tay quét dọn phần mộ, chắc vị tiên sinh đó là chồng cháu đi, dáng dấp các cháu thật xứng đôi."
Những lời này khiến Giản Nhụy Ái nghi vấn không hiểu, tiên sinh, là ai được. Chẳng lẽ là Cụ Duệ Tường. Lúc trước khi cô trở về quê đã gặp qua Cụ Duệ Tường, chẳng lẽ là anh ta mời người đến quét dọn.
Trên khóe miệng khẽ mỉm cười, không nghĩ đến Cụ Duệ Tường có thể săn sóc như thế . Chuyện như vậy cũng giúp cô nghĩ tới.
"Dì, cháu cũng đến giúp dì một chút." Giản Nhụy Ái muốn đến cầm vật dụng.
Vừa định đi lấy, liền bị dì ngăn trở về."Cháu bụng lớn, hoạt động không tiện, cứ để dì là tốt rồi. Chồng cháu sao lại không đến cùng cháu."
"Nhụy Nhi, em ổn không?." Đơn Triết Hạo không yên lòng đi đến, dù sao đã qua một lúc lâu như vậy, cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Đơn Triết Hạo, hai mắt tỏa sáng, bắt lấy tay Đơn Triết Hạo ."Tiên sinh, cậu xem phần mộ tôi quét dọn sạch như vậy, cậu không phải đã nói nếu tôi làm tốt, cậu sẽ thêm tiền lương à."
Đơn Triết Hạo không nghĩ đến người phụ nữ này lại ở đây, ánh mắt xuất hiện chút ít kinh ngạc. Ngước
/263
|