Chương 33: Cụ Duệ Tường buông tay
"Hạo, đưa em đến chỗ Duệ Tường, được không?" Giản Nhụy Ái ngẩng đầu khẩn cầu nói.
Thân thể Đơn Triết Hạo run rẩy, không hề suy nghĩ liền bật thốt lên "Không được. . . . . ." Anh biết mình đường đột, liền đổi giọng điệu nói: "Nhụy Nhi, hiện tại không nên đi gặp cậu ta."
Thật ra thì, anh không muốn Giản Nhụy Ái đi gặp Cụ Duệ Tường, nguyên nhân lớn nhất là anh không tin Giản Nhụy Ái và Cụ Duệ Tường. Anh sợ Giản Nhụy Ái trở về đó sẽ không quay lại với anh nữa.
Đây là chuyện mà anh không mong muốn xảy ra nhất.
"Tại sao không được, em cũng chỉ là muốn trở về gặp Duệ Tường một chút, em chỉ muốn trở về nói xin lỗi với anh ấy." Giản Nhụy Ái nghe ra ý tứ trong lời nói của Đơn Triết Hạo. Trong lòng khẽ đau, thì ra nói nhiều như vậy,nhưng anh thật sự vẫn không tin tưởng chính mình.
"Nhụy Nhi, nếu như muốn nói xin lỗi với Duệ Tường thì để hôm khác được không. Hôm khác anh sẽ đi cùng em." Anh thở dài, ngón tay vuốt ve ở bên má của cô, giọng nói mang theo vẻ dụ dỗ.
"Nói nhiều như vậy, chính là không tin em, phải không?" Nước mắt của Giản Nhụy Ái rơi xuống, nắm lấy áo ở trước ngực Đơn Triết Hạo.
Tại sao Đơn Triết Hạo lại không tin tưởng chính mình như vậy.
Đơn Triết Hạo đau lòng nhìn Giản Nhụy Ái khóc, đáy mắt thoáng qua một tia đau đớn. Trong lòng bất đắc dĩ, anh lúc nào lại trở nên bất đắc dĩ như thế, mặc kệ nói thế nào, anh đều không muốn Giản Nhụy Ái đi gặp Cụ Duệ Tường.
Có lẽ, đó là do anh không có đủ tự tin với chính mình đi .
"Nhụy Nhi, em nói anh ích kỷ cũng được, nói anh bá đạo cũng được, hoặc nói anh không có tình người cũng được. Nhưng anh vẫn không muốn em đi gặp Duệ Tường, anh sợ. . . . . ."
"Anh sợ em sẽ lựa chọn Duệ Tường sao?" Giản Nhụy Ái không nghĩ đến đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Đơn thị, nắm giữ quền sống chết của trên vạn người, luôn quyết định nhanh chóng dứt khoát trước mọi chuyện, người đàn ông ngang ngược như vậy, cư nhiên lại đang sợ cô sẽ đi cùng người đàn ông khác.
Người đàn ông yêu cô như vậy, thì làm sao cô có thể để anh phải lo lắng, cô đưa tay cầm lấy bàn tay của anh, đem lòng bàn tay anh đặt ở phía trên tim mình.
Ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào mắt Đơn Triết Hạo, cho anh một nụ cười tin tưởng.
"Hạo, trái tim này từ năm năm trước cũng chỉ có thể chứa được một mình anh. Mặc kệ năm năm trước, nhưng là năm năm sau, hoặc là mười lăm năm, năm mươi năm, trái tim này cũng chỉ có thể cho anh, đã đầy, không thể chứa chấp thêm những người khác được, anh hiểu không."
Đơn Triết Hạo nghe mấy lời xuất phát từ đáy lòng đó, trong lòng anh vừa kích động xen lẫn cảm động ôm lấy Giản Nhụy Ái"Cám ơn em. . . . . ."
"Em yêu anh, không phải để cho anh cám ơn em , cho nên Hạo, anh đừng nhi ngờ em, không nên không tin tưởng. Nếu không em sẽ đau lòng"Giản Nhụy Ái thành khẩn cầu xin .
"Ừ, thật xin lỗi, là anh sai, anh sẽ dẫn em đi, chính anh sẽ chờ em ở cửa."
"Ừ" Cô cảm động nói không ra lời, nước mắt trong nháy mắt lại rơi xuống.
Khi Đơn Triết Hạo mang cô đến trước biệt thự, xe chậm rãi dừng lại.
Giản Nhụy Ái nhìn biệt thự, lại nghiêng đầu nhìn Đơn Triết Hạo, lấy được ánh mắt khích lệ của anh, cô mới có dũng khí mở cửa xe.
Trong giây lát cửa xe được mở ra đó, bàn tay của Đơn Triết Hạo lại kéo Giản Nhụy Ái trở về, ôm cô vào trong ngực, anh biết Giản Nhụy Ái thật sự rất khó
/263
|