Chương 23: cố ý thử dò xét
Cô cũng không cho Đơn Triết Hạo cơ hội cự tuyệt, lôi kéo anh đi về hướng bàn mà Giản Nhụy Ái đang ngồi.
Cụ Duệ Tường cầm tay Giản Nhụy Ái, không tiếng động khẽ trấn an, khiến nhịp tim đang sợ hãi của Giản Nhụy Ái có thể lấy lại được một tia bình tĩnh
"Chào cô, cô là Nhụy Nhi phải không? Đơn Triết Hạo thật sự rất thích. . . . . ."
Đơn Triết Hạo nghe thấy Vương Thiến Như không chút che giấu, cau mày quát: "Vương Thiến Như, cô nói cũng thật nhiều, cô ấy không phải Nhụy Nhi."
"Tôi thay anh. . . . . ." Vương Thiến Như nghe rõ lời nói của Đơn Triết Hạo, nghiêng đầu nhìn kỹ Giản Nhụy Ái.
Nghêm túc nhìn chăm chú như vậy, làm Giản Tư Hạo đang ngồi trong lòng cô bị dọa sợ, cậu liền trốn vào trong ngực Cụ Duệ Tường.
"Không nên nhìn, cô ấy là Giản Đơn, là bà xã của Duệ Tường!" Đơn Triết Hạo nói ra lời nói của Giản Đơn, bên trong mang theo tia lạnh lẽo.
"Không phải, nhưng. . . . . ." Muốn nói tiép , nhưng lại nhận được ánh mắt tức giận xen lẫn uy hiếp của Đơn Triết Hạo, lời nói ra được một nửa, lại cố gắng chen trở về.
Cô vẫn không thể tin được, rõ ràng chính là người trong hình.
Giản Nhụy Ái mờ mịt nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nghe thấy từng câu từng chữ của cô ấy, không nghĩ đến Đơn Triết Hạo sẽ giải thích này nhiều như vậy với sẽ cô gái này, trong đầu cô không khỏi đặt ra nhiều dấu hỏi, quan hệ của bọn họ là như thế nào?
Mặc dù trong lòng có nhiều thắc mắc, cô biết mình không có lập trường muốn đi qua hỏi, tay lại bị Cụ Duệ Tường nắm lấy, nhưng vẫn không thể khống chế được run rẩy. Giản Nhụy Ái cảm thấy Vương Thiến Như nhìn mình, lễ phép cười cười, gật đầu một cái.
"Hạo, sao cậu có thời gian rãnh rỗi để đến đây? " Cụ Duệ Tường lễ phép nói.
Lời của anh, cắt đứt ánh nhìn của người đứng đối diện, anh chỉ không muốn bọn họ nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái như vậy.
Vương Thiến Như chỉ nhìn Giản Nhụy Ái, không để ý rằng bên cạnh cũng có người, xoay người một cái, cô hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, là anh!
Người đàn ông cô thích vài chục năm, không nghĩ đến lại gặp mặt ở chỗ này, cô ngượng ngùng bụm má, xoay người véo gương mặt mình, đau như vậy chứng minh đây không phải là đang nằm mơ.
Mà mọi người nhìn động tác của Vương Thiến Như, rất kỳ quái, duy chỉ có Đơn Triết Hạo là xem thường.
Anh đã sớm quen với các động tác điên điên khùng khùng của cô rồi.
Cô hưng phấn bắt được cánh tay Cụ Duệ Tường " Anh Tường, là em! Chính là người khi còn nhỏ đánh vào gan bàn chân của Đơn Triết Hạo, Vương Thiến Như."
Từ nhỏ đến lớn đều đánh Đơn Triết Hạo, làm Giản Nhụy Ái không thể tưởng tượng nổi nhìn Đơn Triết Hạo, không nghĩ đến ánh mắt của hai người lại giao nhau, cô giả bộ như không có chuyện gì, nghiêng đầu nhìn Giản Tử Hạo.
Đơn Triết Hạo thu ánh mắt né tránh của Giản Nhụy Ái vào trong mắt, nhưng không nóigì, chỉ lạnh lùng nhìn Vương Thiến Như, người phụ nữ chết tiệt này!
Cụ Duệ Tường cau mày, không lưu lại dấu vết rút cánh tay của mình về, gương mặt không chút thay đổi lạnh lùng nói: "Tôi không nhớ."
Một câu nói, hung hăng đánh vỡ ảo tưởng của Vương Thiến Như , lúc Vương Thiến Như còn bé, cô vẫn luôn thần hồn điên đảo với hình tượng Cụ Duệ Tường cao lớn dịu dàng ít nói, bất quá, cô biết suy nghĩ của mình, nhưng lại phải theo cha mẹ sang Mĩ.
Không nghĩ đến, hôm nay bọn họ lại gặp mặt
/263
|