Chương 17: muốn đem con đi bán
Giản Tử Hạo vào cửa nhà, liền ôm lấy Cụ Duệ Tường.
Giản Nhụy Ái cũng biết Giản Tử Hạo lại muốn báo cáo, từ lúc yêu cầu cưới Tư Tư, Giản Tử Hạo vẫn luôn buồn rầu không vui.
Xem ra tính cách của cậu cũng rất ương ngạch, thật sự không phải là do di truyền từ ai đó chứ ?"Dì Vương, rót cho Hạo Hạo một ly nước."
"Dạ!" Dì Vương mang theo vẻ mặt vui mừng nhìn quỷ nghịch ngợm, vội vàng nhận lấy áo khoác ngoài của Giản Nhụy Ái, treo lên móc quần áo, phủi hết tuyết, mới đi vào rót nước nóng.
Cụ Duệ Tường hướng về phía Giản Nhụy Ái cười, ôm lấy Giản Tử Hạo, nhìn vẻ mặt không vui của cậu "Thế nào? Mẹ khi dễ con à?"
"Mới không phải, mẹ muốn đem con bán đi." Giản Tử Hạo uất ức nói qua.
Lần này ngược lại làm cho Cụ Duệ Tường có chút mù mịt, buồn cười nhìn Giản Tử Hạo "Có phải là con không ngoan hay không, mẹ mới có thể bán con."
"Mới không có, con rất ngoan có được hay không? Là lỗi của mẹ, hôm nay mẹ gặp được người thân, hai người đứng ôm nhau khóc thật lâu, sau đó còn nói với dì và cô bé kia, muốn dì gả con gái cho con."
Giản Nhụy Ái bất đắc dĩ nghe Giản Tử Hạo lảm nhảm báo cáo, ngoài miệng cười cười.
Nhưng là, chữ khóc, làm thần kinh của Cụ Duệ Tường không khỏi căng thẳng, cô và người nào ở chung một chỗ, làm sao lại khóc?
"Nhụy Nhi, làm sao vậy?"
"Thật xin lỗi, Duệ Tường, không phải em cố ý để Đan Tinh biết thân phận của em, nhưng em không có cách nào, em không có cách nào lừa gạt người bạn đã cùng lớn lên từ nhỏ giống như người thân của mình."
Giản Nhụy Ái sợ Cụ Duệ Tường sẽ tức giận, hết sức giải thích, cũng không biết Cụ Duệ Tường có thể tin tưởng hay không.
Cụ Duệ Tường căn bản không phải lo lắng thân phận cô bị bại lộ, anh chỉ lo lắng cô tại sao lại khóc? Nhìn Giản Nhụy Ái kích động, bàn tay của anh liền kéo tay Giản Nhụy Ái qua.
"Nhụy Nhi, em không cần khẩn trương, anh không có trách em, chỉ là muốn em không nên thường xuyên khóc?"
Có một dòng nước ấm chảy thẳng vào trong lòng Giản Nhụy Ái, vẫn biết Cụ Duệ Tường luôn dịu dàng với mình, nghe thấy anh không có trách mình, trong lòng cô cũng thoải mái hơn nhiều.
"Cám ơn anh." Giản Nhụy Ái theo thói quen hướng về phía Cụ Duệ Tường cảm ơn.
Bọn họ nói chuyện, lại không may lãng quên mất Giản Tử Hạo, có một ánh mắt mang theo tức giận nhìn chằm chằm bọn họ, tránh khỏi lồng ngực của Cụ Duệ Tường "Hai người đều là một phe, con không với chơi với hai người nữa."
Dì Vương bưng một ly nước nóng "Cậu chủ, uống chút nước ấm, có thể hạ nhiệt độ xuống, từ bên ngoài trở lại, chắc là rất lạnh đi!"
"Con mới chịu uống." Giản Tử Hạo đưa lưng về phía ba người "Dù sao mẹ muốn đem con đi bán, ba cũng không thèm quan tâm con, cứ để con chết khát đi."
"Thật không uống sao?" Cụ Duệ Tường nhìn chằm chằm Giản Tử Hạo, bàn tay mò lên, để cho cậu nằm ở trên chân mình, bắt lấy cò ki "Xem con không uống, uống hay không uống?"
"Không uống, không uống. . . .
/263
|