Chương 36: TRỞ VỀ GẶP BÀ NỘI
Giản Nhụy Ái biết suy nghĩ của Đơn Triết Hạo, chỉ là cô không dám trở về, không phải vì không từ bỏ hận thù được, mà cô cảm thấy mình thật sự có lỗi với bà nội. Cô không biết phải đối mặt với bà nội như thế nào?
Đơn Triết Hạo chờ mấy phút không thấy Giản Nhụy Ái đáp lại, nói: "Nếu như Tiểu Nhụy không muốn trở về, vậy chúng ta cứ tiếp tục đợi ở biệt thự, em cũng không nên không nói gì thế."
"Không phải vậy, Hạo, không phải là em không muốn trở về với anh, cũng không phải là không bỏ được thù hận. Từ khi em bắt đầu tiếp nhận anh trở lại, em đã có thể để thù hận xuống, trước đều là chính em rúc vào sừng trâu." Giản Nhụy Ái dừng lại, "Em chỉ phải . . . . . Em chỉ cảm thấy thật xin lỗi bà nội, không biết nên đối mặt với bà nội như thế nào."
Nghe lời của nàng..., Tận đáy lòng Đơn Triết Hạo mới buông lỏng, đưa tay bắt lấy cánh tay của Giản Nhụy Ái, "Đứa ngốc, bà nội sẽ không trách em, em không biết mấy năm qua bà nội vô cùng nhớ em, chỉ cần em trở về với bà, bà nội nhất định sẽ vui mừng."
"Có thật không?" Giản Nhụy Ái không thể tưởng tượng nổi khi nghe lời này, bà nội sẽ không đuổi cô ra ngoài, trước kia cô lừa gạt để cho bà vì cô mà đau lòng lâu như thế.
"Thật!" Đơn Triết Hạo sờ sờ tay Giản Tử Hạo, "Hơn nữa Hạo Hạo là máu huyết nhà họ Đơn, trở về nhà họ Đơn, bà nội sẽ càng thêm vui mừng. Hạo Hạo cũng muốn thấy bà nội ruột thịt của mình."
"Con có bà Nội sao?" Giản Tử Hảo tò mò hỏi.
"Đúng, Hạo Hạo, con có mà nội, bà ấy rất hiền lành và dịu dàng, bà là người đã nuôi lớn ba con, cũng là người thân quan trọng nhất của ba con."
Giản Tử Hạo nghe lời Đơn Triết Hạo nói, hiểu nhưng lại không hiểu, trên gương mặt bé nở một nụ cười. “Là người nuôi lớn ba, bà nội có công lao rất lớn, nếu không cũng sẽ có Hạo Hạo. Cho nên mẹ ơi! Chúng ta trở về gặp bà nội đi. Hạo Hạo muốn thăm bà nội”.
Giản Nhụy Ái bị lời giải thích của Giản Tử Hạo làm cho sửng sốt, ngoài miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, nhìn ba con bọn họ người trắng người đen tiến công. Coi như có ý chí hơn nữa, cũng sẽ bị công kích cho mềm yếu "Hay lắm. . . . . . Thật là không chịu nổi các người mà."
Đơn Triết Hạo và Giản Tử Hạo vỗ tay, bày tỏ bọn họ đã đạt được mục đích chung
"Ăn cơm nhanh lên một chút rồi chút nữa chúng ta sẽ đi."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nhà họ Đơn cứ như ong vỡ tổ, bà nội nghe Đơn Triết Hạo nói Giản Nhụy Ái còn sống, phải tới thăm mình, vui mừng quên hết tất cả.
Sớm một đã mặc quần áo chỉnh tề, trong nội tâm vô cùng lo lắng, đối với Giản Nhụy Ái thì bà có sự áy náy không thể diễn tả bằng ngôn từ. Biết Giản Nhụy Ái còn sống, thì bà vô cùng vui vẻ.
Bà đã lo lắng mấy nay nay, rốt cuộc có thể thở ra rồi, cũng không cần ẩn núp ở nơi không có ai rồi len lén lau nước mắt nữa
"Thiến Nhi, chọn cho bà nội chút quần quần áo được không?" Bà nội lo lắng hỏi, bà muốn mình trông xinh đẹp một chút, nếu không sẽ làm cho Giản Nhụy Ái sợ.
"Bà nội, để cháu xem một chút. . . . . ." Vương Thiến như cố ý chạy một vòng bên cạnh bà nội, làm vẻ mặt khoa trương nsi: "Oa! Đây là mỹ nữ tới từ nơi nào vậy? Thật là xinh đẹp."
"Thiến Nhi, không cho nói năng ngọt xớt, nếu không bà nội quất con đó." Bà nội cố ý đưa bàn tay lên, trên mặt đều là nụ cười, người phụ nữ kia không thích người khác khen mình quá xinh đẹp.
Dì Ngọc cũng rất
/263
|