Chương 142: Đơn Triết Hạo cầu xin
Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo Ly đi rồi, vẫn không yên lòng mở cửa ra, lén nhìn anh chắc hẳn chưa đi xa lắm, nhưng chắc chắn anh sẽ đi mua trà sữa cho cô. Thừa dịp anh còn chưa nghi ngờ, nhanh chóng lấy tư liệu của Đơn Triết Hạo ra .
Cô mở ngăn kéo ra, cái tên ở bên trong làm cho cô nhìn thấy mà ghê sợ, phía trên cư nhiên viết tên ba mẹ cô, cô run rẩy lấy tài liệu ra , trong lòng lo lắng, giống như đang lấy trộm đồ của người khác.
Nội dung chữ viết, giống như bị sét đánh, khiến cô sợ ngây người!
Thì ra là ba mẹ Đơn Triết Hạo đấu thầu không được, mọi người trong công ty đều đồn đại về bọ họ, hai người họ trời sinh đã hiếu thắng , bọn họ bị mất đất đai nguyên nhân lớn nhất chính là do ba mẹ Giản Nhụy Ái, nhìn thấy gia đình Giản Nhụy Ái hạnh phúc, bọn họ rất không thoải mái, cho nên bàn bạc muốn hại ba mẹ cô cũng bị mất đi mặt mũi, cũng phải lâm vào hoàn cảnh khó khăn như họ.
Giản Nhụy Ái thất hồn lạc phách, giống như mất đi trọng lực, hai chân như nhũn ra ngồi xụp xuống , cũng không có cách nào để đứng lên, ngơ ngản ngồi trên sàn nhà, ba mẹ cô chết thảm như vậy, cũng bởi vì vấn đề mặt mũi, bọn họ liền mất đi tính mạng, mà cô còn sống lại biến thành cô nhi.
Ông trời tại sao lại đối xử với cô như vậy? Thật vất vả mới cho cô ánh sáng, rồi lại độc ác đem cửa sổ đóng lại, nhốt cô vào trong căn phòng đen thui, trước mắt một mảnh mơ hồ, hơn nữa đầu thật là đau, trong lòng cũng rất đau.
Nếu như cô không nhìn thấy, Đơn Triết Hạo có phải sẽ tính toán giấu cô cả đời, để cho cô trở thành người bất nhân bất nghĩa.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Đơn Triết Hạo mặt đầy mồ hôi xuất hiện trước mặt cô, nhìn thấy Giản Nhụy Ái đang ngồi khóc ở bên cạnh tài liệu, trong nháy mắt, anh liền hiểu tất cả!
Xem ra ông trời thật sự là muốn đày đọa anh, khi anh phản ứng lại được mục đích của Giản Nhụy Ái, lúc quay xe trở lại đã không còn kịp nữa , thì ra căn bản là cô cũng không muốn uống trà sữa, mà chỉ là nghĩ cách muốn tách anh ra.
Anh tính đi tính lại, cư nhiên lại vẫn thua cô gái này.
Anh sợ hãi ôm lấy Giản Nhụy Ái đang run rẩy, "Nhụy nhi, Nhụy nhi. . . . . . Em không cần phải làm như vậy?"
Giản Nhụy Ái vô lực đẩy Đơn Triết Hạo ra, chỉ có thể ngồi yên lặng, nước mắt không ngừng trào ra , cô không nói chuyện, chỉ là cả người đều phát run.
Đơn Triết Hạo khẩn trương sợ hãi, bàn tay anh đỡ thân thể xiêu vẹo chỉ trực đổ xuống của cô, "Nhụy nhi, cầu xin em, không cần phải im lặng!"
Vẫn không tiếng động đáp lại, nhìn từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống, tim của anh cũng muốn tan vỡ.
Cho dù tính tình có tốt, nhưng nhìn thấy Giản Nhụy Ái vẫn tiếp tục thờ ơ không có phản ứng cũng sẽ bị phai mờ, "Nhụy Nhi, tại sao em lại cứ giữ chặt lấy quá khứ? Chẳng lẽ chúng ta ở chung một chỗ là vì người khác sao? Tại sao phải để chuyện này ảnh hưởng đến chúng ta?"
"Chuyện này. . . . . . Những thứ kia là chuyện gì? Nó là cái chết của ba mẹ tôi, nhà họ Đơn các người khiến ba mẹ tôi chết oan nhiều năm như vậy, cái gì gọi là tôi giữ lấy quá khứ không buông? Các người biết không? Tôi đã từng hạnh phúc dường nào, nhưng cuối cùng vẫn sống sờ sờ lại bị các người biến thành cô nhi, vĩnh viễn chia lìa với ba mẹ yêu thương nhất, anh có biết cái gì gọi là đau không? Anh cái gì cũng không hiểu, tại sao anh lại tới quát tôi?"
Giản Nhụy Ái xúc
/263
|