Chương 34: Đừng ăn, bẩn
"Đây là đồ của em, em muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó? Anh sẽ ủng hộ em." Đơn Triết Hạo đưa ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Bàn tay vuốt ve gương mặt mịn màng của cô, coi đó như là bảo vật.
"Ừm!" Giản Nhụy Ái nghẹn ngào gật đầu một cái, trực tiếp ném giấy ly hôn vào trong thùng rác, "Em muốn chào tạm biệt những chuyện trước kia, hiện tại em chỉ muốn Hạo, chỉ cần bên Hạo em sẽ thấy mình sống trong hạnh phúc."
"Anh yêu em, Tiểu Nhụy!" Đơn Triết Hạo hung hăng ôm lấy cô vào lồng ngực, đối với sự hy vinh và lựa chọn của cô, về sau anh nhất định sẽ cho cô một cuộc sống tốt đẹp, tuyệt đối sẽ không phụ lòng cô.
Giản Nhụy Ái không biết vì sao nước mắt cứ chảy xuống? Có lẽ là vui mừng thật sự, vì cô lại có thể ở bên cạnh Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo đau lòng ôm lấy cô, không hiểu tại sao cô lại khóc nữa, đau lòng hôn lên giọt nước mắt của cô, cho đến lúc cô không còn chảy nước mắt nữa mới đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
"Chúng ta kết hôn đi!" Đúng vậy, đây không phải là đột nhiên đề nghị, vào năm năm trước, bọn họ đã chuẩn bị kết hôn, chỉ là ông trời để cho bọn họ bỏ qua cơ hội đó.
Đơn Triết Hạo sẽ không bỏ qua thêm một lần nào nữa, sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, nhất định phải nắm thật chặt tay cô, cũng sẽ không cho người đàn ông khác có bất kỳ cơ hội nào.
"Kết hôn?" Giản Nhụy Ái kinh ngạc nói xong, cô thật không ngờ Đơn Triết Hạo là nói ra yêu cầu như thế.
"Đúng, chúng ta kết hôn, vì chỉ khi chúng ta kết hôn rồi em mới không rời khỏi anh, như vậy lòng của anh cũng sẽ không sợ hãi, cũng sẽ không nửa đêm tỉnh lại rồi đi tìm ảnh, chỉ biết núp ở gian phòng của chúng ta, uống rượu khóc thút thít. . . . . ."
Nghe anh nói chuyện, Giản Nhụy Ái càng khó cầm nước mắt, nơi vành mắt lại đỏ ửng lên, cô cảm động nói không ra lời, cắn môi, liều mạng gật đầu, trên mặt vừa khóc vừa cười.
Trong lòng anh tràn đầy cảm giác hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc kia sắp bị cô lắp đầy.
Giây phút Đơn Triết Hạo nhìn thấy Giản Nhụy Ái gật đầu, vui vẻ, hạnh phúc. . . . . . dính đầy khuôn mặt điển trai của anh, kích động ôm lấy Giản Nhụy Ái xoay tròn trong căn phòng rộng rãi.
Nếu như có thể anh thật sự muốn thét lên, thật là muốn lớn tiếng nói cho người toàn thế giới biết anh và Giản Nhụy Ái sắp kết hôn, nhưng anh phải khắc chế, dù sao Giản Tử Hạo vẫn còn ngủ bên cạnh
Giản Nhụy Ái ôm lấy cổ của anh, thân thể đang chuyển động trên không phát ra một tiếng cười, hạnh phúc và vui vẻ như thế, cho đến khi Giản Nhụy Ái cảm thấy ánh mắt lay động, "Hạo. . . . . . Hạo. . . . . . Nhanh để em xuống đi, em chóng mặt!"
Đơn Triết Hạo để Giản Nhụy Ái xuống, trên mặt tươi cười rực rỡ.
Mà giây phút cô dừng lại, thân thể lay động, ánh mắt hoàn toàn mơ hồ, chỉ có thể suy yếu tựa vào trong ngực Đơn Triết Hạo, không ngờ tay Đơn Triết Hạo lại có sức mạnh ghê gớm như thế! Thiếu chút nữa đã chuyển mình ra ngoài rồi
"Vật nhỏ. . . . . ." Giọng nói của Đơn Triết Hạo trở nên khàn khàn, ánh mắt thay đổi thâm trầm, lửa nóng trên người vọt thẳng lên, dường như lửa nóng kia có sức lan tỏa, vây lấy cơ thể Giản Nhụy Ái
Anh đang khắc chế để không đè Giản Nhụy Ái lên giường, hai người thâm tình nhìn nhau, cánh mũi hút lấy hơi thở của nhau, chỉ có thể nghe tư vị hòa lẫn.
Cánh môi Đơn Triết Hạo không thể chờ đợi đặt lên đôi môi mềm mại của Giản Nhụy Ái, bàn tay vuốt ve thân thể mềm mại như cố ý đốt lửa trên người cô, ngay sau
/263
|