Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 140: bệnh sạch sẽ càng ngày càng nghiêm trọng
/263
|
Chương 140: bệnh sạch sẽ càng ngày càng nghiêm trọng
Không biết qua bao lâu, hai người hình như cũng rất ăn ý không nói chuyện, chỉ là ở phòng tắm ôm nhau thật chặt, lắng nghe tiếng tim đập của nhau .
Bên ngoài phòng tắm truyền đến âm thanh của dì: "Nhụy Ái, Đơn tiên sinh, có thể ăn cơm rồi."
Giản Nhụy Ái phản ứng lại, đẩy Đơn Triết Hạo ra, chỉnh lại quần áo, gương mặt ngượng ngùng: "Ăn cơm."
Cô vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, gương mặt vẫn đỏ hồng như cũ. Mà Đơn Triết Hạo ngoài miệng hiện lên nụ cười, đi theo phía sau cô ra ngoài.
Một bộ dáng hiển nhiên, giống như bọn họ cũng không có làm chuyện gì. Dù sao bọn họ cũng là vợ chồng, thân mật liền đại biểu cho yêu nhau.
Tiểu Cảnh và Nụ Nụ ngồi ở trên bàn cơm, nhìn thấy Giản Nhụy Ái và Đơn Triết Hạo xuất hiện, liền che mặt cười.
Tiếng cười khúc khích, khiến Giản Nhụy Ái cảm thấy không được tự nhiên, tức giận trợn trừng mắt nhìn Tiểu Cảnh và Nụ Nụ, hai đứa tiểu quỷ này.
Người dì biết Giản Nhụy Ái da mặt mỏng, liền cốc lên đầu Tiếu Cảnh và Nụ Nụ mỗi người một cái."Nhanh ăn cơm đi."
"Mẹ, chúng ta đang dùng cơm mà." Tiểu Cảnh không phục nói qua.
"Đúng vậy ." Thật khó có lúc Nụ Nụ lại đứng trên cùng một cái thuyền với Tiếu Cảnh.
Đơn Triết Hạo sờ sờ đầu tiểu tử, ôm lấy Giản Nhụy Ái vào bàn, khi nhìn thấy thức ăn trên bàn thì cả người cứng đờ, năm món ăn cùng một bát canh.
Điểm mấu chốt chính là tất cả món ăn đều là rau cải.
Giản Nhụy Ái nhìn vẻ mặt sững sờ của Đơn Triết Hạo, gắp một gắp rau cải đặt vào trong bát của anh: "Hạo, mau ăn đi, những thức ăn này đều là do dì tự tay trồng, không có chất gây ô nhiễm môi trường, ăn rất ngon, Cụ Duệ Tường thích nhất món ăn do dì nấu, anh cũng ăn thử một chút đi đảm bảo sẽ thích."
Đúng vậy, không phải là do Giản Nhụy Ái khoa trương, món ăn do dì nấu, cho dù là đầu bếp của khách sạn năm sao cũng không sánh bằng.
Vẻ mặt Đơn Triết Hạo vẫn cứng ngắc như cũ, cau mày nhìn món ăn trên bàn, xoay người hướng về phía dì hỏi "Có khăn giấy hay không?."
"Có. Có. . . . . . Cậu chờ một chút." Dì khẩn trương lấy khăn giấy ra đưa cho Đơn Triết Hạo. Cũng không hiểu anh cần khăn giấy làm gì.
Bốn người liền mờ mịt nhìn Đơn Triết Hạo, thấy anh nghiêm túc lau đôi đũa và cái thìa. Trong lòng mọi người đều có đủ loại suy nghĩ.
Giản nhụy đáng yêu cười ha ha đánh vỡ yên tĩnh. Gắp thịt đặt vào trong bát Tiếu Cảnh và Nụ Nụ."Mau ăn cơm."
"Cảm ơn chị."
"Cảm ơn chị."
Tiểu Cảnh và Nụ Nụ trăm miệng một lời nói cảm ơn, cái loại đáng yêu đó không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả.
Bất tri bất giác, bọn họ đã ở lại trong nhà dì cả ngày .
Sau khi ăn xong, thời tiết cũng sáng sủa, Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái liền đi ra ngoài giải sầu .
Thời điểm ban đêm, lại vừa mới mưa xong, thời tiết ươn ướt, Giản Nhụy Ái hơi run, Đơn Triết Hạo vội vàng cởi áo khoác trên người xuống đắp lên người cô.
Đem cô vòng vào trong lòng mình, như vậy cô liền có thể không bị lạnh.
Hai người nắm tay đi dạo theo con đường nhỏ ở nông thôn, nam xinh gái đẹp, đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
"Hạo, nếu như không ở quen nhà của dì, chúng ta nên trở về thôi." Trong lòng Giản Nhụy Ái có chút bận tâm hỏi. Cả giờ nghỉ trưa Đơn Triết Hạo nằm ở trên giường đều trở qua trở lại, nhìn một cái cũng biết là không quen giường ngủ.
"Không sao, chỉ cần em muốn ở nơi nào, anh sẽ đều ở cùng với em." Mặc kệ là nơi nào, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, anh tuyệt đối đều sẽ không cau mày.
Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo quan tâm mình, ban đêm lạnh lẽo, hơi thở khi nói chuyện cũng lạnh như băng.
Đột nhiên, nhìn thấy bên kia tập trung rất nhiều người, phụ nữ vốn có tính tò mò, cô liền lôi kéo Đơn Triết Hạo
/263
|